Em Mới Là Người Nắm Giữ Trái Tim Anh [Khải Nguyên]

Chương 36

Chương 36: Hồ Điệp trở về
Vương Tuấn Khải trở về biệt thự Rose thì lập tức lên phòng đóng cửa lại, khép ki tâm nhưng chân mày đang nhíu chặt, anh cảm thấy thật sự rất mệt mỏi.

Lúc ra về bác sĩ nói với anh rằng anh nên dành nhiều thời gian chăm sóc cho Hồ Điệp. Nhưng anh phải làm sao để bù đắp lại cho cô ấy đây?

Từ ngày có Vương Nguyên anh mới biết thế nào là tình yêu thật sự. Anh nhận ra thứ tình cảm trước đây mà anh dành cho Hồ Điệp chỉ là một loại cảm kích mà thôi. Nhưng anh cũng không thể mặc kệ xem cô ấy như một người xa lạ.

Cả đêm không ngủ được nên Vương Tuấn Khải cảm thấy cả người có chút không thoải mái. Ngồi xuống sofa xoa xoa hai bên thái dương.

Trịnh Hồng bước đến ngồi xuống đối diện anh rồi hỏi:"Thế nào? Không ngủ được?"

Anh không nói gì, chỉ gật đầu một cái xem như câu trả lời.

Bà uống một ngụm trà rồi hỏi tiếp:"Không có gì muốn nói với ta?''

Anh nhẹ nhàng thở ra rồi nói:"Ngày mai con sẽ bay về nước"

Bà hỏi:"Có việc gấp sao? Vừa đến liền rời đi"

Anh trả lời:"Chỉ là chuyện công ty thôi"

Bà đứng dậy nói:"Được rồi. Khi nào rãnh ta sẽ sắp xếp qua đó một chuyến" sau đó ly khai. Nếu anh đã chưa muốn mở lời thì bà có hiểu thêm cũng vô ích mà thôi.

Vương Tuấn Khải đến bệnh viện làm thủ tục cho Hồ Điệp xuất viện. Tối qua anh đã suy nghĩ rất kỹ rồi mới đưa ra quyết định này.

Tạm thời sẽ đón Hồ Điệp về nước, sắp xếp cho cô ấy một căn hộ và bác sĩ điều trị riêng. Như vậy thì anh sẽ có thời gian lui tới thăm hỏi. Đợi khi bệnh tình cô ấy tốt hơn thì anh sẽ đưa cô về lại Mỹ rồi giúp đỡ tài chính cho gia đình cô kinh doanh trở lại.

Hồ Điệp thấy anh đến thì vô cùng vui vẻ, ôm lấy anh:"Anh đến rồi. Em cứ nghĩ anh sẽ không đến nữa"

Vương Tuấn Khải vội gỡ bàn tay đang đặt ở hông mình rồi nhàn nhạt nói:"Ngày mai chúng ta sẽ về Trung Quốc. Anh đã sắp xếp nơi ở và bác sĩ cho em"

Cô nghe xong thì có chút lo lắng, nếu như bác sĩ nói cô không có bệnh thì biết làm sao? Nghĩ thế nên vờ kích động đẩy anh ra và lớn tiếng hét:"Em không có bệnh, em không có bệnh. Em không muốn gặp bác sĩ''

Anh thấy vậy thì nhẹ giọng:"Được. Em không có bệnh, sẽ không gặp bác sĩ"

Hồ Điệp nghe xong thì âm thầm thở ra,  hài lòng ôm lấy anh lần nữa. Cũng may cô là diễn viên nên diễn xuất cũng rất xuất thần, nếu không thì làm sao qua mặt được con mắt tinh tường của anh.

Vương Tuấn Khải quay về nhà thì liền gọi cho Vương Nguyên vì anh nhớ cậu, rất nhớ cậu.

Chỉ có thể nhìn thân ảnh Vương Nguyên qua màn hình nhưng anh vẫn có thể nhận ra sắc mặt cậu khá là nhợt nhạt nên lo lắng hỏi:"Bảo bối, em không khỏe sao? Sao lại xanh xao như vậy?"

Cậu đúng là đang mệt mỏi nhưng vẫn mỉm cười trả lời:"Em không sao. Anh không cần lo lắng cho em''.

Anh đau lòng hỏi:"Em là bảo bối tâm can của anh. Em muốn anh không lo lắng cho em làm sao được"

Cậu cố mỉm cười:"Em thật sự không sao"

Vương Tuấn Khải đã quen với một Vương Nguyên vui vẻ hoạt bát, vui buồn đều thể hiện ra nét mặt, hiện tại cậu lại cố dối lòng nói mấy lời này khiến anh thật sự không vui, anh không muốn cậu như vậy, nhíu mày nói:"Em còn không chịu nói?"

Vương Nguyên biết anh không vui, ai yêu nhau mà không muốn đối phương mở rộng lòng mình, muốn giữa hai người không hề có thứ gì gọi là bí mật. Cậu muốn giữ riêng cho bản thân mình chẳng phải là chưa toàn tâm toàn ý với anh hoặc là đang không tin tưởng anh sao?

Thấy cậu cúi đầu thì anh thở dài, có phải cậu bị anh dọa sợ rồi không? Nghĩ thế nên nhẹ giọng:"Bảo bối..."

Vương Nguyên ngưng thất thần, nhìn anh rồi nói:"Cũng không có gì quan trọng, chỉ là...tối qua em gặp ác mộng"

Nói tới đây thì đôi mắt cậu long lanh hơn, dường như nước mắt có thể trào ra bắt cứ lúc nào.

Nhìn bộ dạng này của cậu làm anh thật sự muốn ôm vào lòng rồi vỗ về nhưng tiếc là không được, đợi anh trở về sẽ đền bù cho cậu gấp đôi.

Vương Nguyên có thể nhìn thấy sự ôn nhu trong ánh mắt anh, giấc mơ tối qua lại ùa về khiến tâm tư cậu hỗn loạn, vội nói:"Tuấn Khải. Anh mau về đi, em nhớ anh lắm. Em mơ thấy anh bỏ rơi em. Anh không cần em nữa"

Anh thấy cậu như vậy đau lòng nói:"Ngoan, đừng khóc. Em khóc như vậy anh đau lòng lắm có biết không? Ngày mai anh sẽ về với em được không?''

Cậu gật đầu rồi khẽ mỉm cười, vẫn biết nam nhân không nên ủy mị như nữ nhân nhưng có đôi khi con người cũng không thể ngăn được xúc cảm của bản thân, bất kể nam hay nữ, bất kể già hay trẻ.

Anh nhẹ giọng hỏi sang chuyện khác:"Bảo bối ngoan. Em đã ăn sáng chưa?"

Sắc mặt Vương Nguyên có chút thay đổi vì bản thân đang chột dạ, mím môi lắc lắc đầu.

Anh thở dài:"Em không ngoan, mau xuống ăn sáng rồi nghỉ ngơi. Ngày mai anh sẽ về thôi mà. Hứa với anh là không được buồn phiền nữa có biết không?"

Cậu im lặng gật đầu vì bản thân đang cảm thấy trống rỗng.

Anh nói:"Dừng suy nghĩ lung tung nữa, chỉ là tinh thần em không thoải mái nên mới mơ thấy linh tinh, anh rất yêu em, chỉ yêu một mình em, có biết không?''

Cậu ngước nhìn anh trả lời:"Em biết rồi"

Anh nói tiếp:"Bây giờ anh phải đi ăn tối. Nhớ kỹ lời anh nói. Yêu em" sau đó tắt màn hình vì nếu cứ tiếp tục nhìn nhau thế này thì chỉ anh lưu luyến thêm thôi.

Dì Châu đứng bên ngoài nghe anh nói chuyện thì đoán biết tình cảm hai người đã rất sâu nặng. Bà cảm thấy vui vì anh tìm được người yêu thương thật lòng nhưng đồng thời cũng lo lắng cho quan hệ của hai người. Chỉ hi vọng phu nhân nhìn nhận chuyện yêu đương này khách quan một chút.

Vương Tuấn Khải ngồi vào bàn ăn tối một cách rất quy cũ nên không nói năng gì.

Trịnh Hồng gấp thức ăn cho anh và nói:"Ăn nhiều một chút"

Anh gật đầu:"Mẹ cũng ăn nhiều một chút"

Bà cũng là người có quy tắc nên hiểu rõ lúc ăn cơm thì không nên nói chuyện nhưng với đối con trai mình thì lại khác, lúc này không nhân dịp hỏi thì bà phải đợi đến khi nào?

Nhàn nhạt hỏi:"Chuyện phía Hồ gia đã giải quyết xong chưa?"

Anh trả lời:"Dạ. Công ty tạm thời tuyên bố phá sản"

Bà gật đầu hài lòng nói:"Tốt. Họ cũng không thể lợi dụng danh nghĩa của Vương gia mãi được"

Anh nghe xong thì im lặng không nói gì, đây chỉ là một chuyện cỏn con mà thôi, với anh mà nói thì chẳng có gì đáng ngại.

Bà nhàn nhạt nói tiếp:"Chuyện kết hôn của con cũng không thể kéo dài. Đã không còn nhỏ nữa rồi".

Anh hơi ngừng động tác rồi nhanh chóng khôi phục tâm trạng, đáp lời:"Con đã có đối tượng. Chuyện kết hôn cũng sẽ nhanh thôi"

Bà nghe vậy thì cố ý hỏi:"Là tiểu thư nhà nào?"

Anh trả lời:"Có dịp sẽ dẫn em ấy ra mắt mẹ"

Bà biết anh đang tránh né, không muốn nói cho bà nghe về người con trai kia nên cũng không hỏi tiếp nữa. Đứa con này luôn cường ngạnh như vậy, luôn muốn đặt bà trong những tình thế chuyện đã rồi.

Trịnh Hồng đang ngồi ở phòng tranh thì Dì Châu vào mang theo một phong bì bước vào, nhẹ giọng nói:"Phu nhân. Tài liệu Hắc Ưng điều tra đã có"

Trịnh Hồng đưa tay nhận lấy phong bì rồi nhanh chóng mở ra xem. Chủ yếu là lý lịch của Vương Nguyên từ nhỏ đến hiện tại, cũng không có gì đặc biệt nên Bà đưa lại phong bì cho dì Châu. Lúc này rơi ra một tấm hình nên dì Châu nhặt lên đưa cho bà.

Bà nhìn hình rồi hỏi:"Là cậu ta sao?"

Dì Châu gật đầu:" Dạ''

Bà hơi nhíu mày, chăm chú nhìn tấm hình, lúc này Vương Nguyên đang ngồi trên đùi Vương Tuấn Khải, cả hai đang ở ngoài vườn ngồi trên một cái xích đu . Dưới ánh nắng chiều tà, mái tóc đen càng thêm óng ánh, làn da trắng vì ánh nắng mà như phát quang. Khuôn mặt tinh tế sắc sảo, mắt to tròn, mũi cao, môi căng mọng và nụ cười chứa đựng sự ngọt ngào.

Bà nhàn nhạt nói:"Cậu ta thật sự là  tỏa sáng. Nhưng nhìn có chút quen mắt"

Dì Châu nói:"Cậu ấy là Vương Nguyên. Người mà phu nhân tài trợ học bổng thông qua cô nhi viện Từ Tâm"

Bà suy nghĩ một lát rồi nói:"Là thằng bé Viện trưởng Phương đề cập?"

Dì Châu gật đầu:"Đúng là cậu ấy"

Bà mỉm cười:"Trái đất này nhỏ thật. Tôi rất thích thằng bé ấy. Nó rất hiểu chuyện lại có tài năng. Lúc gặp nó hình như chỉ mới có 8 tuổi. Không ngờ lớn lên lại xinh đẹp như vậy"

sau đó thở dài nói:"Nhưng tiếc là..."

Bà hơi nhíu mày hỏi:"Vì sao Tuấn Khải gặp cậu ta?"

Dì Châu nói:"Dạ. Chuyện này Hắc Ưng không có điều tra ra được. Phu nhân cũng biết người của Vương Gia rất trung thành nên không ai hé nửa lời"

Bà lại nhíu mày:"Gọi Bạch Long lên gặp tôi''.

Dì Châu rời đi một lát thì cùng Bạch Long bước vào.

Bạch Long cúi đầu:"Phu nhân cho gọi tôi"

Bà lạnh nhạt nói:"Vương Nguyên''.

Bạch Long nghe xong chỉ im lặng không dám nói nửa câu

Bà tức giận đập tay xuống bàn:"Có phải hay không xem tôi già rồi. Lời nói không còn giá trị?".

Bạch Long cúi đầu:"Tôi không dám thưa phu nhân''

Bà hỏi lần nữa:"Tại sao Vương Nguyên lại quen biết Tuấn Khải? Hai người phát sinh tình cảm khi nào?"

Bạch Long biết không thể giấu nên không dám im lặng nữa, đem hết sự thật nói cho Trịnh Hồng nghe.

Nghe xong bà liền mỉa mai:"Cậu ta cũng quá bản lĩnh đi. Chỉ một thời gian ngắn mà có thể leo lên vị trí thiếu gia ở Nguyệt Thự rồi sao? Giỏi...giỏi lắm...''

Bạch Long nghe vậy thì liền quá phận nói:" Vương thiếu gia không phải loại người đó đâu thưa phu nhân"

Bà nhíu mày:"Xem ra cả Nguyệt Thự đều bị cậu ta bao thầu cả rồi. Cả cậu cũng nói giúp cậu ta''

Bạch Long giải thích:"Vương thiếu gia luôn thật lòng mà đối đãi với người khác nên...không ai không yêu quí cậu ấy..nên..."

Bà đập tay xuống bàn rồi nói:"Một tiếng cũng Vương thiếu gia. Hai tiếng cũng Vương thiếu gia. Nhà họ Vương sắp do cậu ta lên nắm quyền rồi hay sao?"

Bạch Long im lặng không dám lên tiếng nữa.

Bà cảm thấy đau đầu nên phất tay:"Lui ra đi. Chuyện hôm nay không được nói cho người khác biết"

Bạch Long nghe xong cúi đầu lui ra.

Dì Châu vội đưa ly trà cho bà rồi nói:"Phu nhân đừng tức giận, như vậy không tốt cho sức khỏe"

Bà thở dài:"Xem ra lần này Tuấn Khải thật sự là nghiêm túc với cậu ta. Tôi phải làm gì đây?"

Dì Châu nói:"Phu nhân. Người nhìn lại bức hình đi. Người có nhìn thấy ánh mắt cậu chủ chứa đựng hạnh phúc không? Người xem cậu chủ cười vui vẻ như vậy. Có phải hay không nên... nhìn thoáng một chút..."

Bà xoa xoa thái dương:"Không thể được...tuyệt đối không được..."

Dì Châu nghe vậy thì không dám nói thêm nữa nên cúi đầu lui ra. Cho dù là thân tính nên cũng không thể quá phận, huống hồ thân phận anh đâu phải tầm thường, đâu phải muốn nhìn thoáng thì sẽ thoáng được.

Sáng hôm sau Vương Tuấn Khải ra sân bay cùng Hồ Điệp về nước. Anh giao phó cho Bạch Long đưa Hồ Điệp về căn hộ anh đã chuẩn bị trước. Còn anh trực tiếp quay về Nguyệt Thự.

Vương Nguyên nhìn đồng hồ đã 9h tối mà anh chưa về nên cứ đứng ngồi không yên.

Quản gia thấy cậu sốt ruột thì lên tiếng:"Thiếu gia, cậu đừng lo. Cậu chủ có lẽ sắp về tới rồi"

Ông vừa nói xong thì Vương Tuấn Khải ngoài cửa tiến vào, nhìn thấy bảo bối nhà anh cứ đi qua trái rồi đi qua phải chẳng khác nào thỏ con bị lạc mẹ thì khóe môi khẽ cong.

Quản gia thấy anh thì lên tiếng:"Thiếu gia. Cậu chủ về rồi"

Vương Nguyên ngước nhìn thấy anh liền chạy tới ôm lấy anh:"Tuấn Khải...".

Anh giữ lấy eo cậu, ôn nhu hôn lên trán một cái:"Nhớ em. Rất nhớ em"

Cậu không nói gì chỉ đứng yên ôm anh như vậy. Cảm giác cứ như buông tay thì anh sẽ biến mất ngay lập tức.

Anh nhấc bổng cậu bế lên rồi nói:"Em xem. Chỉ có 3 ngày mà em đã nhẹ hẳn rồi này"

Cậu đưa tay ôm cổ anh, vùi mặt vào lòng ngực anh, vẫn không nói câu nào khiến anh thật phát điên với con mèo nhỏ này. Sao lúc nào cũng đáng yêu như thế chứ. Sải bước bế cậu thẳng lên phòng.

Nhẹ nhàng đặt cậu lên giường sau đó hai người lập tức quấn lấy nhau.

Anh cuồng nhiệt hôn cậu thật sâu thật lâu rồi mới chịu rời ra nói:"Nhớ em, nhớ muốn chết đi được"

Cậu ôm cổ anh nỉ non:"Em cũng rất nhớ anh"

Anh k chừng chừ thêm được nữa lập tức lột sạch quần áo cả hai rồi hôn khắp cơ thể cậu. Vương Nguyên thấy anh cuồng nhiệt như vậy cũng đáp lại anh bằng những âm thanh đầy mê hoặc.

Cả hai triền miên hồi lâu anh mới hài lòng bế cậu đi tắm.

Vương Nguyên an ổn ngồi trên giường thì tựa đầu vào vai anh, đưa tay ôm thắt lưng anh:"Tuấn Khải..."

Anh hôn lên tóc cậu:"Thế nào?".

Vương Nguyên nhẹ giọng hỏi:"Sau này anh có chán em không? Có bỏ rơi em không?"

Anh nghe cậu hỏi như vậy thì nâng mặt cậu lên, để cậu nhìn thẳng vào mắt anh:"Em đang nói gì vậy? Sao anh lại bỏ rơi em?"

Cậu thấy sống mũi cay cay, hốc mắt cũng bắt đầu đỏ hoe:"Dạo này em cứ mơ thấy anh bỏ em. Em chỉ có một mình. Ở nơi đó rất tối, rất lạnh. Em có gọi thế nào anh cũng không có đến..."

Anh đưa tay lau đi giọt nước mắt vừa tuôn ra nơi khóe mắt cậu, nhẹ giọng nói:"Bảo bối ngốc. Chỉ là mơ thôi. Em là bảo bối của anh. Anh yêu em nhiều như vậy thì sao có thể bỏ rơi em?"

Thấy tâm tình cậu vẫn không tốt lên bao nhiêu nên anh nắm lấy tay cậu, đặt bàn tay cậu lên ngực trái của anh và nói:"Em nên nhớ, nơi này của anh là do em giữ. Anh bỏ em thì sao anh có thể sống được nữa. Đúng không?"

Sau đó ôm chặt cậu để vỗ về:"Đừng suy nghĩ lung tung. Anh chỉ yêu mình em"

Anh để cậu nằm xuống rồi cả hai ôm nhau ngủ, có lẽ mấy hôm nay không an giấc nên cậu thật sự mệt, cứ thế nhanh chóng ngủ say.

Nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang ngủ say nhưng chân mày vẫn khẽ nhíu thì không khỏi đau lòng. Cậu mong manh như vậy thì anh càng phải bảo vệ và che chở cho cậu nhiều hơn nữa.

Vương Nguyên là người tâm tư rất nhạy cảm nên chuyện của Hồ Điệp không thể để cậu biết được nếu không sẽ càng suy nghĩ lung tung.

Anh suy nghĩ hồi lâu thì cũng chìm vào giấc ngủ. Mấy hôm nay anh thật sự cũng mệt lắm rồi.

**** Tập này nó dài quá. 2934 từ*****