Em Mới Là Người Nắm Giữ Trái Tim Anh [Khải Nguyên]

Chương 37

Chương 37: Nói dối - Bỏ trốn
Thời điểm năm mới cận kề thì công ty Vương Tuấn Khải cũng bắt đầu có nhiều việc hơn trước nên buổi sáng Vương Nguyên thức dậy đã không thấy anh đâu, cho đến tận khuya anh mới về đến nhà. Thời gian hai người bên nhau thật sự không có bao nhiêu, điều này khiến cho cậu cảm thấy có chút cảm giác mất mác.

Vương Tuấn Khải cả tháng nay cũng rất mệt mỏi. Ban ngày thì phải tập trung giải quyết công việc ở công ty. Sau khi tan làm thì phải ghé qua thăm Hồ Điệp một lúc. Khổ nỗi mỗi lần anh đến thì cô đều có biện pháp giữ chân không cho anh quay về ngay khiến anh thật sự rất khó xử.

Hồ Điệp đặt bát canh lên bàn rồi ngồi xuống cạnh anh và dịu dàng nói:"Anh uống canh đi, là em đích thân nấu cho anh đó"

Anh nhàn nhạt trả lời:"Anh no rồi, người nên bồi bổ là em"

Hồ Điệp hiểu tính anh nên không cố ép, gật đầu rồi múc canh vào chén của mình, thư thả thưởng thức.

Anh lúc này mới hỏi:"Bác sĩ nói với anh vết thương trên mặt em tuần sau có thể tháo băng gạt ra rồi"

Cô gật đầu:"Dạ phải"

Anh hỏi tiếp:"Ông ấy nói dạo này tâm trạng của em cũng tốt hơn nhiều, không cần phải uống thuốc an thần nữa có đúng không?"

Cô nhẹ giọng trả lời:"Dạ. Dạo này em ngủ rất ngon,  cũng không có gặp ác mộng như trước nữa. Tất cả là vì có anh..."

Anh âm thầm thở ra:"Như vậy thì anh yên tâm rồi"

Nói rồi đứng dậy cầm lấy áo vest của mình lên và nói:"Anh phải về rồi"

Hồ Điệp vội bước tới ôm lấy anh không có ý định buông ra. Nỉ non:"Tuấn Khải. Ở lại với em có được không anh?"

Anh vội gỡ tay cô ra và nói:"Anh phải về. Dạo này công ty có rất nhiều việc nên anh sẽ không tới thăm em thường xuyên được. Nhưng em yên tâm, khi rãnh anh sẽ đến thăm em"

Cô hừ lạnh trong lòng, đợi anh rãnh thật sự thì có lẽ là phải chờ đến kiếp sau. Vùi mặt vào lưng anh, như oán như trách:"Tối nào em cũng nhớ anh"

Anh nhíu mày vì có lẽ sự quan tâm của anh đã khiến cô vọng tưởng rồi. Lạnh nhạt nói:"Ngủ ngon" rồi vội rời đi. Vẫn là nên giữ khoảng cách nhất định thì sẽ tốt hơn.

Hồ Điệp nhìn theo bóng lưng anh rồi nở một nụ cười đầy ẩn ý. Đi vội như thế là vì muốn trốn chạy sao? Là sợ bản thân sẽ bị dao động sao?

Vương Tuấn Khải về đến nhà thì lập tức lên phòng tìm Vương Nguyên. Anh thật sự rất nhớ cậu, không ít thì nhiều vẫn cảm thấy bản thân có lỗi với cậu.

Vương Nguyên lúc này đang ngồi trên giường vẽ vẽ cái gì đó, hình như đang rất tập trung nên không hề chú ý đến động tĩnh xung quanh.

Anh bước đến hôn nhẹ lên trán cậu:"Sao giờ này em còn chưa ngủ?"

Cậu ngước mặt lên nhìn anh rồi mỉm cười:"Em đợi anh"

Anh cũng khẽ cười với cậu:"Em đang làm gì vậy?"

Cậu nhìn vào bản vẽ rồi đáp:"Chỉ là đột nhiên có ý tưởng nên em phác thảo một chút thôi"

Anh gật đầu hôn lên tóc cậu:"Sau này đừng chờ anh. Thức khuya không tốt''.

Cậu không nói gì, bước xuống giường giúp anh cởi vest ra thì nhìn thấy trên áo sơmi của anh có một vết son môi. Sững sờ đến làm rơi áo vest trên tay xuống sàn.

Anh cúi xuống nhặt lên rồi hỏi:"Bảo bối! Em sao vậy?"

Vương Nguyên lúc này như người mất hồn nên không lên tiếng. Chuyện này thật sự đột ngột quá rồi.

Anh đưa tay nhéo má cậu rồi ôm vào lòng:"Em sao vậy? Có phải buồn ngủ rồi hay không?"

Ngay lúc này Vương Nguyên đã ngửi được mùi nước hoa dành cho phụ nữ ở trên người anh. Đang tự hỏi bản thân:"Anh đã đi đâu? Đã làm gì? Đã ở bên cạnh ai? Anh có phụ nữ bên ngoài thật sao? Anh đã chán cậu rồi sao?"

Anh thấy cậu không lên tiếng hồi lâu thì lo lắng nhìn cậu:"Bảo bối! Em sao vậy? Em có nghe anh nói gì không?"

Vương Nguyên hít một hơi nén cảm giác bi ai trong lòng mình. Nhàn nhạt nói:"Em hơi mệt. Em muốn đi ngủ"

Vương Tuấn Khải nghe thấy thế thì dìu cậu đến bên giường, giúp cậu đắp chăn cẩn thận rồi nói:"Em ngủ đi. Sau này không được thức chờ anh nữa. Em xem, mặt bơ phờ cả rồi này"

Vương Nguyên im lặng không nói gì. Anh đang diễn cho cậu xem phải không? Sự quan tâm này thật sự là khiến người ta cảm thấy quá bi thương rồi.

Anh hôn nhẹ lên trán cậu:"Ngủ ngoan. Anh đi tắm"

Vương Nguyên vờ nhắm mắt lại, ngay lúc này cậu không muốn tiếp nhận sự nâng niu này của anh, không muốn tiếp nhận một chút nào.

Vương Tuấn Khải không nhận ra sự bất thường của cậu vì lúc này chỉ muốn nhanh chóng đi tắm rồi ôm lấy cậu và ngủ một giấc thật ngon mà thôi, đâu hay đâu biết người đang nằm trên giường kia đang âm thầm lệ rơi đầy mặt.

Sáng hôm sau, Vương Nguyên cố gắng bình tĩnh xem như chưa có chuyện gì xảy ra vì cậu biết lúc này cần nhất chính là kiên nhẫn để tìm hiểu thấu đáo vấn đề chứ không phải nhốn nháo làm ầm ĩ lên trong khi bằng chứng chưa có gì gọi là thuyết phục. Vương Tuấn Khải có thể chối bỏ với lý do giản đơn đó chỉ là một vết son do người khác vô ý đυ.ng trúng mà thôi.

Vừa giúp anh thắt caravat vừa tỏ ra thuận miệng hỏi:"Công ty có chuyện gì sao? Dạo này anh cứ về trễ. Có phải bận lắm không?"

Anh hôn nhẹ lên trán cậu:"Cuối năm công việc hơi nhiều một chút nên không thể dành nhiều thời gian bên cạnh em được. Có phải không vui?"

Cậu lắc đầu:"Không có. Công việc vẫn là quan trọng hơn".

Anh rất hài lòng về sự hiểu chuyện này của cậu. Hôn cậu thêm một cái:"Bảo bối ngoan. Giờ anh phải đi làm"

Vương Nguyên nhìn thẳng vào mắt anh rồi hỏi:"Tuấn Khải! Anh có yêu em không?"

Vương Tuấn Khải nghĩ cậu đang muốn làm nũng nên cúi xuống hôn cậu thật lâu rồi nói:"Anh yêu em. Rất yêu em"

Vương Nguyên cảm thấy nụ hôn này không chút ngọt ngào như thường ngày, ngược lại nó mang theo tư vị của sự chua xót khó nói nên lời.

Nhìn anh rồi hỏi tiếp:"Có thể hứa với em một chuyện được không?"

Anh mỉm cười nhìn cậu:"Chỉ cần em muốn, anh đều sẽ đồng ý với em"

Cậu nhìn anh hồi lâu rồi nghiêm túc nói:"Nếu như có một ngày nào đó anh không còn yêu em nữa thì hãy nói cho em biết có được không? Em sẽ tự động rời đi và xin anh đừng bao giờ lừa dối em, có được không?"

Vương Tuấn Khải có chút sững sờ vì câu nói này của cậu. Nhìn thẳng vào đôi mắt sáng lấp lánh có đôi phần mông lung kia, nghiêm túc nói:"Sẽ không bao giờ có ngày đó''.

Nói rồi lần nữa hôn lên trán cậu nói:"Trễ rồi, anh phải đi làm. Xong việc sẽ về với em ngay được không? Đừng nghĩ lung tung".

Vương Nguyên gậu gật đầu rồi tiễn anh ra cửa như mọi ngày nhưng tâm tình thật sự đã khác xưa.

Quay trở về phòng rồi thu mình lại ở một góc giường mà khóc. Cậu đã cho anh cơ hội để nói ra nhưng anh vẫn chọn cách im lặng. Chỉ cần anh nói anh không cần cậu nữa thì cậu nhất định sẽ tự động rời đi. Nhưng anh vẫn không nói sự thật. Tại sao? Tại sao lại phải nói dối cậu?

Quản gia thấy Vương Nguyên không xuống ăn sáng thì lên phòng gọi nhưng Cậu nói là không muốn ăn, điều này làm cho ông có chút lo lắng vì xưa nay cậu ít khi nào bỏ bữa.

Đến chiều thì cậu mới chịu đi ra khỏi phòng. Quản gia thấy mặt cậu nhợt nhạt thì lo lắng hỏi:"Thiếu gia. Cậu không khỏe sao? Để tôi gọi bác sĩ rồi chuẩn bị cháo cho cậu"

Cậu mỉm cười nhưng nụ cười đã không còn tươi tắn như mọi ngày:"Cháu không sao, chỉ là không thấy đói mà thôi''.

Ông không yên tâm nói:"Không được, để tôi gọi bác sĩ đến kiểm tra cho cậu''

Cậu vội lắc đầu:"Không cần đâu, cháu thật sự không sao"

Nói rồi ngồi xuống sofa và nói:"Bác nói với nhà bếp chuẩn bị canh cho Tuấn Khải. Cháu muốn mang tới cho anh ấy. Dạo này anh ấy bận quá nên cũng gầy đi nhiều".

Quản gia nghe xong gật đầu, nhân cơ hội này có thể ép cậu uống một chén  canh cũng được:"Dạ. Tôi cho người chuẩn bị ngay".

Vương Nguyên đưa ra quyết định này chính là muốn khẳng định một lần nữa những hoài nghi của mình. Cậu thật sự muốn xác định anh có nói dối cậu hay không?

Nhìn thấy Vương Tuấn Khải bước ra từ công ty rồi lên xe thì cậu hướng tài xế kiêm vệ sĩ:"Đi theo anh ấy"

Vệ sĩ chừng chừ một lúc:"Nhưng... thưa thiếu gia...".

Vương Nguyên nhíu mày tỏ thái độ không hài lòng:"Có nghe tôi nói gì không? Đi theo anh ấy?"

Vệ sĩ vẫn tiếp tục do dự:"Nhưng..."

Cậu tức giận nói:"Các người không đi. Tôi sẽ tự đi". Nói rồi lập tức đưa tay mở cửa bước xuống xe.

Vệ sĩ thấy vậy khó xử nói:"Thiếu gia... Cậu làm như vậy chúng tôi..."

Vương Nguyên xem như không nghe thấy gì, tiếp tục vẫy tay gọi taxi.

Thấy cậu kiên quyết như vậy nên vệ sĩ không dám cãi lời nữa. Thở dài rồi nói:"Thiếu gia. Cậu lên xe đi. Tôi đưa cậu đi".

Vương Nguyên hài lòng quay lại xe, bọn họ chỉ là muốn trung thành với anh mà thôi. Nhưng cậu bây giờ mới là người có quyền quyết định. Nếu để cậu đón taxi rời đi thì mọi chuyện càng thêm rắc rối, nếu gặp nguy hiểm thì cho dù bọn họ có mấy cái mạng cũng không đổi được.

Xe của Vương Nguyên đậu cách xa xe của Vương Tuấn Khải nhưng cậu có thể nhín thấy rõ tình hình lúc này.

Nơi đây là khu ngoại ô gần thành phố, nhìn kiến trúc thì cũng đoán được chủ nhân của những căn nhà này đều thuộc tầng lớp thượng lưu. Với thân phận của anh thì xuất hiện ở đây cũng không có gì lạ, vấn đề ở đây chính là anh đến để gặp ai mà thôi?

Vương Nguyên nhìn thấy anh xuống xe. Từ trong nhà có một cô gái xinh đẹp bước ra đón anh. Cô ấy rất thuận tay ôm lấy anh rồi cười nói vui vẻ, đây vốn là hành động rất hiển nhiên và lập đi lập lại nhiều lần nên đã thành thói quen.

Trái tim Vương Nguyên lúc này như ngừng đập, nước mắt không tự chủ được mà bắt đầu lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp, tổn thương cùng chua xót dâng trào khiến hai mắt cậu nhắm chặt, không muốn tiếp tục chứng kiến cảnh tượng này.

Vương Tuấn Khải nói với cậu công ty có nhiều việc nên không thể dành nhiều thời gian cho cậu. Buổi sáng anh nói anh nói yêu cậu và bây giờ anh lại vui vẻ bên một người khác. Anh thật sự đã phản bội cậu...

Vệ sĩ cũng thấy rõ tình hình trái ngang trước mắt nhưng không biết phải làm sao cho hợp tình hợp lý. Bản năng cho thấy vẫn là nên im lặng ngay lúc này.

Vương Nguyên đưa tay lau nước mắt, lạnh nhạt nói:"Đi thôi''

Vệ sĩ lo lắng hỏi:"Chúng ta về nhà thưa cậu?"

Cậu mỉm cười nhưng trong nụ cười ấy chất đầy chua xót:"Nhà nào? Tôi có nhà để về hay sao?''

Vệ sĩ thấy không ổn nên hỏi:"Chúng ta về Nguyệt Thự thưa cậu?''

Cậu hít một hơi rồi nói:"Không. Đi đâu cũng được, miễn là không phải về lại nơi đó"

Vệ sĩ nghe xong cảm thấy tiến thoái lưỡng nan nên quyết định cho xe chạy một vòng quanh thành phố. Hy vọng tâm trạng của Vương Nguyên có thể dịu lại đôi chút. Nào ngờ khi xe đến một con đường nhỏ thì cậu yêu cầu vệ sĩ:"Dừng xe".

Vệ sĩ dừng xe lại thì cậu mới nói:"Tôi muốn ăn kem. Anh đi mua cho tôi đi"

Thấy vệ sĩ chừng chừ tỏ ý không muốn đi thì cậu nói:"Vậy tôi tự đi".

Vệ sĩ thấy vậy không dám trái lời nên đành xuống xe rồi nhanh chóng đi vào cửa hàng gần đó.

Thấy vệ sĩ đã đi được một đoạn thì cậu lập tức mở cửa xe bước ra ngoài. Vệ sĩ phát hiện ra nên gọi:"Thiếu gia... Cậu muốn đi đâu?"

Vương Nguyên không ngờ sẽ bị phát hiện nhanh như vậy nên cố gắng hết sức chạy thật nhanh vào con hẻm nhỏ, vệ sĩ cũng cố sức mà đuổi theo phía sau. Nếu cậu chạy mất thì cái mạng này của hắn cũng xem như cũng mất luôn rồi.

Chạy hết con hẻm nhỏ thì Vương Nguyên quyết định băng qua con đường lớn để đánh lạc hướng vệ sĩ. Cả ngày không ăn uống khiến cậu thật sự kiệt sức, không thể tiếp tục bỏ trốn bằng cách trốn chạy được nữa.

Nhìn thấy có một chiếc xe đang đậu bên kia đường thì nhanh chóng ẩn nấp vào phía sau xe, thở hổn hển.

Đột nhiên có người vỗ vai cậu:"Cậu gì ơi! Cậu có sao không?".

Vương Nguyên hoảng hốt ngẩn đầu lên thì nhìn thấy Lưu Nhất Lân.

Anh ngạc nhiên hỏi:" Vương Nguyên. Em làm gì ở đây?"

Cậu cố gắng lấy lại hô hấp rồi nói:"Bác sĩ Lưu... Có người đuổi theo muốn bắt tôi. Giúp tôi với".

Nhất Lân khẽ nhíu mày rồi vội nói:"Mau lên xe. Anh đưa em đi''

Nói rồi nhanh chóng lái xe rời đi, bỏ mặc vệ sĩ đang mất phương hướng ở cách đó không xa.

Vương Tuấn Khải nhận được cuộc gọi từ vệ sĩ đi theo Vương Nguyên thì trong lòng liền có dự cảm không tốt. Lạnh giọng:"Chuyện gì?"

Vệ sĩ liền nói:"Thiếu gia mất tích rồi thưa lão đại"

Anh nhíu mày:""Cậu nói cái gì? Sao lại mất tích?"

Vệ sĩ muốn nói nhanh gọn lẹ sự tình nhưng sợ tới nghẹn lời:"Dạ..."

Anh gằng giọng:"Nói mau..."

Vệ sĩ đáp:"Lúc chiều thiếu gia yêu cầu tôi đứa tới công ty để mang canh cho lão đại. Sau đó..."

Anh quát:"Nói..."

Vệ sĩ nói:"Thiếu gia nhìn thấy lão đại lên xe rời đi. Yêu cầu tôi âm thầm đuổi theo phía sau. Đến ngoại ô thì... nhìn thấy lão đại và..."

Nói đến đây vệ sĩ im lặng không dám nói tiếp. Vương Tuấn Khải cũng đoán biết được chuyện gì đã xảy ra. Lớn tiếng hỏi:"Em ấy mất tích ở đâu?"

Vệ sĩ tường thuật lại sự việc:"Dạ. Thiếu gia mất tích ở ngoại thành khu A. Cậu ấy nói muốn ăn kem và yêu cầu tôi đi mua. Lúc tôi rời đi thì cậu ấy mở cửa xe rồi chạy đi. Tôi đã cố gắng đuổi theo nhưng đến một lúc thì... không thấy...mất dấu ở con đường lớn cạnh khu chợ dân sinh"

Anh lạnh nhạt nói:"Gọi cho Hắc Long, thông báo cho mọi người tìm người về ngay cho tôi"

Vệ sĩ vừa sợ hãi vừa cung kính:"Dạ lão đại"

Vương Tuấn Khải không ngăn được cơn thịnh nộ, tức giận ném điện thoại xuống sàn nhà làm nó vỡ tan tành.

Hồ Điệp hoảng sợ:"Có chuyện gì sao?"

Anh không đáp lời rồi lập tức rời đi. Chuyện lần này thật sự là nan giải, phải làm sao để Vương Nguyên tiếp nhận đây?

Tuy Hồ Điệp chỉ nghe sơ qua cuộc trò chuyện của anh nhưng cô cũng hình dung ra được sự việc. Xem ra Vương Nguyên đã nhìn thấy vết son do cô cố tình để lại trên áo của Vương Tuấn Khải, sau đó thì tìm đến nhà cô để bắt quả tang đây mà. Mọi chuyện diễn biến theo đúng kế hoạch nên cô hài lòng cười đắc ý.

Vương Tuấn Khải về đến nhà thì gọi quản gia ra và lớn tiếng hỏi:"Hôm nay Nguyên Nguyên ở nhà đã làm những gì? Gặp những ai?"

Quản gia nói:"Dạ. Thiếu gia cả ngày hôm nay chỉ ở trong phòng, không có ra ngoài. Cơm cũng không có ăn. Tôi thấy cậu ấy xanh xao nên có ngỏ lời bác sĩ đến khám nhưng cậu ấy không đồng ý. Buổi chiều cậu ấy yêu cầu nhà bếp chuẩn bị canh rồi muốn đích thân mang đến công ty cho cậu nhưng đến giờ vẫn chưa thấy về".

Vương Tuấn Khải nghe xong lớn tiếng nói:"Gọi Bạch Long đến gặp tôi ngay".

Quản gia "Dạ" một tiếng rồi lập tức ly khai. Xem ra lần này đã xảy ra chuyện lớn rồi.

Bạch Long đến thì cúi chào anh:" Lão đại".

Anh lạnh giọng:"Chuyện Hồ Điệp còn sống còn có những ai biết?"

Bạch Long cúi đầu:"Dạ. Chỉ có mình tôi thưa lão đại".

Anh lớn tiếng nói:"Vậy tại sao Vương Nguyên lại nghi ngờ rồi theo dõi tôi?"

Hoàng Long trả lời:"Tôi không biết. Ngoài tôi ra thì tôi không hề tiếc lộ cho ai khác. Ngay cả Hắc Long và Hòang Long cũng không hề biết chuyện này''.

Anh nhíu mày càng chặt:"Tìm em ấy về đây ngay. Không thì tất cả chịu phạt hết cho tôi''

Bạch Long cúi đầu:"Dạ. Đã biết thưa lão đại" rồi ly khai. Nếu không sớm tìm được Vương Nguyên thì cả bọn chắc chắn sẽ rất thê thảm.

Họa là do anh mang tới sao đột nhiên lại ập lên đầu bọn họ như vậy chứ?