Em Mới Là Người Nắm Giữ Trái Tim Anh [Khải Nguyên]

Chương 31

Chương 31: Đón giáng sinh
Sáng sớm Vương Nguyên thức dậy đã không thấy anh đâu. Vào toilet tìm cũng không thấy nên cậu thay quần áo rồi nhanh chóng chạy xuống lầu.

Quản gia thấy cậu liền hỏi:"Thiếu gia, sao cậu thức sớm như vậy?"

Cậu hỏi:"Tuấn Khải đâu rồi? Cháu không thấy anh ấy?"

Quản gia mỉm cười:"Cậu chủ đi làm từ sớm. Cậu ấy nói hôm nay có việc quan trọng"

Cậu hơi thất vọng vì cậu chưa nói với anh hôm nay nhớ về sớm để đón giáng sinh cùng nhau.

Quản gia thấy cậu không vui thì nói:"Cuối năm công ty rất nhiều việc nên..."

Vương Nguyên gật đầu sau đó ngồi vào bàn ăn sáng.

Nhân viên giao hàng đã đặt cây thông thật to ngoài đại sảnh. Cậu hí hửng nói với vệ sĩ sang gọi Chí Hoành tới để cả hai cùng nhau trang trí.

Hôm nay cậu muốn mọi người cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đón giáng sinh.

Chí Hoành và cậu treo đèn chớp, quả cầu tuyết, ngôi sao, dây kim tuyến lên đầy cây thông. Còn có nhiều hộp quà đặt dưới gốc cây.

Cậu vào bếp tự tay nướng bánh hạnh nhân cho vào những chiếc túi giấy xinh xắn sau đó còn tỉ mỉ dùng dây lụa màu đỏ cột thành một cái nơ thật đẹp.

Cậu cứ lay hoay trong bếp mà không biết anh đang khoanh tay đứng nhìn cậu từ lâu.

Bước đến đưq tay giữ eo cậu, đầu tựa lên vai cậu rồi hỏi:"Bảo bối. Em đang làm gì vậy?"

Cậu ngạc nhiên khi thấy anh về, quay người lại ôm anh:"Tuấn Khải. Sao anh lại về giờ này?"

Anh hôn môi cậu rồi hỏi:"Em không muốn?"

Cậu bĩu môi:"Không có. Sáng em không thấy anh đâu. Quản gia nói anh bận nên đi sớm. Em vẫn chưa nói với anh về sớm một chút. Em muốn cùng anh và mọi người ăn cơm"

Anh cưng chiều nói:"Qnh đương nhiên biết bảo bối muốn gì. Chẳng phải anh đang ở nhà hay sao?"

Cậu mỉm cười hôn má anh một cái:"Yêu anh nhất"

Anh đưa tay lau bột mì dính trên mặt cậu rồi hỏi:"Sao lại lắm lem thế này? Em muốn làm gì thì nói đầu bếp họ làm là được rồi".

Cậu lắc đầu nói:"Không được. Em muốn tự tay mình làm"

Cậu cầm một túi bánh đã hoàn thành lên hỏi anh:"Đẹp không?"

Anh nhìn một đóng túi giống nhau thì hỏi:"Em định làm gì với chúng hả bảo bối?"

Cậu mỉm cười:"Là bánh hạnh nhân. Em muốn tặng làm quà giáng sinh cho mọi người ở đây"

Anh kéo cậu ôm vào lòng:"Em không cần phải làm vậy. Ở đây vừa người làm vừa vệ sĩ có cả trăm người. Em muốn làm đến khi nào?"

Cậu mỉm cười nhìn anh:"Anh giúp em là được mà. Giáng sinh thì phải có quà chứ''.

Sau đó tiếp tục với công việc tạo hình và nướng bánh. Anh không ngăn cản cậu mà đứng bên cạnh chăm chú nhìn.

Bảo bối của anh luôn đáng yêu, luôn thánh thiện như vậy hỏi sao anh không cưng chiều cho được.

Buổi tối Anh đang ngồi nói chuyện cùng Thiên Tỉ, Chí Hoành và 3 người Hắc Long, Hoàng Long, Bạch Long thì cậu từ trên lầu đi xuống.

Hôm nay Vương Nguyên mang giày thể thao màu trắng, mặc quần jeans bó màu trắng, áo len màu đỏ kết hợp khăn quàng cổ màu trắng đỏ đan xen, nhìn cậu lúc này cứ như con búp bê bằng sứ xinh đẹp đến động lòng người.

Cậu hí hửng chạy từ cầu thang xuống phát bánh cho quản gia và người hầu trong nhà. Số còn lại nhờ quản gia tặng hết cho vệ sĩ.

Vương Nguyên bước lại ngồi cạnh anh. Anh thương yêu hôn một cái lên trán cậu:"Đã tặng quà xong rồi?"

Cậu mỉm cười gật đầu.

Thiên Tỉ liền hỏi cậu:"Còn quà của anh đâu?"

Cậu cười rồi trả lời:"Quà của mọi người đặt dưới gốc cây thông. Ăn cơm xong mọi người có thể chọn một hộp quà ngẫu nhiên"

Anh ôm eo cậu đứng dậy nói:"Được rồi, chúng ta ăn cơm thôi''

Sau đó mọi người cùng ngồi vào bàn ăn tối.

Quản gia mang chai rượu quý đặt lên bàn rồi nói:"Chúc mọi người ngon miệng. Đa số thức ăn hôm nay là tự tay thiếu gia làm. Mời mọi người thử tay nghề của cậu ấy"

Vương Nguyên đứng dậy nói với quản gia:"Bác cũng dùng cơm chung đi ạ. Cùng nhau đón giáng sinh"

Anh thấy vậy cũng nói:"Ông cũng ngồi xuống đi. Cùng ăn cơm"

Quản gia nghe anh mở miệng thì không dám từ chối nên ngồi xuống cạnh Bạch Long.

Anh nâng ly hướng mọi người nói:"Giáng sinh vui vẻ"

Mọi người cũng nâng ly đồng thanh nói:"Giáng sinh vui vẻ''

Anh gấp thức ăn cho cậu, cậu cũng gấp thức ăn cho anh. Không khí lúc này vô cùng ấm áp

Chí Hoành nâng ly rồi nói:"Nguyên Nguyên, chúng ta cạn ly"

Cậu hướng Chí Hoành nói:"Cạn ly''

Sau đó quay nói với anh:"Sao chỉ có mình em uống nước trái cây? Em muốn uống rượu"

Anh nhìn cậu nói:"Em sẽ say, với lại rượu không tốt cho sức khỏe của em"

Cậu bĩu môi:"Em không phải trẻ con".

Thiên Tỉ nói:"Cho cậu ấy uống một chút đi, coi như giúp tăng khẩu vị"

Anh nghe vậy cũng đồng ý, rót nửa phần rượu từ ly của mình sang cho cậu và nói:"Chỉ một ly duy nhất''

Vương Nguyên liếc nhìn anh một cái:"Đây rõ ràng là nửa ly mà, không ngờ Vương tổng lại keo kiệt như vậy"

Mọi người bị câu nói này của cậu làm cho bật cười, anh cũng không ngoại lệ, đưa tay nhéo má cậu:"Anh chỉ sợ em uống say rồi làm loạn mà thôi"

Vương Nguyên nhớ tới lần mình mượn rượu làm càn thì hai má ửng hồng, liếc nhìn anh nhưng không nói gì.

Anh nhìn cậu cười cười vì biết cậu đang nghĩ tới cái gì, đêm hôm đó cậu thật sự rất phong tình, rất yêu nghiệt.

Nhéo má cậu lần nữa:"Thế nào? Đổi ý rồi? Không muốn uống nữa?"

Cậu bĩu môi nói:"Đương nhiên không phải"

Nói rồi nâng ly hướng anh:"Em mời anh"

Anh vòng ly rượu qua tay cậu, hai người cứ thế uống rượu giao bôi.

Hắc Long nâng ly mời anh nói:"Thay mặt mọi người trong bang chúc Lão đại luôn luôn vui vẻ hạnh phúc"

Anh nghe vậy cũng nâng ly uống cạn.

Thế là Chí Hoành, Thiên Tỉ, Hoàng Long, Bạch Long cùng quản gia cũng không khách khí nữa.

Ai cũng nâng ly chúc phúc cho anh nên anh không thể từ chối, cuối cùng đã uống cạn hết ly này qua ly khác. Cũng may tửu lượng của anh rất tốt nếu không đã bị hạ gục từ lâu.

Dùng cơm xong thì mọi người ra phóng khách cùng nhau nói chuyện và thưởng thức bánh ngọt.

Vương Nguyên cùng Chí Hoành dính lại thì tám chuyện, cả hau người không ngừng cười khúc khít.

Sau khi tiễn mọi người ra về thì Anh ôm cậu ngồi xuống sofa.

Cậu lo lắng nhìn anh:"Em pha trà cho anh giải rượu nha"

Anh hôn lên môi cậu:"Em xem thường anh như vậy sao? Chỉ bấy nhiêu sao có thể làm anh say được hửm?"

Cậu gật đầu, tựa đầu vào vai anh thì anh cúi xuống cắn vành tai cậu trêu chọc:"Em mới làm anh say đó bảo bối"

Cậu đánh vào ngực anh:"Không đứng đắn"

Chỉ cần gần cái con mèo nhỏ này thì anh không thể nào mà kiềm chế được.

Vùi đầu vào hỏm cổ cậu và nói:"Em nói xem, em làm cho anh say. Nên phạt em thế nào đây"

Cậu khẽ hôn lên tóc anh, thì thầm:" chiều theo anh"

Thế là anh lập tức bế cậu tiến thẳng lên phòng.