Chương 35: Kế hoạch của Hồ Điệp
Hồ Điệp đang ngồi trên sofa vừa ăn nho vừa đọc tạp chí thì mẹ cô- Triệu Mẫn nói:"Con rốt cuộc là định khi nào mới hành động hả? Hồ gia sắp phá sản đến nơi mà con vẫn bình tĩnh được hay sao?''Hồ Điệp nghe vậy thì bỏ cuốn tạp chí xuống và nói:"Mọi chuyện con đã sắp đặt xong. Hôm nay mẹ cứ đến gặp Vương Tuấn Khải theo kế hoạch là được"
Triệu Mẫn nói:"Mẹ thấy con cần làm gì bày trò cho phiền phức như vậy. Chỉ cần xóa vết sẹo trên mặt đi sau đó quay về bên cạnh nó không phải nhanh hơn sao?"
Cô nói:"Mẹ không biết gì cả. Con đã cho người điều tra anh ấy nên biết anh ấy có người khác rồi''
Triệu Mẫn nhíu mày hỏi:"Con chết...à không...con mất tích mới 1 năm mà nó đã có người khác rồi sao? Sao con nói nó lạnh lùng không thích gần phụ nữ"
Cô nhàn nhạt nói:"Thì đúng là như vậy. Nếu không vì trả ơn thì con nghĩ anh ta còn lâu mới đυ.ng đến con''
Triệu Mẫn mất kiên nhẫn:"Con nói cái gì vậy? Mẹ nghe không hiểu"
Cô vừa nhai vừa nói:"Vì người anh ta thích là đàn ông. À không. Là một thằng nhóc con mới đúng''
Triệu Mẫn ngạc nhiên hỏi:"Thích đàn ông?"
Cô gật đầu:"Đúng vậy. Anh ta còn vô cùng cưng chiều nó. Mang nó về ở chung nhà. Còn phái vệ sĩ kè kè theo sau bảo hộ"
Triệu Mẫn nói:"Sao con biết?"
Hồ Điệp nói:"Mấy hôm trước định xử nó một lần cho nhanh lẹ. Không ngờ vệ sĩ nhanh tay hơn. Làm con tốn không ít tiền thuê người làm, rồi còn phải tốn tiền cho hắn ra nước ngoài bỏ trốn"
Triệu Mẫn nhíu mày nói:"Xem ra cậu ta không dễ gì mà đói phó''
Hồ Điệp nói:"Vởi vậy bây giờ chỉ có thể dùng khổ nhục kế mà thôi"
Sau đó cô ta đứng dậy nói:"Bây giờ con đến bệnh viện đây. Mẹ đến gặp Vương Tuấn Khải nhớ ăn nói cho khéo léo một chút, tránh bị nghi ngờ".
Triệu Mẫn trả lời:"Mẹ biết rồi"
Dứt lời liền âm thầm cầu nguyện cho kế hoạch của Hồ Điệp thành công, nếu không thì Hồ gia sẽ phá sản chỉ trong nay mai mà thôi. Đã quen ăn sung mặc sướиɠ, hiện tại làm sao chịu được cảnh túng thiếu đây?
Vương Tuấn Khải bước đến ngồi xuống ghế rồi nói:"Xin lỗi, cháu đến trễ".
Triệu Mẫn nhìn anh khách sáo nói:"Không trễ, không trễ, là bác đến sớm".
Đợi phục vụ mang cafe ra cho anh xong thì Triệu Mẫn mới nói tiếp:"Lần này làm phiền cháu rồi"
Anh uống một ngụm cafe rồi, trong lòng đã có suy tính nhưng vẫn hỏi:"Có chuyện gì bác cứ nói"
Bà tỏ ra bi thương nói:"Con biết không? Từ ngày bác trai con qua đời. Ông ấy để lại một khoảng nợ lớn. Bác đã cố gắng cầm cự nhưng hiện tại... thật sự không chóng đỡ nổi. Con cũng biết công ty do một tay ông ấy quản lý. Giờ vỡ nợ nên các nơi khác cùng nhau đưa đơn kiện. Nếu không trả họ sẽ làm lớn chuyện...Bác...không còn cách nào nên phải gọi cho con cầu giúp đỡ"
Vương Tuấn Khải nhàn nhạt nói:"Về khoản nợ bác gái cứ yên tâm. Cháu sẽ cho luật sư giải quyết. Hằng tháng cháu sẽ trợ cấp chi phí sinh hoạt cho bác coi như thay Hồ Điệp chăm sóc bác"
Bà nghe vậy thì vui mừng nói:"Hồ Điệp thật may mắn khi có người yêu như cháu. Tiếc là..."
Anh nghe vậy thì an ủi:"Bác bớt đau lòng. Cô ấy nơi chín suối sẽ không được an nghĩ"
Bà cố ý ngập ngừng nói:"Thật ra ...Hồ Điệp nó...vẫn còn sống".
Vương Tuấn Khải nghe xong không thể tin được vào những gì vừa nghe. Nhíu mày hỏi:"Bác nói...Hồ Điệp còn sống?"
Triệu Mẫn gật đầu nói:"Hồ Điệp nó không cho bác nói nhưng bác thật sự không thể im lặng nhìn con bé đau khổ được''
Anh hỏi:"Cô ấy hiện giờ đang ở đâu?"
Bà buồn rầu nói:"Hôm qua đột nhiên tinh thần lại không ổn định nên bác đã đưa vào bệnh viện''
Anh hỏi tiếp:"Cô ấy bị làm sao?"
Bà kể lại:"Hồ Điệp đã trở về nhà cách đây nửa năm. Hơn một năm trước nó bị người ta đẩy xuống núi, may mắn được một đoàn người thám hiểm cứu sống rồi đưa đến bệnh viện. Đến khi tỉnh lại thì nó bị mất trí nhớ nên được giữ lại bệnh viện điều trị. Nửa năm trước con bé nhớ lại rồi quay về đây tìm bác. Nó rất nhớ con nhưng không dám tìm gặp con''
Anh nghe xong thì hỏi:"Tại sao?"
Bà ta khóc nói tiếp:"Lúc té xuống núi thì đứa bé trong bụng đã mất. Trên người con bé đầy thương tích nhưng nặng nhất là vết sẹo ở mặt. Nó không dám đối diện với con, sợ con chối bỏ nó. Đêm nào nó cũng gặp ác mộng, cộng thêm nhớ tới đứa bé nên khiến tinh thần ngày càng sa sút"
Anh nghe vậy thì không thể không thấy đau lòng. Đứa bé cũng là con của anh. Hơn nữa Trương Lam là vì yêu anh nên mới hãm hại cô. Cho nên trong chuyện này anh cũng có một phần trách nhiệm.
Nghĩ như vậy nên anh nói:"Cháu muốn đến thăm cô ấy"
Triệu Mẫn đưa khăn tay lau khóe mắt nhưng trong đáy mắt tràn ngập ý cười, Hồ Điệp nói đúng, chiêu khổ nhục kế này thật sự hiệu quả.
Vương Tuấn Khải đứng ngoài phòng bệnh nhìn Hồ Điệp co ro ôm gối thu người ngồi ở một góc giường.
Triệu Mẫn đau lòng nói:"Cháu xem. Thỉnh thoảng nó lại như vậy. Không ăn không uống, cũng không nói chuyện làm cho Bác thật sự lo lắng...nếu kéo dài không biết con bé có nghĩ quẩn mà làm chuyện dại dột hay không nữa".
Bác sĩ đẩy cửa phòng bệnh ra thì Triệu Mẫn liền hỏi:"Tình hình con bé thế nào rồi thưa bác sĩ?"
Bác sĩ nói:"Hôm nay tinh thần bệnh nhân đã ổn định hơn một chút nhưng vì áp lực tâm lý quá lớn. Cái này chỉ có người nhà mới giúp được bệnh nhân. Chúng tôi ngoài dùng thuốc an thần ra thì cũng không có cách nào khác''
Triệu Mẫn trả lời:"Chúng tôi sẽ cố gắng''
Bác sĩ nói tiếp:"Bệnh nhân cứ liên tục gọi tên Tuấn Khải. Xem ra người này có ảnh hưởng rất lớn đến tinh thần của bệnh nhân. Người nhà nên tìm hiểu nguyên nhân để giúp bệnh nhân giải tỏa áp lực tâm lý nếu không tình hình sẽ chuyển biến xấu"
Triệu Mẫn nghe vậy gật đầu:"Cảm ơn bác sĩ".
Vương Tuấn Khải đẩy cửa phòng bệnh bước vào trong thì bên ngoài bác sĩ quay qua nói với Triệu Mẫn:"Tôi đã nói theo yêu cầu rồi. Nhanh chóng chuyển khoản cho tôi"
Triệu Mẫn trả lời:"Tôi sẽ chuyển ngay".
Vương Tuấn Khải bước đến gần từ lâu nhưng Hồ Điệp không hề phản ứng.
Anh nhẹ giọng gọi:"Hồ Điệp..."
Cô ngẩng đầu nhìn anh rồi tỏ ra hoảng sợ, che mặt mình rồi hét lên:"Đừng. Đừng qua đây. Đừng nhìn... rất đáng sợ"
Anh thấy cô kích động thì nhẹ giọng nói:"Em đừng sợ. Là anh. Anh là Vương Tuấn Khải"
Cô nhìn anh hồi lâu sau đó bước xuống giường chạy đến ôm anh khóc nức nở:" Tuấn Khải...Tuấn Khải...con của chúng ta..."
Cô vừa nói vừa khóc không ngừng. Anh nghe vậy thì vỗ vỗ lưng an ủi:"Không sao. Mọi chuyện đã qua rồi"
Cô khóc nói:"Tuấn Khải. Mặt em...rất đáng sợ..."
Anh nói:"Anh sẽ tìm bác sĩ tốt nhất cho em. Sẽ xinh đẹp như trước đây".
Cô nhìn anh hỏi:"Thật sao? Có thể sao?"
Anh trả lời:"Thật. Không gạt em"
Sau đó dìu cô ta về giường và nói:"Em nghỉ ngơi đi. Mai anh đến thăm em"
Cô ôm chặt anh:"Không. Anh đừng đi. Em sợ lắm...".
Anh thấy Hồ Điệp hoảng sợ như vậy cũng không nỡ gỡ tay cô ra.
Đột nhiên cô đứng dậy hôn lên môi anh. Anh bất ngờ nhưng vẫn đẩy nhẹ cô ra và nói:"Em đừng như vậy"
Hồ Điệp nước mắt rơi đầy mặt, chua xót hỏi:"Anh sợ em. Anh thấy em xấu xí nên sợ em sao?"
Anh thấy cô tự ti như vậy nên nói:"Không phải. Anh không có sợ em"
Cô vừa khóc vừa ôm anh nói:"Tuấn Khải. Con chúng ta không còn nữa. Nó thật sự đáng thương. Nhưng không sao. Em sẽ sinh cho anh những đứa con khác. Anh đừng bỏ rơi em"
Anh không biết phải nói gì với cô lúc này. Chỉ có thể an ủi:"Đừng khóc sẽ ảnh hưởng sức khỏe của em"
Cô ôm chặt anh:"Đừng bỏ em...đừng bỏ em..."
Một lúc sau bác sĩ vào tiêm thuốc an thần cho cô sau đó cô mới nhanh chóng ngủ say.
Bác sĩ nhìn anh và nói:"Xem ra anh rất quan trọng với bệnh nhân"
Anh nghe vậy trả lời:"Trước đây tôi là chồng sắp cưới của cô ấy''
Bác sĩ nói:"Vậy anh nên giành nhiều thời gian bên cạnh cô ấy, như vậy sẽ giúp tâm trạng cô ấy tốt hơn, cô ấy vui vẻ thì sẽ không bị áp lực nữa. Bệnh tâm lý thì phải dùng biện pháp tâm lý để trị"
Anh nói:"Tôi hiểu rồi"
Sau đó bác sĩ và anh rời đi mà không biết người trên giường kia đang mỉm cười nham hiểm.
****Ôi 1723 từ. Cái tay của tui nó sắp rụng luôn rùi******