Em Mới Là Người Nắm Giữ Trái Tim Anh [Khải Nguyên]

Chương 33

Chương 33: Bất an
Thời gian trôi nhanh mới đó mà sắp đến Tết nguyên đán rồi. Dạo này tâm trạng Vương Nguyên không tốt lắm, lúc nào cũng thấy trong lòng bất an mà không hiểu vì sao.

Cậu đang thẩn thờ ngồi ngoài vườn thì Chí Hoành vỗ vai khiến cậu giật mình đến hoảng sợ.

Chí Hoành thấy cậu như vậy lo lắng hỏi:"Nguyên Nguyên. Cậu làm sao vậy? Mình chỉ đùa thôi mà, sao cậu lại hoảng sợ như vậy?"

Cậu trả lời:"Chí Hoành à. Dạo này mình cứ hay thấy tim đập mạnh, cảm giác bất an không hiểu vì sao?"

Chí Hoành nắm tay cậu hỏi:"Cậu thấy không khỏe chổ nào sao?"

Vương Nguyên lắc đầu thì Chí Hoành trấn an:"Cậu đừng quá lo lắng. Không có chuyện gì đâu''

Cậu gật đầu rồi lo lắng hỏi:"Chí Hoành à. Sao lâu như vậy mà trong bụng mình vẫn chưa có tin gì?"

Chí Hoành thở dài nói:"Cậu như vậy là đang gây áp lực cho bản thân cậu, hèn gì tinh thần không thoải mái. Cậu nên biết dùng thuốc là bắt buộc phải dùng nhưng cậu cũng phải để cho cơ thể cậu thích ứng nữa chứ. Cậu đừng lo lắng. Nếu không có con thì Tuấn Khải vẫn yêu thương cậu mà''

Vương Nguyên thở dài:"Mình...."

Chí Hoành động viên:"Được rồi. Đừng suy nghĩ lung tung nữa. Mình dẫn cậu ra ngoài đi dạo được không?''

Vương Nguyên trả lời:"Mình hỏi ý Tuấn Khải trước đã''

Chí Hoành lắc đầu nói:"Không cần. Có Thiên Tỉ và vệ sĩ đi cùng. Sẽ không sao đâu"

Cậu nghe vậy cũng yên tâm theo Chí Hoành ra ngoài. Dù sao thì cậu cũng muốn ra ngoài thay đổi không khí một chút.

Thiên Tỉ lái xe đưa Chí Hoành và cậu ra nông trại ở ngoại ô. Theo hộ tống phía sau còn có hai xe của vệ sĩ.

Vương Nguyên và mọi người câu cá sau đó ra vườn hái quýt,....Cậu được ra ngoài hít thở không khí trng lành và vui chơi nên tâm trạng cũng tốt lên rất nhiều.

Trên đường về cậu và Chí Hoành muốn mua bánh trứng. Vì cửa hàng không có bãi đổ xe nên Thiên Tỉ để hai người đi bộ vào trong còn anh thì ngồi ngoài xe chờ.

Chí Hoành còn muốn mua thêm gà rán nên cậu ra xe trước.

Vương Nguyên vừa đi được vài bước thì bỗng có một chiếc xe mô tô phân khối lớn lao thẳng về phía cậu.

Còn chưa kịp định thần thì vệ sĩ đã nhanh tay kéo cậu qua một bên.

Thiên Tỉ nhìn theo chiếc xe đã chạy xa  kia thì ánh mắt xẹt qua một tia nguy hiểm.

Chí Hoành nhìn thấy cậu xém bị tai nạn thì hoảng hồn ném luôn túi gà rán trên tay, chạy lại hỏi:"Cậu có bị làm sao không?"

Vương Nguyên lắc đầu nhưng sắc mặt đã tái xanh. Thiên Tỉ bước xuống xe nói:"Chúng ta về nhà đi''

Sau đó 3 người cùng lên xe về nhà. Xe vệ sĩ bám sát theo xe Thiên Tỉ không dám rời.

Vương Tuấn Khải đang ở công ty nghe vệ sĩ báo lại chuyện vừa xảy ra thì lập tức về nhà gặp Thiên Tỉ. Anh ngồi xuống mặt không cảm xúc hỏi:"Là cố ý?"

Thiên Tỉ đáp:"Đúng vậy. Lúc đó Vương Nguyên rõ ràng đang đứng trên lề đường dành cho người đi bộ. Hơn nữa tốc độ của chiếc xe kia rất nhanh"

Anh nhíu mày:"Là ai làm?"

Thiên Tỉ đáp:"Đã cho người điều tra rồi, cậu yên tâm"

Anh lạnh giọng:"Lần sau không cho phép cậu tự tiện dắt em ấy ra ngoài như vậy"

Thiên Tỉ hừ lạnh:"Cậu làm ơn đi. Là mình có lòng tốt giúp cậu. Chí Hoành nói Vương Nguyên dạo này tâm trạng không tốt, cứ bất an nên mình mới dẫn cả hai ra ngoại ô một chuyến. Không ngờ có người dám manh động như vậy"

Anh lạnh nhạt nói:"Nói Hắc Long điều tra không được bỏ sót một chi tiết nào. Mình muốn biết ai có gan dám đυ.ng đến người của mình"

Thiên Tỉ hỏi:"Cậu có nghĩ là Hạ gia làm?"

Anh đáp:"Với thế lực hiện giờ của họ thì sẽ không dám"

Thiên Tỉ nói:"Mình sẽ cố gắng điều tra nhanh nhất có thể"

Anh nói:"Tuần sau mình có việc đi mỹ. Vương Nguyên giao cho cậu. Nói Chí Hoành thường xuyên qua chơi cùng em ấy. Tuyệt đối không được dẫn em ấy đi lung tung"

Thiên Tỉ hỏi:"Có chuyện gì sao?"

Anh không mặn không nhạt đáp:"Là chuyện của Hồ gia"

Thiên Tỉ hơi nhíu mày:"Họ lại muốn gì?"

Anh nói:"Công ty có rắc rối về tài chính. Gọi điện cầu cứu mình"

Thiên Tỉ khinh bỉ nói:"Họ cũng thật biết cách nha. Lúc Hồ Điệp còn sống thì cậu cũng đã dốc hết sức viện trợ tài chính. Giờ cô ấy mất rồi mà họ vẫn lợi dụng mối quan hệ này để moi tiền trong túi cậu"

Anh nhàn nhạt nói:"Mình cũng không thể bỏ mặc. Coi như giúp Hồ Điệp vui vẻ nơi chín suối. Huống hồ..."

Thiên Tỉ hỏi:"Cậu còn lưu luyến?"

Anh đáp:"Hiện tại Vương Nguyên là quan trọng nhất. Chính vì như vậy cho nên mình mới muốn bù đắp cho Hồ gia, xem như đã tận tâm với Hồ Điệp và đứa nhỏ đã mất"

Thiên Tỉ nói:"Tốt nhất là như vậy. Nếu không Chí Hoành sẽ không tha cho cậu"

Vương Tuấn Khải nhớ tới lần cậu tự sát thì chân mày nhíu chặt, anh tuyệt đối sẽ không làm tổn thương cậu, nhàn nhạt nói:"Nhớ tăng cường vệ sĩ quanh Nguyệt Thự"

Thiên Tỉ nói:"Mình đã làm rồi"

Vương Tuấn Khải lên phòng thấy Vương Nguyên vẫn đang ngủ thì ngồi xuống bên cạnh, khẽ hôn lên môi cậu làm cậu mơ màng tỉnh giấc, mở mắt nhìn anh rồi hỏi:"Sao anh lại về giờ này?"

Anh nhìn cậu nói:"Còn không phải tại em hay sao?"

Cậu nghe anh nói như vậy thì nghĩ anh đang trách mình nên cúi đầu nói:"Em xin lỗi. Lần sau sẽ không như vậy nữa. Anh bận như vậy còn phiền anh phải bận tâm"

Anh ôm cậu thở dài:"Anh không có trách em mà là đang lo lắng cho em. Bảo bối tâm can của anh có chuyện gì thì anh sẽ đau lòng lắm,có biết không?"

Cậu tựa đầu vào vai anh và nói:"Em biết rồi"

Anh hỏi:"Thiên Tỉ nói em không vui? Đã xảy ra chuyện gì?"

Cậu lắc đầu:"Không có. Em chỉ thấy bất an".

Anh ôm cậu chặt hơn và nói:"Sao lại bất an?"

Cậu lắc đầu:"Em cũng không biết nữa''

Anh thở dài:"Em như vầy thì làm sao anh yên tâm đi công tác cho được?''

Cậu ngẩng đầu hỏi anh:"Đi công tác sao?"

Anh hôn trán cậu nói:"Phải. Tuần sau anh sẽ đi Mỹ 3 ngày''

Cậu không hiểu sao khi nghe anh nói như vậy thì cảm thấy càng bất an hơn nữa. Sao cậu cứ linh cảm sắp có chuyện không hay sắp xảy ra.

Mặc dù không muốn nhưng cậu cũng không thể ngăn anh được, dù sao thì công việc cũng quan trọng hơn.

Cậu khoác thêm áo choàng cho anh và nói:"Anh nhớ giữ ấm. Thời tiết bên đó còn lạnh''

Anh thương iu hôn trán cậu:"Anh biết. Em ở nhà phải ngoan biết không? Không được bỏ bữa cũng như uống canh nghe chưa?''

Cậu gật gật đầu nhưng nước mắt lại nặng trĩu mi mắt nên rơi xuống.

Anh đưa tay lau nước mắt của cậu rồi nói:"Bảo bối à. Anh chỉ đi có 3 ngày thôi mà"

Cậu ôm lấy anh, thúc thít:"Không đi có được không anh?"

Anh thở dài:"Em như vầy thì sao anh yên tâm cho được''

Vương Nguyên hít hít cái mũi đỏ ửng của mình rồi nói:"Xin lỗi..."

Anh cưng chiều nói:"Ngoan nào. Đừng khóc anh sẽ đau. Khi về anh sẽ mua quà cho em chịu không?"

Cậu ôm chặt anh hơn:"Em chỉ cần anh''

Hai người ôm nhau một lúc thì Quản gia cũng gõ cửa nói xe đã chuẩn bị xong.

Anh hôn cậu và nói:"Anh phải đi nếu không sẽ trễ chuyến bay''

Cậu nghe vậy nên buông anh ra. Anh thấy cậu như vậy thật lòng không nỡ xa nên giữ gáy cậu hôn thật sâu. Cậu cũng hôn đáp lại anh.

Miễn cưỡng rời môi cậu rồi nói:"Anh yêu em bảo bối'' sau đó dứt khoát rời đi.

Sau khi anh đi thì cậu ngồi trên giường ôm gối khóc nức nở. Chưa gì cậu đã nhớ anh rồi. Lần đi này của anh làm cậu thấy lo sợ. Cậu rất sợ, rất sợ sẽ mất anh. Sợ anh không quay về với cậu nữa. Cậu cứ như vậy mà ngồi khóc không ngừng.