Chương 34: Vương phu nhân - Trịnh Hồng
Lúc Vương Tuấn Khải đi có căn dặn Chí Hoành qua ăn cơm và trò chuyện với Vương Nguyên nên cậu cũng vơi bớt đi phần nào nỗi nhớ anh. Cậu cũng không muốn ở trong phòng một mình vì như vậy sẽ rất nhớ anh nên xuống phòng khách ngồi xem ti vi.
Quản gia đưa điện thoại cho cậu và nói:"Thiếu gia. Cậu chủ gọi cho cậu"
Cậu vui mừng nhận điện thoại:"Tuấn Khải. Anh đến nơi rồi sao?"
Anh trả lời:"Anh vừa xuống máy bay thì gọi cho em ngay. Anh nhớ em".
Nụ cười trên môi cậu vụt tắt, thở dài nói:"Em cũng nhớ anh".
Anh cũng thở dài nói:"Bảo bối ngoan đừng buồn. Anh sẽ về sớm"
Vương Nguyên lấy lại tinh thần nói:"Dạ, em biết mà''
Anh nói tiếp:"Em đi ngủ đi. Bên đó giờ này cũng không còn sớm. Mai anh sẽ gọi cho em"
Cậu lần nữa nói:"Dạ, anh cũng nhớ nghỉ ngơi sớm"
Anh nhẹ giọng:" Yêu em, hôn em. Ngủ ngon bảo bối"
Cậu mỉm cười:"Em cũng yêu anh''
Sau đó cậu cúp máy, đưa điện thoại cho quản gia.
Quản gia bưng một chén canh táo đỏ hạt sen đến và nói:"Thiếu gia. Cậu uống canh đi rồi đi nghỉ sớm"
Vương Nguyên ngỡ ngàng nhìn ông:"Chẳng phải lúc ăn cơm tối đã uống rồi hay sao?"
Ông mỉm cười:"Canh này là cậu chủ kêu tôi chuẩn bị giúp cậu an thần ngủ ngon''.
Cậu thở dài thầm nghĩ nào là canh đại bổ rồi giờ canh an thần. Cậu sẽ sớm thành heo mất. Nhưng không muốn làm khó quản gia nên cũng ráng uống hết một hơi rồi lên phòng thay y phục đắp chăn đi ngủ.
Vương Nguyên lăn qua lăn lại vẫn không ngủ được, lại nhớ anh rồi. Ngày thường anh luôn ôm cậu ngủ, bây giờ chỉ có một mình cậu nên thật sự không quen. Nhưng có lẽ do tác dụng của canh mà cậu mơ màng ngủ lúc nào cũng không hay.
Vương Tuấn Khải xuống máy bay thì cùng Bạch Long đến biệt thự ROSE - là nơi Vương phu nhân - Trịnh Hồng-cũng là mẹ anh đang sống. Từ nhỏ anh nhận được sự giáo dục đặc biệt và không được sự yêu thương từ ba mẹ như những đứa trẻ khác.
Lúc nhỏ anh luôn thấy thiệt thòi và mất mác nhưng khi lớn hơn một chút, hiểu chuyện thì anh mới biết đó là nguyên tắc của Vương gia.
Là người của Vương gia ai cũng phải trải qua huấn luyện đặc biệt như vậy. Ba anh qua đời vì bệnh tim, lúc đó anh mới 14 tuổi, chưa thể một mình gánh vác tất cả mọi chuyện nên chủ yếu do mẹ anh đứng phía sau quản lý.
Khi anh 18 tuổi thì bà giao toàn quyền lại cho anh, còn bà chỉ tập trung vào đam mê hội họa của mình và làm công tác từ thiện.
Tài xế cho xe vào thẳng biệt thự. Một người phụ nữ khoảng 60 tuổi đứng chờ sẵn ở cửa cúi đầu:"Cậu chủ đã về. Phu nhân đang chờ cậu trong nhà".
Anh gật đầu hỏi:"Dì Châu vẫn khỏe?".
Dì Châu trả lời:"Cảm ơn cậu. Tôi khỏe. Lâu quá cậu không có qua thăm. Bà chủ cứ nhắc cậu. Cậu mau vào đi''
Anh gật đầu rồi đi vào.
Dì Châu - Triệu Lệ Châu là bảo mẫu của anh từ lúc mới sinh ra. Từ nhỏ thương yêu anh và chăm sóc anh tận tình nên anh luôn rất kính trọng và xem bà như người mẹ thứ hai của mình.
Trong phòng khách lúc này có một người phụ nữ trung niên, tuy đã ngoài 50 nhưng nhìn sơ qua cứ nghĩ chỉ khoảng 40 mà thôi. Bà có gương mặt trái xoan nhìn vô cùng phúc hậu.
Anh bước đến cúi đầu:"Mẹ''
Bà không mặn không nhạt nói:"Chịu về rồi à. Cả năm nay không có đến thăm ta. Ta tưởng anh đã quên mất ta là ai rồi''
Anh ngồi xuống đối diện bà rồi nói:"Mẹ cũng biết công việc ở Vương thị như thế nào mà. Con thật không có thời gian".
Bà nhẹ giọng hỏi:"Lần này qua đây là thăm ta hay còn chuyện gì?"
Anh thẳng thắn nói:"Là chuyện của Hồ gia"
Bà nhàn nhạt nói:"Con vẫn chưa quên cô ta?"
Anh trả lời:"Dù gì cô ấy cũng là ân nhân của con. Coi như giúp cô ấy báo đáp một chút ân tình''
Bà nghiêm túc:"Ta mong con không bị tình cảm che mắt mà để người ta lợi dụng. Hồ gia có tham vọng không nhỏ''
Anh gật đầu nói:"Dạ. Con biết nên làm thế nào"
Bà gật đầu sau đó hỏi:"Đến khi nào định chuyện hôn nhân? Con cũng đã 30. Định cho Vương gia tuyệt tự?"
Anh nói:"Chuyện đó nói sau đi. Con muốn lên nghỉ ngơi". Nói rồi anh đứng dậy cúi chào bà.
Trái múi giờ và không có Vương Nguyên bên cạnh làm anh cũng không ngủ được nên sáng sớm đã thức rồi.
Dì Châu thấy anh liền hỏi:"Cậu chủ dậy sớm vậy? Cậu có muốn ăn gì không?"
Anh ngồi xuống sofa và nói:"Cho con một tách cafe là được rồi"
Anh vừa uống cafe vừa xem báo cáo công ty gửi qua.
Nhìn đồng hồ giờ này bên ấy chắc Vương Nguyên vẫn chưa ăn tối nên Anh liền gọi video call cho cậu vì anh rất nhớ cậu, muốn nhìn thấy cậu.
Vương Nguyên đang đọc sách trong phòng thì quản gia báo lại anh về nên hí hửng mở laptop kết nối với anh.
Vương Tuấn Khải nhìn thấy Vương Nguyên đang ngồi trên giường thì liền hỏi:"Bảo bối, có nhớ anh không?"
Cậu mỉm cười trả lời:"Nhớ anh, rất nhớ anh".
Nghe thấy thanh âm bạc hà ấy thì anh chỉ hận không thể ngay lập tức cắn cậu một cái.
Vương Nguyên hỏi:"Bên ấy giờ này còn sớm. Sao anh lại dậy sớm như vậy?"
Anh thương yêu nhìn cậu, trả lời:"Anh nhớ em. Không có em anh không ngủ được''
Cậu cũng nhìn anh, trong mắt ngập tràn nhung nhớ, tròng mắt đã ngập nước:"Em cũng nhớ anh"
Anh thấy cậu sắp khóc đến nơi thì xót vô cùng, nhẹ giọng:"Bảo bối ngoan, đừng khóc. Hai ngày nữa lập tức về với em''
Cậu mỉm cười, đưa tay lau đi giọt lệ vừa rơi ra từ khóe mắt:"Em biết..."
Anh nói tiếp:"Bảo bối ngoan, không được bỏ bữa có biết không?''
Cậu lại gật gật đầu:"Em biết..."
Anh nói:"Ngoan. Anh về sẽ mua quà cho em. Em muốn gì nào?"
Cậu nhìn anh:"Em không cần quà. Chỉ cần anh"
Anh thương yêu nói:"Bảo bối, anh yêu em, rất yêu em"
Cậu cũng nhìn anh và nói:"Em cũng yêu anh, Không có anh em không ngủ được''
Anh cưng chiều nói:"Ngoan. Về sẽ bù cho em. Bây giờ ngoan ngoãn xuống ăn cơm đi. Anh phải đi làm rồi"
Cậu gật đầu:"Đừng lo cho em, anh cứ lo giải quyết công việc rồi sớm về với em"
Anh nói:"Anh biết, hôn em, tạm biệt" sau đó tắt màn hình đứng dậy đi lên phòng thay quần áo mà khồng hề biết cuộc nói chuyện vừa rồi đã bị mẹ anh nghe thấy hết.
Trịnh Hồng bước vào ngồi xuống salon.
Dì Châu bước đến đưa khăn lông cho bà và nói:"Phu nhân. Hôm nay tập thể dục về sớm vậy?"
Bà nhận khăn lông rồi hỏi:"Vừa rồi chị cũng nghe thấy phải không?"
Dì Châu hiểu ý gật đầu
Bà nói tiếp:"Gọi Hắc Ưng điều tra người con trai nói chuyện cùng Tuấn Khải là ai?"
Dì Châu gật đầu:"Dạ tôi làm ngay" sau đó lui xuống.
Trịnh Hồng thật sự không ngờ con trai mình ngày càng không biết quy tắc như vậy.
Ngày xưa lúc Vương Tuấn Khải tính chuyện tình cảm với Hồ Điệp thì bà đã bất mãn không cho phép.
Tuy là ân nhân cứu mạng con bà nhưng bà không thể xem xét qua loa được. Bà đã sớm nhìn ra Hồ Điệp là loại người mưu mô thủ đoạn.
Gia đình cô ta cũng lợi dụng danh tiếng Vương gia kiếm lợi không ít. Loại người như vậy sao có thể làm người của Vương gia?
Nhưng rồi bà thấy tình cảm anh dành cho cô chỉ đơn giản là báo đáp thì cũng không quan tâm lắm tới chuyện tình cảm của anh nữa.
Lúc anh tuyên bố sẽ kết hôn thì ba đương nhiên phản đối nhưng còn chưa kịp can thiệp thì cô gái kia đã mất tích. Chuyện tới đó coi như kết thúc.
Vừa rồi nghe thấy Vương Tuấn Khải nói lời cưng chiều với người con trai kia khiến bà không khỏi kinh ngạc.
Từ nhỏ bà hiểu rất rõ con mình là người sống nội tâm nên tình cảm không thể hiện ra bên ngoài. Cho dù là yêu thì cũng không có sủng.
Vậy mà lại có người khiến Vương Tuấn Khải thay đổi. Bà thầm nghĩ trong đầu:"Xem ra cậu ta không hề đơn giản"