Em Mới Là Người Nắm Giữ Trái Tim Anh [Khải Nguyên]

Chương 39

Chương 39: Cuộc chiến giữa 2 người đàn ông
Vương Nguyên khóc cả đêm nên mắt đã sưng lên. Cậu vẫn còn rất mệt nhưng vẫn không muốn ngủ thêm, cuối cùng đành bước xuống giường để đi vệ sinh cá nhân.

Vương Tuấn Khải thấy Vương Nguyên mệt mỏi bước từng bước xuống cầu thang, trên người còn mặc quần áo của người khác thì cơn ghen lại bọc phát thêm mấy phần.

Anh đi về phía cậu và nhẹ giọng:"Bảo bối..."

Vương Nguyên nhìn thấy anh thì lập tức quay lưng muốn chạy ngược lên lầu nhưng anh nhanh chân hơn nên có thể giữ lấy cánh tay cậu nói:"Nguyên Nguyên... Nghe anh nói được không?"

Cậu giật mạnh tay anh ra:"Tôi không có gì để nói với anh cả"

Anh thấy cậu phản ứng mạnh như vậy thì ôm cậu, nhẹ giọng năn nỉ:"Bảo bối ngoan. Chúng ta về nhà, từ từ anh sẽ giải thích với em có được không?"

Cậu đẩy anh ra, nhìn anh bằng đôi mắt đỏ hoe, chua xót hỏi:"Về nhà? Tôi có nhà để về hay sao? Tôi từ lâu đã không có nhà, không có người thân nữa rồi"

Anh thấy cậu như vậy thì đau lòng nói:"Em đừng như vậy. Anh sẽ đau lòng"

Cậu im lặng không muốn nói gì, chỉ muốn quay lưng đi nhưng anh lần nữa nắm tay cậu:"Em không được đi. Bằng mọi giá hôm nay anh nhất định phải đưa em về?"

Cậu nhíu mày, lớn tiếng nói:"Anh buông ra...Đừng có chạm vào người tôi"

Anh không buông ta mà còn xiết chặt cổ tay cậu hơn, kiên định nói:"Anh không buông. Cả đời này cũng không buông".

Nhất Lân thấy vậy thì bước đến:"Buông em ấy ra. Cậu đang làm em ấy đau''

Vương Tuấn Khải giận dữ nói:"Đây là chuyện riêng của hai chúng tôi. Cậu không cần xen vào"

Nhất Lân lạnh giọng:"Vương Tuấn Khải. Tôi nói cho cậu biết. Nếu em ấy không muốn đi thì không ai được phép đưa em ấy ra khỏi đây dù chỉ là nửa bước"

Vương Tuấn Khải vẫn không buông tay Vương Nguyên ra. Anh nhìn cậu hạ giọng nói:"Ngoan. Anh biết em đang giận anh nhưng không thể vì vậy mà không nghe anh giải thích. Về nhà với anh được không Bảo Bối? Tất cả mọi chuyện em thấy không phải như em nghĩ đâu"

Cậu uất ức nói:"Anh không cần tôi thì hà cớ gì phải níu kéo như vậy? Tôi đã từng cho anh cơ hội để nói sự thật nhưng anh vẫn chọn cách nói dối tôi. Anh nói anh bận việc công ty nhưng thật ra anh đang vui vẻ bên người khác. Chính mắt tôi nhìn thấy, anh còn muốn giải thích cái gì nữa hả?".

Anh lắc đầu phân bua:"Chuyện không phải như em nghĩ đâu. Anh..."

Cậu nhìn anh, nước mắt đã rơi đầy mặt:"Đúng là mọi chuyện không như tôi nghĩ. Tôi đã nghĩ mình đang rất hạnh phúc nhưng tất cả chỉ có mình tôi nghĩ như vậy mà thôi"

Nói tới đây thì nhìn thẳng vào mắt anh hỏi:"Tôi tự hỏi anh đang phản bội tôi hay trước giờ anh chưa bao giờ nghiêm túc với tôi? Anh chưa bao giờ thật tâm với tôi? Anh có thể nói cho tôi biết đã bao giờ yêu tôi thật lòng chưa? Anh có giây phút nào vì tôi làm cho cảm động mà yêu tôi không?".

Anh nhìn cậu chân thành nói:"Anh yêu em là thật lòng. Từ đầu anh đến với em đã là thật lòng. Anh không có phản bội em"

Vương Nguyên vừa khóc vừa nói:"Tôi đã từng nói với anh nếu không yêu tôi nữa thì hãy nói cho tôi biết, lúc đó tôi sẽ tự động rời đi nhưng anh đã trả lời tôi thế nào? Anh nói anh yêu tôi nhưng ngay khi quay lưng đi anh đã làm gì? Anh đi tìm người phụ nữ khác. Anh xem tôi khờ dại, anh xem tôi là đứa ngu ngốc nên mới đem tôi ra mà đùa giỡn như vậy có phải không? Tại sao? Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy hả? Anh nói đi, tại sao? Tại sao hả?"

Anh có thể cảm nhận được bi thương trong ánh mắt cậu, ôm chặt lấy cậu:"Em bình tĩnh đi. Anh không có đem em ra đùa giỡn. Anh giấu em là vì anh muốn tốt cho em. Anh không muốn em suy nghĩ lung tung em có hiểu không?"

Cậu đẩy anh ra, dứt khoát nói:"Cả đời này tôi không muốn nhìn thấy anh nữa. Tôi sẽ không bao giờ tin anh nữa. Tất cả chỉ là sự dối trá, tất cả chỉ là sự giả dối của anh dành cho tôi mà thôi"

Nói rồi nhanh chân bỏ chạy lên phòng và khóa cửa lại. Cậu thật sự cảm thấy mệt mỏi và bế tắc cho tình yêu này, thật sự là như thế...

Vương Tuấn Khải muốn đuổi theo nhưng Lưu Nhất Lân giữ cánh tay anh:"Cậu muốn đi đâu? Lưu gia là nơi để cậu tùy ý làm loạn?"

Hắc Long thấy tình hình không ổn nên cả gan lên tiếng:"Lão đại. Chúng ta nên về thôi. Tạm thời thiếu gia đang nóng giận. Đợi cậu ấy bình tĩnh lại một chút rồi hãy đến"

Anh nghe xong thì không manh động nữa. Lưu Nhất Lân thấy vậy cũng buông cánh tay anh ra. Cả hai bắt đầu có thái độ hòa hoãn với nhau

Trước khi ra về anh nhìn Nhất Lân và nói:"Nếu như cậu dám đυ.ng đến em ấy thì đừng trách tôi"

Nhất Lân cười châm chọc:"Tôi không bỉ ổi đến mức cưỡng đoạt em ấy. Thứ tôi muốn là sự cam tâm tình nguyện của em ấy"

Vương Tuấn Khải siết chặt bàn tay đến nổi gân xanh, đấm vào mặt Nhất Lân môt cái nhưng Nhất Lân không đánh trả mà chỉ đưa tay lau máu nơi khóe miệng:"Cậu đánh mình"

Vương Tuấn Khải lạnh lùng đáp:"Nếu cậu dám thách thức mình thì không chỉ có bấy nhiêu đâu"

Hắc Long thấy vậy thì vội nói:"Lão đại! Chúng ta nên về thôi"

Anh nhìn Lưu Nhất Lân với ánh mắt đầy lửa giận rồi bất đắc dĩ phải quay lưng ra về.

Lưu Nhất Lân nhìn theo bóng lưng Vương Tuấn Khải thì không khỏi thở dài. Anh đúng là thật sự rung động trước Vương Nguyên nhưng không có nghĩa anh là người bất chấp thủ đoạn để có được thứ mình muốn. Hơn nữa anh cũng biết tình cảm Vương Nguyên dành cho Vương Tuấn Khải sâu đậm như thế nào?

Lúc Vương Nguyên ở bệnh viện hay lúc cậu xuất viện về nhà thì anh đều dành cho cậu sự ôn nhu quan tâm tốt nhất. Lúc điều trị cho Vương Nguyên anh cũng đã thể hiện thành ý của mình cho cậu biết nhưng cậu vẫn giữ môt khoảng cách nhất định với anh. Thế cho nên anh đã không cưỡng cầu từ lâu rồi.

Nhưng dù sao đối với anh thì Vương Nguyên luôn là một chấp niệm khó mà buông bỏ.

Vừa rồi những lời anh nói với Vương Tuấn Khải chủ yếu để anh ta hiểu thế nào là mất đi mới biết quý trọng chứ không hề có ý khiêu chiến. Nhưng xem ra Vương Tuấn Khải thật sự ghen, điều ày chứng tỏ ở trong lòng anh ta thì Vương Nguyên có một vị trí rất quan trọng.

Anh ta còn không kiềm chế được mà ra tay đánh anh. Nghĩ đến đây anh bất giác mỉm cười, thầm mừng cho Vương Nguyên có được một người yêu thương thật sự.

Vương Nguyên chạy về phòng thì lại khóc đến thương tâm rồi đột nhiên cậu cảm giác mọi thứ tối sầm và sau đó không còn biết gì nữa. Đến khi tỉnh lại thì cậu đã nằm ở bệnh viện rồi.

Nhìn thấy Lưu Nhất Lân đang ngồi bên cạnh thì lên tiếng hỏi:"Sao tôi lại ở đây?''

Nhất Lân trả lời:"Em bị suy nhược cơ thể nên ngất xỉu. Sao lại không thương bản thân mình như thế? Có đáng hay không hả?"

Thấy cậu im lặng không nói gì thì Nhất Lân nói tiếp:"Ngồi dậy ăn một chút cháo đi. Anh giúp em"

Nói rồi anh đỡ cậu ngồi tựa lưng vào giường. Cậu nói:"Tôi tự ăn được. Cảm ơn anh"

Anh thở dài nói:"Em cứ xa lạ với anh như vậy sao?"

Cậu cúi đầu khó xử:"Xin lỗi.."

Anh nói:"Anh biết trong lòng em chỉ có một mình Tuấn Khải. Anh cũng biết em tránh tiếp nhận anh. Nhưng em đừng tỏ ra xa lánh anh như vậy. Chúng ta có thể là anh em mà. Em cũng là bạn thân của Chí Hoành nên từ đây về sau đừng xa lánh anh nữa có được không? Chí Hoành kể với anh em mồ côi lại không có anh em. Vậy hãy để anh làm anh trai chăm sóc em được không?"

Cậu nghe thấy những lời chân thành này thì hốc mắt đỏ lên:"Chuyện này..."

Anh vỗ nhẹ lên vai cậu:"Đừng khóc. Sau này anh và Chí Hoành sẽ là người nhà của em. Em không có cô độc một mình nữa. Không cần chịu đựng một mình nữa được không?"

Cậu gật đầu mỉm cười:"Cảm ơn anh"

Anh cười và nói:"Tốt rồi... Cười như vậy có phải tốt hơn không"

Cậu nhìn vết thương nơi khóe miệng anh rồi hỏi:"Vương Tuấn Khải đánh anh sao?"

Anh mỉm cười:"Coi như anh xui xẻo chọc giận cậu ta đi"

Cậu ấy nấy nói:"Tất cả cũng tại em gây ra phiền phức cho anh"

Anh cười cười:"Đứa ngốc này, sao cứ thích đổ mọi chuyện lên đầu mình như vậy. Đừng nghĩ nhiều nữa. Ăn cháo nào"

Nói rồi tận tay đút cháo cho cậu. Cả hai cũng nhân cơ hội này mà nói chuyện với nhau. Anh kể cho cậu nghe về tật xấu của Chí Hoành lúc nhỏ khiến cậu cũng vui lên không ít. Còn cậu thì kể cho anh nghe về mọi người ở cô nhi viện. Khoảng cách xa lạ lúc đầu cũng dần được gỡ bỏ.

*** mỏi tay muốn chết****

Lượt vote rất ít nên lười viết rùi. Lần nào cũng ngồi viết cả buổi. Truyện không hay nên mọi người không vote phải k?