Chương 38: Lưu Nhất Lân
Lưu Nhất Lân lái xe chở Vương Nguyên đi được một đoạn khá xa thì mới dừng xe lại:"Đã xảy ra chuyện gì? Ai muốn bắt em?"Vương Nguyên trả lời:"Là vệ sĩ của Vương Tuấn Khải. Là tôi bỏ trốn nên..."
Lưu Nhất Lân thắc mắc:"Tại sao em lại bỏ trốn? Xảy ra chuyện gì sao?"
Cậu cúi đầu ấp úng:" Tôi...".
Anh thấy cậu không muốn nói nên nói:"Nếu như em không muốn nói thì anh cũng không ép em"
Nói rồi nhìn đồng hồ và nói tiếp:"Cũng không còn sớm nữa. Em muốn đi đâu, anh đưa em đi?".
Vương Nguyên cúi đầu suy nghĩ một chút rồi nói:"Anh cho tôi xuống ở đây cũng được"
Anh hoài nghi hỏi:"Ở đây sao? Ở đây không phải khu dân cư. Em muốn làm gì ở đây?".
Cậu im lặng thêm một lúc rồi nói:"Tôi...tôi không có nơi nào để đi cả?"
Anh nghe xong thở dài:"Em như vậy là xem anh như người ngoài sao? Nếu Chí Hoành biết anh bỏ em lại đây thì nó nhất định sẽ gϊếŧ anh đấy".
Cậu khó xử nói:"Cậu ấy cùng Thiên Tỉ đi du lịch rồi. Chưa có về nên..."
Anh nói:"Nếu như vậy thì anh càng phải có trách nhiệm bảo vệ em. Bây giờ anh đưa em về nhà anh được không?"
Cậu ái ngại:"Như vậy sẽ phiền đến gia đình anh''.
Anh nói:"Em khách sáo như vậy là đang xem anh như người xa lạ sao? Anh sẽ không vui đâu"
Cậu không biết phải làm gì lúc này, trong người không có tiền mặt cũng như giấy tờ tùy thân, cũng không biết phải đi đâu về đâu, mím môi rồi nói:"Vậy...làm phiền anh rồi"
Lưu Nhất Lân cảm thấy bộ dạng này của cậu vừa đáng yêu vừa đáng thương. Sao có thể không chở che cho một người như cậu được chứ? Cuối cùng quyết định đưa Vương Nguyên đến khu biệt thự của Lưu gia.
Đã hơn 12 giờ đêm nhưng Nguyệt Thự vẫn đèn đuốc sáng trưng. Vương Tuấn Khải ngồi trên salon ở đại sảnh uống rượu vì anh thật sự sắp phát điên lên rồi.
Trời đã khuya mà Bảo bối anh nâng niu giờ này vẫn không biết đang ở nơi đâu? Ngoài trời lạnh như vậy, cậu biết phải đi đâu? Cậu đã ăn gì chưa? Có gặp nguy hiểm không? Có bị người ta ức hϊếp hay không? Vụ tai nạn lần trước vẫn chưa điều tra ra hung thủ, giờ lại xảy ra chuyện này càng làm anh thêm lo lắng, đứng ngồi không yên.
Càng nghĩ càng đau lòng. Uống một ngụm rượu vào cũng cảm thấy chua chát lạ thường. Giờ mới nghĩ đến hành động hôm qua của cậu có phần khác thường. Những câu nói của cậu mang đầy ẩn ý nhưng lúc đó anh chỉ nghĩ cậu đang tinh nghịch nên muốn hỏi anh vu vơ mấy câu thế thôi, anh không nghĩ cậu nghi ngờ anh. Anh thật sự hối hận, hối hận hơn bao giờ hết.
Ngã lưng ra sofa, khép mi rồi thì thầm nói:"Bảo bối. Em nhất định không được xảy ra chuyện gì có biết không?"
Vương Nguyên đến biệt thự Lưu gia thì cũng đã nửa đêm.
Lưu Nhất Lân ân cần hỏi cậu:"Anh kêu người chuẩn bị bữa khuya cho em nha?"
Thấy cậu lắc đầu thì anh nói:"Chắc em cũng mệt rồi. Anh đưa em lên phòng nghỉ ngơi"
Vương Nguyên gật đầu:"Làm phiền anh rồi".
Anh mỉm cười:"Nếu em cứ nói phiền như vậy thì anh sẽ giận đó"
Cậu cúi đầu:"Xin lỗi..."
Anh thở dài nói:"Em không có lỗi gì cả. Anh chỉ là muốn em thả lỏng một chút, đừng khách khí với anh như vậy''.
Nói rồi dẫn cậu lên căn phòng ở cạnh phòng của anh.
Người giúp việc mang theo quần áo của anh một ly sữa nóng lên cho cậu. Cung kính nói:"Vương thiếu gia. Đây là quần áo của cậu chủ đưa cho cậu mặc tạm. Sáng mai chúng tôi sẽ chuẩn bị quần áo mới cho cậu. Cậu chủ có căn dặn cậu uống sữa xong rồi hãy đi ngủ''.
Vương Nguyên nói lời cảm ơn rồi đóng cửa phòng lại. Đặt ly sữa lên bàn rồi nhanh chóng đi tắm rửa thay y phục vì cuộc truy đuổi vừa qua đã khiến cơ thể cậu thật sự bốc mùi rồi.
Nằm trên giường nhắm mắt lại, trong đầu toàn lúc này chính là hình ảnh của Vương Tuấn Khải cùng người khác. Tất cả cứ không ngừng lẩn quẩn trong đầu óc cậu.
Anh phản bội cậu hay trước giờ anh chưa từng thật tâm với cậu? Tại sao lại đối xử với cậu như vậy? Tại sao? Tại sao?
Nghĩ đến đây Vương Nguyên không kiềm chế được bi thương của bản thân mình, cứ thế mà không ngừng khóc cho đến khi mệt lã rồi ngủ thϊếp đi lúc nào cũng không hay biết.
Hơn 2h sáng, Hoàng Long báo cáo đã tìm các khu vực xung quanh nơi cậu mất tích, đến nhà cũ và cô nhi viện cậu từng ở trước đây nhưng vẫn không có tin tức gì của cậu.
Vương Tuấn Khải nghe xong lửa giận ngập trời, ném ly rượu xuống sàn vỡ tan tành khiến quản gia và người hầu đang có mặt một phen hoảng sợ.
Hắc Long cùng Bạch Long ngay lúc này cũng bước vào, cúi chào anh:"Lão đại".
Anh quát lớn:"Nói mau"
Hắc Long báo cáo:"Chúng tôi đã xem lại tất cả camera ghi hình trên những dãy phố nơi mà thiếu gia mất tích. Phát hiện cậu ấy đã lên xe của một người đàn ông. Theo số xe thấy được thì xác định đó là xe của đại thiếu gia nhà họ Lưu''.
Anh nhíu mày:"Lưu Nhất Lân?".
Hắc Long gật đầu:"Dạ đúng. Chúng tôi đã tìm đến nhà riêng của Lưu thiếu gia nhưng cậu ấy không có về nhà. Nghi vấn cậu ấy đã đưa thiếu gia về khu vực biệt thự Lưu gia nên chúng tôi không dám tự ý mạo phạm"
Nghe đến cái tên của Lưu Nhất Lân thì anh nhíu mày rõ rệt. Anh chỉ cần nhìn thái độ và cách chăm sóc đặc biệt của anh ta dành cho Vương Nguyên thì cũng đủ biết anh ta có tình ý với cậu.
Suốt thời gian trị liệu tâm lý cho Vương Nguyên anh ta thường xuyên mang hoa cùng đồ ăn vặt tới cho cậu. Những chuyện đó anh điều biết chỉ là thấy Vương Nguyên vẫn giữ khoảng cách với anh ta nên anh mới yên tâm mà không chú ý đến nữa. Nhưng hiện tại Vương Nguyên đang hiểu lầm anh. Liệu có khi nào anh ta sẽ tận dụng thời cơ này để bày tỏ với cậu hay không?
Anh nghĩ vậy nên lập tức đứng dậy nói:"Đến Lưu gia''.
Hắc Long thấy anh manh động như vậy thì vội khuyên:"Lão đại. Giờ này đến đó e là không hay cho lắm"
Vương Tuấn Khải nhìn đồng hồ, giờ này đã hơn 3 giờ sáng. Vương gia cùng Lưu gia và Dịch gia là ba tài phiệt lớn nhất trong nước lại có quan hệ thâm giao từ nhiều đời. Cho dù anh có lo lắng cho Vương Nguyên thì cũng không thể không phép tắc mà kinh động đến người ta ngay trong đêm như vậy. Hơn nữa hiện tại anh cũng biết được cậu vẫn an toàn.
Nghĩ thấu đáo thì nói:"Tất cả lui xuống. Sáng mai tôi đích thân đến đó là được rồi''.
Mọi người nghe anh nói như vậy thì âm thầm thở phào nhẹ nhỏm lui ra. Xem ra chuyện này cũng không phải là quá tệ. Ít ra tâm tình của anh đã dịu lại đôi chút.
Vương Tuấn Khải trở về phòng, căn phòng luôn có sự hiện diện của cậu giờ đây không có bóng người nên mọi thứ cũng trở nên lạnh lẽo.
Anh bước đến bên giường rồi ngồi xuống, đưa tay sờ lên gối của. Thì thầm:"Em đã ngủ chưa? Có nhớ anh không? Anh nhớ em... Rất nhớ em..."
Nói rồi nằm xuống, đưa tay ôm lấy gối của cậu, cảm nhận mùi hương quen thuộc còn lưu lại. Cậu rời đi vẫn chưa qua hết một ngày nhưng anh cảm giác nó đã dài hơn một thế kỷ.
Sáng hôm sau Lưu Nhất Lân đang dùng bữa sáng thì có người báo Vương Tuấn Khải đến. Anh cũng đoán được từ trước, với thế lực của Vương Gia thì chuyện tìm ra tung tích của một người chỉ như nằm trong lòng bàn tay mà thôi. Quay sang nói quản gia:"Mời Vương thiếu gia vào đi"
Lưu Nhất Lân ngồi ở đại sảnh nhìn thấy anh đang tiến vào thì đưa tay hướng sofa đối diện:"Cậu ngồi đi".
Vương Tuấn Khải ngồi xuống rồi lập tức vào thẳng vấn đề:"Vương Nguyên đâu?"
Nhất Lân khẽ cười rồi nhàn nhạt nói:"Em ấy vẫn còn ngủ"
Vương Tuấn Khải nghe xong câu nói khá mập mờ kia thì máu xông lên tới não, tự hỏi hắn đã làm gì bảo bối của anh?
Đứng dậy lạnh giọng:"Tôi tới đón em ấy. Em ấy ở đâu?"
Nhất Lân nhìn biểu tình của anh thì biết ngay anh đang ăn giấm chua, cố ý nói:"Em ấy tối qua ngủ trễ nên còn mệt. Với lại cậu có chắc là em ấy muốn quay về với cậu hay không?"
Anh sắp mất bình tĩnh nhưng vẫn khẳng định:"Chắc"
Nhất Lân cười cười:"Cậu thật sự rất tự tin nha. Nếu em ấy muốn về thì đã không trốn cậu"
Nghe thấy Nhất Lân nói vậy thì vô cùng khó chịu nhưng không thể phản bác.
Nhất Lân thấy vậy nên nói tiếp:"Cậu không trân trọng em ấy nên cậu không có tư cách bên cạnh em ấy nữa"
Anh cau mày hỏi:"Vậy thì cậu có tư cách?"
Nhất Lân cười cười:"Ít ra tôi không làm em ấy khóc, không làm em ấy mất niềm tin đến mức bỏ trốn mà không biết phải đi đâu. Ít ra tôi thấy mình rất trân trọng em ấy"
Nói tới đây thì nhấn mạnh thêm một câu:"Tôi là toàn tâm toàn ý đối với em ấy"
Vương Tuấn Khải nhíu mày hỏi:"Cậu muốn đấu với mình?"
Nhất Lân nhìn thẳng vào anh và nói:"Nếu như mình nói phải thì sao?"
Anh gằng giọng:"Lưu Nhất Lân. Mình nói cho cậu biết. Vương Nguyên là của mình. Cả đời này cũng chỉ thuộc về mình mà thôi"
Nhất Lân mỉm cười kɧıêυ ҡɧí©ɧ:"Nếu cậu có bản lĩnh"
Cứ thế hai người đàn ông nhìn nhau trong ánh mắt xoẹt ra tia lửa. Đều là nam nhân nên ai cũng có tính chiếm hữu, hiện tại thì hay rồi...