Chương 30: Trở về cô nhi viện
Trên đường đi Vương Nguyên kể cho Chí Hoành nghe về cuộc sống của cậu ở cô nhi viện, về bọn trẻ, Viện trưởng và các dì ở đó. Chí Hoành nghe xong dường như đồng cảm với cậu ngày càng sâu sắc.Xe dừng trước cổng cô nhi viện. Bọn trẻ nhìn thấy Vương Nguyên thì vui mừng chạy nhào đến ôm chân cậu. Vương Nguyên mừng muốn khóc, cứ nghĩ lâu rồi không đến thăm thì bọn trẻ đã quên cậu mất rồi.
Cậu và Chí Hoành phát bánh kẹo cùng quà giáng sinh cho các bé. Chí Hoành thật sự thích trẻ con nên cứ cười không thôi.
Cậu để Chí Hoành chơi cùng bọn trẻ rồi vào trong thăm Viện Trưởng. Dì Lý thấy cậu thì vui mừng:" Nguyên Nguyên. Sao lâu quá con không đến? Mọi người rất nhớ con".
Cậu mỉm cười:"Con cũng nhớ mọi người. Nhưng công việc không cho phép con ra ngoài thường xuyên. Viện trưởng đâu rồi ạ?".
Dì Lý nói:"Sáng nay bà ấy đi Vân Nam rồi. Vài ngày nữa mới quay về. Bà ấy nhắc con suốt. Nói tháng nào con cũng gửi tiền đến nhưng không biết tin tức gì. Bà ấy lo lắng lắm".
Cậu nghe xong hơi thất vọng:"Vậy là không gặp được viện trưởng rồi".
Dì Lý nói:"Đừng buồn. Bà ấy biết con khỏe mạnh nhất định sẽ rất vui''.
Vương Nguyên gật đầu:" Dạ. Dì nói với viện trưởng con sống rất tốt. Đừng lo cho con".
Dì Lý trả lời:"Được. Bà ấy về ta sẽ nói lại"
Không gặp được Viện trưởng nên Vương Nguyên không nán lại quá lâu. Cậu chơi cùng bọn trẻ một lúc thì cũng tạm biệt ra về
Vệ sĩ dừng xe trước trung tâm thương mại Blue Sky. Trung tâm lớn nhất trong nước và tất nhiên cũng là tài sản của Vương Thị. Vương Nguyên cùng Chí Hoành đi dạo khắp nơi, theo phía sau là hai vệ sĩ. Cậu muốn mua quà giáng sinh cho anh, nhưng chọn mãi không biết chọn cái gì vì anh có thiếu thứ gì đâu.
Chí Hoành thấy cậu thở dài nên hỏi::"Cậu sao vậy? Không vui?"
Cậu lắc đầu:"Không có. Mình muốn mua quà giáng sinh cho Tuấn Khải. Nhưng không biết mua cái gì cả"
Chí Hoành cười nói:"Chỉ cần là quà cậu mua anh ấy điều thích cả"
Cậu đáp:"Mình biết. Nhưng mình xem từ nãy đến giờ không thấy cái gì hợp với địa vị của anh ấy cả"
Chí Hoành gật đầu:"Cậu nói cũng phải"
Cậu lại hỏi:"Cậu tặng gì cho Thiên Tỉ vậy?"
Chí Hoành đáp:"Mình hả? Mình tặng mình cho anh ấy là đuộc rồi"
Thấy Chí Hoành cười lớn thì cậu mỉm cười:"Cậu thật là..."
Chí Hoành nói tiếp:"Mình không có nói đùa nha. Đối với Tuấn Khải thì cậu là món quà quý giá nhất không phải sao?"
Cậu ngượng ngùng:"Mình..."
Chí Hoành lại cười lớn:"Ha ha ha. Xấu hổ rồi"
Chí Hoành kéo tay cậu và nói:"Nguyên Nguyên. Chúng ta đi mua quần áo đi được không? Lâu lâu mới có dịp ra ngoài mà''
Vương Nguyên nghe vậy thì nhớ tới tủ quần áo ở nhà sắp quá tải đến nơi, không khỏi thở dài.
Vương Tuấn Khải trang bị cho cậu cả một tủ quần áo thời trang theo mùa, mấy hôm trước quản gia còn tay xách nách mang một đóng túi lớn nhỏ lên phòng cậu, nào là khăn choàng cổ, áo len, áo lông thú còn có giày thể thao các loại.
Chí Hoành thấy cậu thở dài thì hỏi:"Cậu sao vậy?''
Cậu mỉm cười nói:"Cậu cứ mua đi. Tuấn Khải đã mua cho mình nhiều lắm rồi. Nếu còn mua nữa thì không biết phải để ở đâu nữa"
Chí Hoành cười cười:"Thì ra là vậy. Vậy chúng ta đi mua đồ ngủ đi được không? Mình biết có một nơi bán đồ ngủ hình thú. Cậu mặc vào sẽ dễ thương lắm. Còn rất ấm nữa nha".
Vương Nguyên nghe đến hai chữ " đồ ngủ" thì mặt đen thui vì Vương Tuấn Khải không tiếc tiền mua cho cậu cả tủ quần áo thời trang nhưng trong tủ của cậu thì một bộ đồ ngủ cũng không có. Anh muốn cậu chỉ mặc áo sơ mi của anh đi ngủ mà thôi.
Vương Nguyên lắc đầu nói với Chí Hoành:"Không cần đâu. Cậu cứ đi mua quần áo cậu thích. Mình muốn qua kia xem một lát". Sau đó cả hai tách ra đi mua sắm.
Cậu đi dạo một vòng thì nhìn thấy trong tủ kính trưng bày có một cây bút rất tinh tế. Màu vàng ánh kim và màu đen kết hợp lại thật sự rất là hoàn mỹ. Chỉ tay cây bút rồi nói với nhân viên:"Tôi muốn xem cây bút kia"
Nhân viên mỉm cười lấy cây bút cho cậu:"Dạ. Đây ạ"
Vương Nguyên thật sự thích cây bút này nên hỏi:"Tôi muốn mua một cặp. Không biết có sẵn hàng hay không?"
Nhân viên đáp:"Dạ. Quý khách thật tinh mắt. Cây bút này là bút đôi. Chúng tôi đương nhiên có đủ một cặp"
Cậu mỉm cười hỏi tiếp:"Tôi muốn khắc chữ lên đó có được không?"
Nhân viên gật đầu:"Dạ được"
Sau đó nhân viên bán hàng đưa cho cậu một tờ giấy và nói:"Quý khách vui lòng thanh toán rồi viết nội dung cần khắc lên giấy. Chúng tôi sẽ làm ngay"
Vương Nguyên nhận tờ giấy rồi viết lên 4 chữ:" Khải Nguyên chân ái" và kí hiệu hai trái tim đan vào nhau.
Vương Nguyên hài lòng với món quà mình chọn nên cười rất tươi. Sau đó cậu và Chí Hoành mua thêm một đồ trang trí cho đêm Noel. Nào là đèn chớp, nào là trân trâu, nào là dây kim tuyến, hộp quà,.....cả hai say sưa mua còn hai vệ sĩ thì méo mặt vì phải xách túi lớn túi nhỏ, họ sắp thành cây cột treo đồ mất rồi.
Vương Nguyên đi cả buổi chiều nên hai chân muốn rụng rời, ngồi phịch xuống sofa ngoài đại sảnh đưa tay đấm đấm đầu gối.
Anh bước vào nhìn thấy một núi túi lớn túi nhỏ chiếm hết một dãy sofa, cậu thì ngồi phịch ra mặt phụng phịu đáng yêu muốn chết.
Ngồi xuống bên cạnh rồi hỏi:"Thế nào? Bảo bối, hômnay có vui không?".
Cậu ngã người nằm dài để đầu mình đặt lên đùi anh rồi nói:"Vui nhưng mệt muốn chết"
Anh cúi xuống hôn trán cậu cưng chiều nói:"Một lát đi tắm, anh sẽ masaage cho em chịu không?"
Cậu nghe anh nói như vậy thì liền bật ngồi dậy, vội nói:"Không cần. Em khỏe rồi. Em đi tắm trước đây"
Nói xong liền chạy vèo lên phòng thở hổn hển,bĩu môi nói:"Em có ngốc mới để anh massage đó. Lần nào cũng ăn người ta đến không chừa xương. Hứ''
Anh thấy cậu chạy nhanh như vậy thì bật cười. Muốn chơi mèo vờn chuột với anh chứ gì? Anh chiều theo cậu.
Vương Nguyên cẩn thận khóa cửa phòng tắm mới mở nước vào đầy bồn sau đó cởϊ qυầи áo vào ngâm mình. Vừa có nước ấm, vừa có tinh dầu hoa anh đào mà cậu thích nên cậu tha hồ tận hưởng.
Cảm giác thoải mái khiến cậu buồn ngủ nên khép mi lại bắt đầu mơ màng.
Đột nhiên có cảm giác ai đó vuốt ve cậu, theo phản xạ tự nhiên rên lên vài tiếng:"ưʍ..."
Nhưng cảm giác vuốt ve ngày càng chân thật, từ ngực xuống bụng xuống eo rồi đùi và mông cậu.
Vương Nguyên mở mắt ra nhìn thấy anh đã vào bồn tắm từ khi nào và vẫn đang không ngừng vuốt ve cậu.
Cậu chưa kịp nói gì thì anh nâng bàn chân cậu lên ngậm lấy các ngón chân làm Vương Nguyên cả kinh một phen,vội thu chân về.
Anh rướn người hôn trán cậu:"Sao vậy?''
Cậu lắc đầu:"Đừng làm vậy với em..."
Anh hôn môi cậu và nói:"Em ngại sao? Cả người em chổ nào cũng là của anh. Anh chỉ muốn hảo hảo yêu thương em, nâng niu em''
Cậu xấu hổ nói:"Đừng chiều em như vậy. Em sẽ hư mất"
Anh cười cười, ánh mắt đã trở nên sâu thẳm:"Vậy thì hư cho anh xem đi nào"
Cậu ngượng ngùng cúi đầu:"Anh thật xấu xa. Chỉ giỏi bắt nạt em"
Anh kéo cậu ngồi dậy, để cậu đối diện anh:"Ngoan. Anh giúp em thoa sữa tắm. Ngâm mình lâu như vậy sẽ cảm lạnh".
Cậu mỉm cười hôn má anh rồi nói:"Em yêu anh"
Anh cũng hôn trán cậu:"Anh cũng yêu em"
Sau khi ăn " đậu hủ" 1 phen thì anh cũng hài lòng quấn khăn rồi bế cậu lên giường đắp chăn cho cậu nghỉ ngơi.
Đưa tay vuốt ve gương mặt xinh đẹp kia, Vương Nguyên của anh vẫn chỉ là một cậu nhóc 18 tuổi mà thôi, vui buồn luôn thể hiện qua nét mặt như thế đấy...