Em Mới Là Người Nắm Giữ Trái Tim Anh [Khải Nguyên]

Chương 29

Chương 29: Tuyệt chiêu làm nũng
Vương Nguyên tỉnh dậy thấy bên cạnh không có anh nên liền bước xuống giường đi ra ngoài tìm.

Thư ký đang báo cáo lịch trình ngày mai thì nhìn thấy Vương Nguyên đi ra từ phòng riêng của anh khiến cô buộc lòng ngừng lại.

Cậu mím môi, xấu hổ hỏi:"Có làm phiền anh không?"

Anh ngẩng đầu lên nhìn thấy cậu thì đứng dậy ôm eo cậu, kéo cậu ngồi lên đùi:"Thức rồi à?"

Cậu gật đầu thì anh nhỏ giọng nói:"Đợi một chút thì có thể về nhà rồi"

Sau đó nhìn sang thư ký lạnh giọng:"Nói tiếp đi"

Thư ký nhìn thấy màn tình tứ này thì không khỏi ghen ghét nhưng vẫn cố bình tĩnh tiếp tục đọc lịch trình.

Anh nghe xong thì nói:"Được rồi. Ra ngoài đi"

Sau khi cô ta rời đi thì Vương Nguyên âm thầm đánh giá. Cô ta rõ ràng nhìn cậu không thiện cảm, hơn nữa cách ăn mặc khiêu gợi như vậy thật là không thích hợp chút nào nên bĩu môi một cái

Hành động này liền thu vào mắt anh, lên tiếng hỏi:"Em đang nghĩ gì? Hửm?"

Cậu lại bĩu môi trả lời:"Không có gì. Em chỉ là không biết trong công ty cũng có thể ăn mặc thoáng mát như vậy''

Anh cắn cái lấy cái môi đang hờn dỗi kia rồi nói:"Em ghen?"

Cậu lại bĩu môi:"Ai thèm ghen''

Anh cắn cắn vành tai cậu, thì thầm:"Em vừa rồi mới hút hết tinh hoa của anh. Giờ còn ghen với người khác hay sao? Anh đã nói bảo bối của anh là nhất. Ngoài em ra anh không để ai vào mắt. Được chưa?"

Cậu đưa tay nhéo cái eo anh:"Chỉ giỏi dẻo miệng. Có quỷ mới tin anh"

Anh bế cậu lên và nói:"Bảo bối. Về nhà thôi"

Cậu hét lên:"A...buông em xuống. Ở ngoài có rất nhiều người''

Anh cười nói:"Như vậy chẳng phải tốt sao? Để cả thế giới này biết anh là hoa đã có chủ. Như vậy em không cần ghen tuông lung tung nữa"

Cậu vùng vẫy hai chân:"Không chịu đâu. Mau thả em xuống, xấu hổ chết đi được''

Mặc kệ cậu phản đối thì anh vẫn bế cậu trên tay làm cậu xấu hổ muốn chết nên phải vùi cả mặt vào ngực anh trốn tránh tất cả ánh mắt của mọi người.

Thế là chiều hôm đó cả công ty có thêm biết bao nhiêu tin tức chấn động. Mọi người truyền tai nhau từ người này qua người khác từ phòng ban này qua phòng ban khác:.

- Tôi nghe chị dọn vệ sinh phòng chủ tịch nói hai người họ không biết làm gì mà kem rơi khắp giường. Còn có...Haizz

- Mấy người dưới sảnh còn nói thấy Chủ tịch bế cậu ta ra tận ngoài xe đấy.

- Trời ơi không thể tin được nha

- Nghe nói cưng chiều cậu ấy lắm. Còn có vệ sĩ đi theo

- Có thấy mặt cậu ấy không?

- Không có. Cậu ấy úp cả mặt vào người chủ tịch. Hình như là đang ngủ

- Lúc sáng có mấy người thấy cậu ấy ở quầy tiếp tân. Họ nói da rất trắng, mắt to, môi hồng tự nhiên. Thân hình cao thon gầy. Cả người như phát quang vậy.

- Đó chẳng phải mỹ thụ trong truyền thuyết sao?

- Tôi không biết. Bọn họ kể như vậy

- ....

- ....

Buổi tối cơm nước xong anh và cậu nằm trên giường xem phim.

Cậu tựa đầu vào vai anh thăm dò:"Tuấn Khải. Ngày mai em bắt đầu kỳ nghỉ đông rồi. Em muốn đến cô nhi viện thăm mọi người''

Anh không bận tâm suy nghĩ, trả lời ngay:"Không được. Chẳng phải anh đã nói hằng tháng luôn dùng danh nghĩa của em để quyên góp cho họ rồi hay sao?"

Cậu nói:"Ây da. Em thật sự rất nhớ mọi người ở đó"

Anh im lặng không trả lời.

Cậu thấy vậy nói tiếp:"Aắp đến giáng sinh rồi. Em muốn đến thăm Viện trưởng. Bà ấy cũng như người thân của em"

Anh vẫn không trả lời

Cậu ngồi dậy lay lay tay anh làm nũng:"Tuấn Khải....Tuấn Khải à..."

Anh thật sự chịu không nổi mỗi khi cậu nũng nịu như vậy. Cái con mèo nhỏ này biết được yếu điểm của anh nên mỗi khi muốn xin xỏ gì thì lại bày cái bộ mặt đáng yêu chết người đó ra.

Anh nói:"Được rồi, được rồi. Dẹp cái bộ mặt đáng ghét của em vô đi. Nhưng phải có vệ sĩ theo cùng, còn nữa không được đi quá lâu biết không?''

Cậu cười hì hì hôn má anh " chụt" rồi nói:"Cảm ơn anh"

Chưa dừng lại ở đó, cậu còn nằm đè lên người anh rồi hôn lên môi anh:"Chí Hoành cũng đi cùng em. Tiện đường em cùng cậu ấy muốn mua ít đồ trang trí giáng sinh. Được không anh?"

Anh biết quá rõ tính cái con mèo này nên đảo ngược tình thế, nằm đè lên người cậu hỏi:"Tiện đường? Thế nào là tiện đường? Tiện đường ăn kem sau đó tiện đường ra phố hàng rong cắt đuôi vệ sĩ rồi cả hai  đi ngao du như lần trước?"

Cậu chu chu môi nói:"Không có. Lần này tuyệt đối không như vậy nữa''

Anh nghiêm túc nói:"Không được''

Cậu bĩu môi kéo anh xuống hôn anh thật lâu và nói:"Ông xã...năn nỉ anh đó''

Anh nghe cậu gọi như vậy thì lòng vui như mở hội nhưng vờ nghiêm túc hỏi:"Em vừa nói cái gì đó?''

Cậu nhìn anh nói:"Em gọi anh là ông xã...ông xã...ông xã..."

Anh cắn môi cậu mắng iu:"Em đúng là một tiểu yêu tinh mà. Để xem hôm nay anh trừng phạt em thế nào?"

Sau đó là một màn lăn lộn trên giường và những tiếng la hét thất thanh của Vương Nguyên mà thôi

- Tuấn Khải...tha cho em đi

- ....

- Em không dám làm nũng nữa. Á...a...a

- ....

- A....Tuấn Khải...em chịu không nổi mà

- ....

- A....em muốn ngủ...A...A...A

- ....

Sau một màn trừng phạt của anh vào đêm qua thì cậu bất tỉnh nên ngủ đến trưa hôm sau.

Vương Nguyên ngồi dậy liên tục đánh vào cái gối của anh:"Đồ đáng ghét...đồ đáng ghét..."

Sau khi vệ sinh cá nhân, thay quần áo xong thì cậu xuống lầu ăn trưa.

Quản gia mang điện thoại đưa cho cậu nói:" Thiếu gia. Cậu chủ muốn gặp cậu"

Vương Nguyên bĩu môi nói:" Không nghe"

Quản gia cười nói:"Cậu chủ sẽ nổi giận"

Cậu nghe vậy lại sợ anh lại trừng phạt nên giận hờn tiếp nhận điện thoại, lạnh lùng nói:"Em nghe đây"

Anh nghe thì biết bảo bối giận nên nói:"Anh đã nói vệ sĩ đưa em đến cô nhi viện. Em có thể ghé trung tâm mua sắm nhưng tuyệt đối không được đi lung tung có biết không?"

Cậu nghe như vậy thì vui mừng nói:"Em biết rồi, cảm ơn anh''

Anh cười nói:"Hôn anh một cái đi"

Cậu xấu hổ nói nhỏ vào điện thoại:"Quản gia đang ở đây"

Anh trêu ghẹo nói:"Tối về anh sẽ đòi gấp đôi được không?"

Cậu liền mắng:"xấu xa"

Anh lại nói:"Anh nhớ em. Bảo bối. Đi chơi vui vẻ"

Cậu trả lời:"Em cũng vậy. Tạm biệt anh''.

Chí Hoành đi vào ngồi cạnh cậu hỏi:"Lúc nãy mình có đến nhưng quản gia nói cậu còn ngủ. Cậu không khỏe sao?"

Vương Nguyên ngại ngùng:"Không có. Chỉ là tối qua đọc sách hơi khuya"

Chí Hoành tinh mắt nhìn thấy trên cổ áo cậu còn dấu vết đỏ ửng thì hiểu ra vấn đề, cười cười nói:"Ồ...thì ra là hai người cùng...đọc sách ?"

Vương Nguyên xấu hổ kéo kéo cổ áo lại nói:"Cậu trêu mình''.

Lúc này quản gia mang canh ra cho Vương Nguyên và nói:"Thiếu gia. Cậu chủ căn dặn cậu phải uống hết canh này mới được đi".

Vương Nguyên ngao ngán nhìn bát canh nghi ngút khói:"Không uống có được không? Thật sự cháu đã ăn no lắm rồi".

Quản gia mỉm cười:" ậu chủ đã căn dặn. Cậu ấy chỉ muốn tốt cho cậu''

Vương Nguyên vỗ vỗ trán nói:"Cháu thấy mình sắp thành heo mất rồi".

Chí Hoành và quản gia chỉ biết im lặng rồi cười trừ. Dù sao thì trông cậu mủm mỉm một chút cũng rất đáng yêu.

Quản gia tiễn cậu ra xe và nói:"Cậu chủ đã chuẩn bị đầy đủ quà cho bọn trẻ. Vệ sĩ đã để ở phía sau xe. Cậu nhớ về sớm".

Vương Nguyên cười nói:"Cháu biết rồi. Tạm biệt bác".

Chí Hoành cũng nói:"tạm biệt" với quản gia. Sau đó 2 người lên xe đến cô nhi viện.