Chương 41: Giải thích
Lưu Chí Hoành mở cửa phòng bệnh thấy Vương Nguyên đang thẩn thờ nhìn ra cửa sổ thì nói:"Nguyên Nguyên. Mình đến thăm cậu này". Vương Nguyên thấy bạn mình tới thì nở nụ cười nhẹ:" Cậu đi du lịch về rồi sao?"
Chí Hoành gật đầu, mìm cười:"Mình về tối qua. Anh hai nói cậu không khỏe nên mình lo quá. Mình có mang dâu tây mà cậu thích ăn tới nè".
Vương Nguyên nhìn những trái dâu tây đỏ mọng nước rất hấp dẫn nhưng lại không có tâm tình thưởng thức, lắc đầu nói:"Mình không muốn ăn"
Chí Hoành ngồi xuống bên cạnh cậu và nói:"Cậu cứ như vậy làm mình lo lắm đó. Thiên Tỉ kể cho mình nghe hết rồi. Mình cũng mắng cho Tuấn Khải một trận thay cho cậu rồi"
Nghe những lời này xong thì Vương Nguyên cúi mặt, cảm giác tổn thương bắt đầu trào dâng lên khóe mắt.
Chí Hoành thở dài rồi vỗ vai cậu an ủi:"Không được khóc..."
Cậu uất ức nói:"Cậu biết không? Anh ấy ở bên ngoài có người phụ nữ khác, anh ấy còn nói dối mình là công ty có rất nhiều việc. Anh ấy xem mình là đứa ngu ngốc nên mới dễ lừa gạt"
Chí Hoành nói:"Cậu không có ngu ngốc, nếu cậu ngu ngốc thì làm sao phát hiện ra anh ấy nɠɵạı ŧìиɧ?"
Nghe tới hai chữ "nɠɵạı ŧìиɧ" thì Vương Nguyên mím chặt môi rồi nói:"Mình thấy trên áo anh ấy có vết son, trên người anh ấy cũng có mùi nước hoa lạ, mình hỏi anh ấy có yêu mình không thì anh ấy nói vẫn yêu mình. Vậy mà sau lưng mình thì liền ôm ấp một người khác. Mình cảm thấy...''
Vương Nguyên càng nói càng cảm thấy nghẹn nơi l*иg ngực khiến cậu không thể tiếp tục nói nữa, Chí Hoành nghe cậu nói như vậy thì trong lòng thầm mắng Hồ Điệp:"Đúng là hồ ly tinh, cái chiêu cũ rích này cũng bày ra sao. Còn lâu mới cho cô như ý".
Chí Hoành lần nữa vỗ lưng cậu, tiếp tục an ủi:"Mình biết... mình biết rồi. Bây giờ cậu đừng khóc nữa. Mọi chuyện cứ để cho mình lo, mình sẽ không để cậu ủy khuất".
Vương Nguyên đưa tay lau nước mắt, uất ức nói:"Cậu không cần lo cho mình, mình sẽ không bao giờ về lại căn nhà đó nữa. Sau khi xuất viện mình sẽ về cô nhi viện sống cuộc sống của mình như trước đây. Cả đời cũng không muốn liên quan gì tới Vương Tuấn Khải nữa"
Chí Hoành thở dài rồi nói" Được rồi... được rồi. Chuyện đó nói sau này hãy nói đi, bây giờ cậu phải đi rửa mặt trước đã. Cậu khóc đến mặt mũi lắm lem luôn rồi này".
Vương Nguyên không muốn bản thân trở nên yếu đuối nên hít một hơi lấy lại tinh thần rồi đi vào rửa toilet mặt, cậu cần phải phấn chấn lên để đối diện với tương lai của mình.
Nhìn thấy cậu bước ra thì Chí Hoành mang canh rót ra chén rồi nói:"Mình có đem canh gà cho cậu, cậu uống rồi nằm nghỉ đi. Mình đi làm thủ tục cho cậu xuất viện".
Vương Nguyên nhận lấy chén canh rồi gật đầu uống cạn sau đó thì nằm xuống nghỉ ngơi, không hiểu sao cậu cứ cảm thấy ngủ không đủ nên mí mắt nặng trĩu.
Kì thật thì Chí Hoành muốn trừng phạt Vương Tuấn Khải thêm vài ngày nữa mới giúp anh khuyên cậu trở về nhà. Nhưng khi nghe Vương Nguyên kể lại mọi chuyện thì biết ngay là Hồ Điệp đã giở trò sau lưng nên không thể để cho cô ta thành công mà ly gián hai người được.
Chí Hoành ra ngoài khép cửa lại rồi gọi ngay cho Vương Tuấn Khải, lạnh lùng nói:"Người đang ở bệnh viện, anh đến nhanh một chút".
Anh nghe xong thì thở phào nhẹ nhõm, lập tức đến bệnh viện để đón cậu.
Nhìn thấy Vương Nguyên đang an ổn nằm yên trên giường thì anh khẽ cau mày:" Em ấy bị làm sao vậy?".
Chí Hoành ngạo kiều khoanh tay trước ngực đáp lời:"Chỉ là thuốc ngủ liều thấp. Anh không nhanh một chút thì cậu ấy sẽ tĩnh lại, lúc đó đừng có mong em giúp lần nữa".
Vương Tuấn Khải cẩn thận bế cậu lên rồi nhìn Chí Hoành nói:"Cảm ơn em"
Chí Hoành lạnh nhạt nói:"Cẩn thận Hồ Điệp một chút, cô ta không hề đơn giản như anh nghĩ. Em không muốn nghe chuyện liên quan đến cô ta lần nữa đâu".
Anh không do dự gật đầu:"Được, anh sẽ chú ý"
Chí Hoành nói:"Đây là lần cuối cùng em giúp anh, nếu anh còn gây ra tổn thương cho cậu ấy lần nữa thì đừng mong em tha thứ''.
Anh khẳng định:"Sẽ không có lần sau đâu"
Nói rồi nhanh chóng bế Vương Nguyên ra xe rồi về thẳng Nguyệt Thự.
Lưu Nhất Lân lúc này mới bước đến đặt tay lên vai Chí Hoành và hỏi:"Em ấy đi rồi?"
Chí Hoành trả lời:"Tuấn Khải vừa đưa cậu ấy đi rồi"
Lưu Nhất Lân gật đầu:"Ừm".
Chí Hoành quay sang nhìn anh và hỏi:" Anh không hối hận? Anh rõ ràng yêu cậu ấy?"
Anh nói:"Nhưng em ấy yêu Vương Tuấn Khải. Tình cảm không thể cưỡng cầu. Anh đã hứa với Vương Nguyên là sẽ xem em ấy như một đứa em trai".
Cậu hỏi:"Khó chịu lắm phải không?".
Anh lắc đầu nói:"Không. Chỉ cần em ấy hạnh phúc. Anh nguyện đứng phía sau chúc phúc cho em ấy".
Chí Hoành nghe xong chỉ biết im lặng. Trong tình yêu đôi khi phải có sự hy sinh nhưng không phải ai cũng có thể làm được điều đó, nhìn người mình yêu hạnh phúc bên người khác là một dạng khổ đau xen lẫn vui vẻ có phải không?
Vương Nguyên được Vương Tuấn Khải đưa về Nguyệt Thự, anh nhẹ nhàng đặt cậu nằm xuống giường.
Nhìn cậu vẫn ngủ say thì hôn lên trán cậu nói:" Bảo bối. Anh sẽ không để em rời anh một lần nào nữa đâu"
Nói rồi cùng nằm xuống và ôm chặt lấy cậu, anh muốn cột chặt người con trai này với anh cả đời.
Vương Nguyên thức dậy thấy mình đang nằm bên cạnh Vương Tuấn Khải thì hoảng hốt ngồi dậy và rời khỏi giường, lúc này chợt phát hiện ra mình đang ở Nguyệt Thự nên liền chạy tới đưa tay mở cửa phòng muốn rời đi.
Vương Tuấn Khải nhanh chóng giữ lấy cánh tay cậu lại hỏi:"Em muốn đi đâu?".
Cậu hất tay anh ra và nói:" Anh buông ra. Sao tôi lại ở đây?"
Nói rồi đưa tay vặn chốt cửa liên tục nhưng không thể mở cửa được.
Anh thấy cậu hành động như thế thì ôm chặt cậu từ phía sau:"Bảo bối, em nghe anh nói được không?"
Cậu vùng vẫy ra khỏi cái ôm của anh, cáu gắt nói:"Anh buông ra... Đừng có chạm vào người tôi"
Anh biết rõ là Vương Nguyên kích động nên nhẹ giọng:"Em bình tĩnh đi...Đừng như vậy''.
Cậu không muốn nghe cứ liên tục phản kháng để có thể thoát ra khỏi nơi mà cậu không bao giờ muốn đặt chân tới thêm một lần nào nữa.
Anh cảm thấy không còn cách nào ngoài việc phải cưỡng chế cậu ngay lúc này nên áp lưng cậu vào cánh cửa rồi cúi xuống hôn cậu.
Vương Nguyên ra sức đẩy anh ra nhưng vô ít nên hậm hực cắn mạnh một cái khiến môi anh chảy máu, thế nhưng anh vẫn không ngừng việc cưỡng hôn cậu.
Chống đối không được nên cậu bất lực kèm uất ức, thế là chỉ biết đứng yên rơi lệ làm cho Vương Tuấn Khải cũng không khỏi cau mày, cảm thấy cậu không phản kháng thì anh mới buông tha đôi môi cậu.
Đưa tay lau nước mắt cho cậu và nói:" Đừng khóc... Anh xin lỗi..."
Vương Nguyên cảm thấy toàn thân không chút sức lực nên cứ thế trượt theo cánh cửa ngồi xuống sàn, vừa khóc vừa nói:"Đừng chạm vào tôi... Xin anh đừng chạm vào người tôi"
Anh nghe thấy những lời này thì chỉ biết đau lòng, người anh yêu đang bài xích anh, cậu không cho anh đυ.ng vào người cậu.
Anh buồn bã nói:"Em đừng đối xử với anh như vậy, anh không có làm chuyện có lỗi với em. Anh không có gần gũi cô ấy".
Vương Nguyên bịt kín tai mình lại, lắc đầu không muốn nghe, cứ thế im lặng không nói gì mà chỉ muốn khóc.
Anh ngồi xuống ôm cậu vào lòng:"Xin em đó đừng khóc nữa...Anh không chịu nổi đâu".
Cậu nghẹn ngào nói:"Thả tôi ra đi được không? Buông tha cho tôi đi được không? Đừng đem tôi ra làm trò đùa nữa, tôi thật sự mệt mỏi lắm rồi. Không có tôi anh vẫn có nhiều người khác, đừng dày vò tôi nữa. Xin anh đó...".
Anh nghe xong cảm thấy tim đau thắt lại, trầm ngâm hồi lâu rồi hỏi:"Em muốn rời xa anh? Em thật sự muốn rời xa anh?"
Vương Nguyên chỉ gật đầu không nói gì, chỉ có rời khỏi anh thì tâm cậu mới có thể bình yên trở lại, chỉ cần nhìn thấy anh thì hình ảnh anh sánh vai bên người khác liền hiện ra trước mắt cậu, cảm giác đó rất khó chịu...
Vương Tuấn Khải im lặng một lúc thì đột nhiên đứng dậy, bước đến bên cây đàn piano, đưa tay cầm lấy bình hoa rồi đập mạnh xuống sàn nhà làm cho cậu vô cùng sợ hãi vì không biết anh đang muốn làm gì.
Nhìn thấy anh nhặt một mãnh vỡ thủy tinh sắc nhọn tiến về phía mình thì Vương Nguyên sợ hãi thu mình lại một góc:"Anh muốn làm gì ?"
Anh không trả lời mà kéo cậu dứng dậy rồi nắm lấy tay cậu, đặt mãnh thủy tinh lên đó rồi đưa thẳng vào vị trí nơi tim anh, lạnh lùng:"Em gϊếŧ anh đi. Chỉ cần gϊếŧ chết anh thì em có thể rời khỏi đây"
Vương Nguyên cảm thấy vô cùng sợ hãi nên lắc đầu liên tục, tay cũng rung lên:"Không..."
Anh giữ chặt tay cậu rồi cứ thế dùng lực khiến mãnh thủy tinh ghim vào da thịt anh, máu bắt đầu thấm ra đỏ cả áo sơ mi màu trắng.
Cậu sợ hãi giật tay ra khiến mãnh thủy tinh rơi xuống sàn rồi ngồi phịch xuống, vừa khóc vừa nói:"Anh điên rồi... Anh điên rồi..."
Vương Tuấn Khải ngồi xuống rồi nhìn vào mắt cậu, đau lòng nói:"Phải. Anh điên rồi...Anh thật sự điên rồi. Em muốn rời xa anh thì anh sống cũng không bằng chết. Vì vậy em cứ gϊếŧ chết anh đi, như vậy anh sẽ thấy nhẹ nhàng hơn"
Vương Nguyên vừa sợ hãi vừa lo lắng nhìn chằm chằm vết thương của anh, không biết phải nói gì nhưng nước mắt đã rơi đầy mặt, cậu không muốn anh chết, không hề muốn như vậy...
Anh cúi xuống nhặt mảnh thủy tinh lên rồi đặt vào tay cậu lần nữa:" Em mau gϊếŧ anh đi...Gϊếŧ chết anh đi"
Vương Nguyên lắc đầu, ném mảnh thủy tinh ra xa, vừa khóc vừa nói:" Không...không muốn...không muốn"
Anh nhẹ nhàng hôn lên giọt nước mắt của cậu:"Đừng rời xa anh được không? Em muốn đối xử với anh như thế nào cũng được. Đừng rời xa anh...Anh xin em đó... Anh xin em"
Vương Nguyên nghe xong những lời này thì càng khóc nhiều hơn nữa, cậu không muốn rời xa anh.
Thấy cậu đã mềm lòng thì anh vội ôm lấy cậu:"Anh yêu em. Chỉ yêu một mình em, tất cả chỉ là hiểu lầm, cho anh thời gian để giải thích có được không?"
Cậu thật sự sợ anh sẽ làm ra chuyện gì nghiêm trọng hơn nữa nên không do dự mà gật đầu đồng ý.
Anh nhẹ nhàng thở ra, cúi xuống hôn môi cậu:"Cảm ơn em...Anh yêu em. Anh yêu em. Anh rất yêu em..."
Nói rồi không ngần ngại hôn cậu thật sâu vì cậu không còn phản kháng anh nữa. Cứ như vậy cả hai bắt đầu ôm chặt lấy nhau mặc kệ sàn nhà lạnh ngắt...