Chương 28: Kem
Vương Nguyên được Vương Tuấn Khải bế vào phòng nghỉ riêng của mình. Căn phòng rất rộng nhưng lại được bày trí khá đơn giản.Cậu chua ngoa hỏi anh:"Tại sao trong phòng làm việc lại có phòng ngủ vậy?".
Anh biết mèo con đang nghĩ lung tung vì ghen thì thấy vui nên muốn trêu chọc một chút,cười cười nói:"Để giải quyết một số chuyện quan trọng''
Cậu nghe xong liền bật ngồi dậy:"Chuyện quan trọng gì mà cần giải quyết ở phòng ngủ hả?''
Anh cười đầy ẩn ý nói:"Em nói xem?".
Tuy cậu không có kinh nghiệm yêu đương gì nhưng cũng có xem phim và cũng biết cái gì là quy tắc ngầm trong kinh doanh hay cái gì là tình yêu nơi công sở,...
Giờ lại nghe anh nói như vậy nên cậu bắt đầu mông lung. Anh sau lưng cậu còn có bao nhiêu người tình?
Trong công ty có nhiều người đẹp như vậy làm sao anh không dao động cho được. Nghĩ đến đây hốc mắt cậu bắt đầu đỏ lên.
Anh thấy cậu thẩn thờ như vậy thì hỏi:"Em sao vậy?"
Cậu đứng dậy lắc đầu:"Không sao" sau đó đi đến mở cửa muốn bước ra ngoài.
Anh bị cậu làm cho ngơ ngác nhưng cũng vội giữ tay cậu lại:"Em đi đâu vậy?"
Cậu trả lời, giọng đã ngẹn lại:"Em về".
Anh thở dài xoay người cậu lại thì thấy mắt cậu đỏ hoe, một giọt nước mắt cũng rơi vội trên gương mặt xinh đẹp khiến chân mày anh nhíu lại, vội ôm cậu vào lòng:"Em sao vậy? Sao lại khóc hả?"
Vương Nguyên cảm thấy bản thân ủy khuất nên đẩy anh ra:"Anh đi mà làm chuyện quan trọng của anh. Em muốn về nhà''
Anh thật sự không ngờ lời nói đùa của anh lại khiến cậu nghĩ lung tung như vậy.
Nhanh chóng bế cậu trở lại phòng nhưng cậu đã không còn ngoan ngoãn như lúc đầu, vùng vẫy hai chân:"Buông ra. Em muốn về nhà"
Nhẹ nhàng đặt cậu lên giường rồi nằm đè lên cậu:"Làm chuyện quan trọng mà không có em thì anh làm sao làm được?"
Cậu cố ngồi dậy nhưng anh ôm chặt không buông nên uất ức đến lớn tiếng nói:"Qnh đi mà tìm người khác. Tìm mấy cô chân dài mặc váy công sở ấy"
Anh biết cậu thật sự giận rồi nên cúi xuống hôn lênbkhóe mắt cậu:"Tìm người khác? Tìm ai? Anh chỉ có mình em"
Vương Nguyên nghiêng đầu tránh nụ hôn của anh.
Anh lại hôn lên môi cậu:"Không tin anh sao? Anh mở camera cho em xem được không? Xem anh có cùng người khác cùng một chổ hay không?"
Thấy cậu không thèm trả lời, quay mặt sang hướng khác không thèm nhìn anh thì anh nói tiếp:"Anh chỉ có một mình em. Ngày nào cũng tận lực' với em thì còn hơi sức đâu mà dành cho người khác. Hửm?"
Nghe anh nói vậy thì cậu xấu hổ không thôi. Quả nhiên là tận tâm tận lực, tối nào anh cũng ôm cậu lăn lộn trên giường đến mệt lã mới chịu buông tha.
Nhìn thấy cậu như vậy thì anh cúi xuống, vùi mặt vào hỏm cổ cậu, thì thầm:"Bảo bối của anh đẹp mê người như vậy. Anh giữ còn không kịp, thời gian đâu mà để ý ai khác"
Vương Nguyên bĩu môi nhưng lại đưa tay ôm cổ anh:"Thật không?"
Anh nhìn cậu say đắm:"Em không thấy ánh mắt mọi người nhìn em sao? Anh chỉ muốn đem em bỏ vào trong bụng, chỉ của riêng anh. Không cho ai nhìn".
Cậu mỉm cười, rướn người chủ động hôn lên môi anh:"Em chỉ của một mình anh"
Anh nhìn cậu bằng ánh mắt ôn nhu:"Anh biết"
Sau đó cả hai hôn nhau triền miên không dứt ra.
Anh cởϊ qυầи áo cậu ném qua một bên rồi hôn khắp người cậu, đột nhiên anh ngồi dậy bước ra ngoài.
Cậu chưa hiểu chuyện gì thì anh đã quay lại trên tay cầm theo hộp kem mà cậu đã mua.
Cậu không hiểu anh định làm gì thì anh dùng kem đã tan chảy bôi khắp người cậu.
Vương Nguyên quá bất ngờ nên hỏi:"A...anh làm gì vậy?''
Anh cười nói:" ăn kem" sau đó mυ'ŧ hết kem dính trên người cậu từ cổ, ngực xuống bụng làm cậu bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ không ngừng gọi tên anh:"Tuấn Khải..."
Anh dùng kem bôi lên "tiểu nguyên" đang dựng đứng sau đó mυ'ŧ lấy.
Anh rất ghét anh đồ ngọt nhưng giờ phút này lại thấy kem ngon hơn bao giờ hết.
Vương Nguyên bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ tột độ, những ngón tay đang đan vào tóc anh bỗng siết chặt, ngửa cổ hét lên:"Em không chịu nổi..."
Vương Nguyên cứ thế phóng thích hết vào miệng anh rồi mềm nhũn nằm thở dốc.
Nhìn thấy thân ảnh kia làm cho anh phải nuốt nước bọt, oàn thân cậu bị kí©ɧ ŧìиɧ đến ừng đỏ, vô cùng mị hoặc khiến anh không thể nhịn thêm nữa.
Đôi chân thon dài cứ thế được tách ra, nơi tư mật kia được anh dùng kem chăm sóc, hậu nguyệt non mềm cứ thế co rút theo từng động tác của anh và anh cứ thế không do dự tiến vào.
Vương Nguyên vừa mới bị anh đưa tới đỉnh thiên đường, hô hấp còn chưa thông thì một đợt khoái khác cảm ập đến khiến cậu muốn nổ tung.
Đưa tay ôm lấy thắt lưng anh, miệng không ngừng nỉ non:"Ân...Tuấn Khải...Tuấn Khải...ân..."
Anh nhìn cậu đang chìm đắm vì kɧoáı ©ảʍ, cái miệng nhỏ không ngừng phát ra âm thanh mê hoặc thì hỏi:"Bảo bối. Em có biết giờ phút này em mê người như thế nào không?"
Cậu ôm lấy anh chặt hơn, môi mấp máy:"Ân....Tuấn Khải...hôn em...hôn em đi...ân..."
Anh cúi xuống hôn lên môi cậu. Phía trên môi lưỡi quấn nhau kɧıêυ ҡɧí©ɧ không rời. Phía dưới hậu huyệt gắt gao ngậm lấy phân thân to lớn không một kẽ hở.
Tiếng va chạm da thịt vang lên làm cả căn phòng ngập mùi hoan ái.
Vương Tuấn Khải cảm giác phía dưới sắp bùng nổ đến nơi nên liền ôm chặt Vương Nguyên.
Anh ra sức mυ'ŧ cái lưỡi cậu như muốn nuốt luôn vào trong cổ họng mình sau đó tận hứng phóng thích toàn bộ.
Anh nằm đè lên người cậu mà thở dốc còn cậu ôm lấy thắt lưng anh làm hai cơ thể lại dính lấy nhau.
Anh hôn lên cái trán đầy mồ hôi của cậu rồi nói:"Bảo bối. Em thật tuyệt. Lần nào cũng chặt như vậy. Làm anh muốn phát điên"
Cậu thỏ thẻ:"Em cũng vậy" sau đó mệt mỏi đến mắt cũng khép lại.
Anh thấy vậy thì vội ôm cậu vào phòng tắm tẩy rửa sạch sẽ.
Sau khi bế cậu về giường thì anh ôm cậu thêm một chút sau đó rời giường chỉnh sửa chăn lại cho cậu rồi mới ra ngoài tiếp tục làm việc.
Hôm nay thật sự là có chút phóng túng rồi...