Chương 43: Nuông chiều hết mực
Phương quản gia ở dưới đại sảnh cứ đi qua đi lại không ngừng. Hôm qua ông có nghe Vương Nguyên lớn tiếng rồi còn có tiếng đồ đạc đổ vỡ làm ông thật lo lắng, không biết hai người có xảy ra chuyện gì hay không? Nhìn đồng hồ đã hơn 11 giờ trưa mà không thấy bóng dáng ai xuất hiện làm Ông bắt đầu lo sợ hơn.Đột nhiên nghe tiếng nói phát ra từ trên cầu thang, Phương quản gia nhìn thấy anh và cậu đang ôm nhau đi xuống, thấy cả hai đang cười nói vui vẻ thì ông mới thở phào một phen.
Vương Nguyên ngồi trên đùi anh cho anh gấp thức ăn cho cậu. Thỉnh thoảng cậu đúc cho anh một miếng khiến anh không nhịn được mà cúi xuống hôn cậu một cái, cậu cũng không ngần ngại đáp lại anh bằng một cái hôn lên má. Người hầu nhìn thấy cảnh này thì hiểu ý, tất cả đều cúi đầu và âm thầm nghĩ:"Hai người ăn cơm hay đang ăn nhau vậy?"
Ăn trưa xong thì Vương Nguyên tiễn anh ra xe. Anh ôm cậu thêm một lát rồi nói:"Đến công ty cùng anh được không? Anh không muốn xa em".
Thấy cậu mỉm cười không nói gì thì anh ôm eo cậu rồi cùng nhau bước lên xe, cùng nhau đến Vương thị.
Vương Tuấn Khải làm việc còn Vương Nguyên ngồi trên đùi anh đọc sách. Cứ một phút thì anh lại cúi xuống hôn cậu một cái, cứ nửa tiếng lại nhịn không được mà dành cho cậu một nụ hôn sâu. Cả hai dính lấy nhau cứ như đã xa nhau mấy thế kỷ.
Vương Nguyên đọc sách được một lúc thì cảm thấy mi mắt nặng trĩu nên đứng dậy nói:"Em muốn ngủ. Em vào phòng ngủ một lát nha".
Anh đứng dậy ôm eo cậu đến ngồi bên sofa rồi đem laptop đặt lên bàn. Nhẹ nhàng để cậu nằm trên đùi anh:"Em ngủ đi. Anh muốn bên cạnh em"
Vương Nguyên khẽ mỉm cười rồi nhắm mắt lại sau đó nhanh chóng ngủ say vì cậu thật sự muốn ngủ.
Bên ngoài có người gõ cửa nên anh sợ sẽ làm cậu thức giấc, lập tức nói:"Vào"
Thư ký cùng các giám đốc bộ phận cùng nhau tiến vào và tất cả đều đứng yên tại chổ khi nhìn thấy Chủ tịch đức cao vọng trọng của bọn họ không ngồi trên bàn làm việc mà đang làm việc trên sofa, còn để cho một thanh niên nào đó dùng đùi mình làm gối ngủ.
Anh liếc nhìn đám người vừa mới tiến vào một lượt, lạnh giọng hỏi:"Chuyện gì?".
Thư ký liền đáp lới:"Dạ. Mấy hôm Chủ tịch nghỉ phép không đến công ty nên có một số kế hoạch cần thông qua và kiểm duyệt. Nếu không sẽ chậm tiến độ"
Vương Nguyên đang say giấc nhưng vẫn nghe thấy tiếng ồn nên người khẽ động, anh cúi đầu nhìn thấy chân mày cậu đang nhíu mày lại thì lạnh giọng nói:"Nhỏ giọng một chút".
Tất cả mọi người nãy giờ vẫn đứng yên bất động bây giờ nghe anh nói vậy thì ngay cả thở cũng không dám.
Anh hướng mắt về phía sofa đối diện và nói:"Tất cả ngồi đi''.
Mọi người nhẹ nhàng ngồi xuống sofa nhưng trong lòng không khỏi ai oán. Bọn họ dù sao cũng là giám đốc của một tập đoàn lớn mà phải ngồi họp trên sofa như vậy, thật sự là lần đầu trong lịch sử.
Mọi ánh mắt lúc này đều đổ dồn về phía người đang ngủ say kia. Vương Nguyên bình thường đã xinh đẹp, lúc ngủ lại càng động lòng người. Mái tóc đen mượt, làn da mịn màng trắng hồng không chút tỳ vết, hai hàng lông mi thật cong và dài, cái mũi cao thẳng tấp, đôi môi anh đào lúc nào cũng hồng hồng ướt ác khiến người ta muốn ngấu nghiến ngậm lấy.
Anh ngẩng đầu nhìn những người đang chăm chú nhìn bảo bối nhà anh đến chảy nước miếng thì liền có cảm giác bị ăn giấm chua, lạnh lùng nói:"Nhìn đủ chưa?"
Lúc này mọi người mới hoàn hồn bắt đầu báo cáo. Đúng là có những thứ chỉ có thể nhìn chứ không thể chạm.
Giám đốc Maketing đang đọc chiến lược sắp tới thì phải ngưng lại vì một âm thanh bạc hà khiến người nghe mềm nhũn vừa xen vào. Thì ra là Vương Nguyên đang nói mớ, Cậu thỏ thẻ gọi:" Ông xã...Ông xã...".
Vương Tuấn Khải cúi xuống hôn lên trán cậu, nhỏ giọng nói:"Anh ở đây... Anh ở đây... Em ngủ đi".
Mọi người nhìn thấy một màn cẩu huyết này thì hận không thể phun máu ngay tại chổ. Thật sự là anh quá ôn nhu khiến người khác không dám tin vào mắt mình. Thì ra Vương Nguyên chính là ánh mặt trời khiến tảng băng mang tên Vương Tuấn Khải tan chảy.
Anh thấy cậu tiếp tục ngủ say thì nhìn vào bản báo cáo và nói:"Tiếp tục..."
Sau khi báo cáo xong thì mọi người nhanh chóng lui ra. Anh nhìn đồng hồ đã 6h tối nhưng Vương Nguyên không có dấu hiệu thức thì nhẹ nhàng bế cậu lên và ra về.
Mọi người trong công ty nghe nói buổi trưa Chủ tịch dẫn theo thanh niên bí ẩn lần trước đến nên ai cũng nán lại không chịu về vì muốn nhìn mặt cậu.
Vương Tuấn Khải bế Vương Nguyên đang ngủ say xuống đại sảnh thì mọi người há mồm chữ "O''. Có người không nhịn được thốt lên "Ôi thiên ạ..."
Anh liếc nhìn tổng thể một cái rồi nhanh chóng bế cậu thẳng ra xe. Bảo bối của anh không phải ai cũng có thể chiêm ngưỡng.
Thế là lại bắt đầu có chuyện bàn tán về nhan sắc của Vương Nguyên. Tin tức về "cuộc họp trên sofa" cũng được lan truyền ngay sau đó. Tâm điểm chú ý nhất là 2 chữ " Ông xã" mà cậu thốt ra khiến cả công ty có một phen chấn động.
Bên Mỹ. Trịnh Hồng đang ngồi vẽ tranh ngoài vườn thì Dì Châu bước đến mang theo một cái laptop và nói:"Phu nhân. Người của Hắc Ưng cài vào Nguyệt Thự và công ty vừa gửi hình ảnh qua"
Thấy gật đầu thì Dì Châu hiểu ý nên để laptop lên bàn.
Trịnh Hồng rời giá vẽ rồi ngồi xuống sofa và mở laptop ra xem và lập tức nhíu mày lại khi nhìn thấy những hình ảnh được gửi đến.
Tấm thứ 1: Vương Tuấn Khải cùng Vương Nguyên đang ăn cơm nhưng lại hôn nhau đến mức không rời ra được.
Tấm thứ 2: Vương Tuấn Khải bế Vương Nguyên từ công ty bước ra xe.
Tấm thứ 3: Vương Nguyên nằm dài trên sofa gối đầu vào đùi Vương Tuấn Khải để đọc sách.
Tấm thứ 4: Vương Tuấn Khải đè Vương Nguyên nằm dài trên sofa ở đại sảnh.
Tấm thứ 5: Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên hôn nhau ngay tại bàn làm việc
Và 1 loạt hình ảnh khác nữa nhưng chủ yếu toàn màn tình tứ không ôm thì cũng hôn của 2 người.
Trịnh Hồng hít một hơi nén giận rồi tắt máy hay nói đúng hơn là không dám xem tiếp nữa.
Dì Châu thấy vậy thì nói:"Phu nhân. Người định..."
Bà nói:"Chị nói xem tôi phải làm gì với Tuấn Khải đây. Nó thật sự không còn biết phép tắc là gì. Hết ở Nguyệt Thự rồi đến công ty. Nó đem cậu trai kia để lên đầu mà không xem mặt mũi Vương gia ra gì nữa rồi. Đi đâu cũng dính lấy nhau như vậy thì còn ra thể thống gì nữa. Nó thật sự không còn đường lui"
Dì Châu nói:"Cậu chủ...xem ra là thật lòng với người đó. Nếu không sẽ không..."
Trịnh Hồng thở dài:"Tôi không cần biết Tuấn Khải nó có thật lòng hay là vui chơi cho vui. Nhưng cùng một chổ với một đứa con trai thì tuyệt đối không được. Hương hỏa Vương gia biết phải làm sao?"
Dì Châu nghe vậy thì chỉ biết cúi đầu không dám nói gì thêm mặc dù rất muốn nói giúp cho anh vài lời.
***12-10-2017***