Em Mới Là Người Nắm Giữ Trái Tim Anh [Khải Nguyên]

Chương 27

Chương 27: Sủng tận trời
Vương Nguyên hí hửng cầm hộp kem lớn đến gặp anh. Tiếp tân liên lạc với thư ký vá được biết là anh đang họp nên ngăn không cho cậu vào vì lý do là không có hẹn trước.

Cậu cũng không thể nói ra quan hệ giữa cậu và anh được nên đành yên lặng chờ đợi.

Tiếp tân cũng không muốn làm khó cậu nhưng đó là nguyên tắc nên không thể làm khác, đánh giá cậu một phen thì không khỏi cảm khái, chẳng lẽ là người nhà Chủ tịch?

Nhìn thấy cậu đáng yêu như vậy nên cũng muốn bắt chuyện:"Cậu chờ một chút nha. Đợi Chủ tịch họp xong tôi sẽ hỏi thư ký lại một lần nữa"

Cậu nghe vậy thì gật đầu cảm ơn rồi tiếp tục đứng đợi.

Các trưởng phòng đang báo cáo thì điện thoại anh rung lên.

Bình thường đây là điều cấm kỵ nhưng khi nhìn thấy vệ sĩ đi theo Vương Nguyên gọi thì anh lập tức nghe máy.

Anh không nói gì rồi cứ thế tắt máy, ngay sau đó liền đứng dậy rời đi làm mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không biết chuyện gì xảy ra nhưng vẫn không dám rời đi nên chỉ biết ngồi yên chờ đợi.

Trên tay Vương Nguyên đang cầm hộp kem lớn, cậu đứng một chổ nhưng thỉnh thoảng cứ xoay xoay người, bộ dạng có chút ngốc nghếch nhưng cũng trông thật đáng yêu.

Như cảm nhận được ánh mắt của đối phương nên cậu ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy anh đang tiến về phía mình, cứ thế làm cậu bất giác mỉm cười.

Tiếp tân thấy anh thì nhanh chóng bước ra khỏi quầy, cúi đầu:"Chủ tịch".

Anh không hề để ý tới đối phương, tiến đến đưa tay đặt ở eo cậu rồi khẽ hôn lên trán:"Nhớ anh sao?"

Cậu xấu hổ gật gật đầu, sao anh lại hành động như vậy ở nơi này cơ chứ?

Anh hướng tiếp tân nói:"Ngày mai cô không cần đi làm nữa"

Tiếp tân nhìn hành động thân mật của hai người thì biết mình phạm sai lầm lớn, cúi đầu nói:"Xin lỗi Chủ tịch. Tôi không biết cậu ấy..."

Cô ấy chưa nói xong thì Vương Nguyên đã lên tiếng nói với anh:"Không phải lỗi của cô ấy. Cô ấy chỉ làm theo nguyên tắc mà thôi. Anh đừng vì chuyện nhỏ này mà đuổi việc người ta"

Anh cưng chiều cậu nói:"Được. Em muốn gì cũng được"

Tiếp tân nghe vậy thì nhìn Vương Nguyên, không khỏi khó hiểu, tại sao anh lại mang nhân tình tới công ty, còn công khai thân mật như vậy, ắc hẳn nhân vật này không tầm thường, nghĩ thế nên liên tục nói lời cảm ơn cậu.

Cậu mỉm cười không nói gì, sánh bước cùng anh vào thang máy, trực tiếp lên thẳng phòng Chủ tịch.

Thư ký thấy anh quay lại phòng họp thì bước đến mở cửa cho anh.

Anh ôm eo cậu bước vào trong thì cậu mới phát hiện bên trong có bao nhiêu con mắt đang nhìn mình khiến cậu thấy hơi sợ.

Anh để cậu ngồi trên ghế Chủ tịch, hôn trán cậu một cái nói:"Anh có việc. Em tự mình chơi game"

Vương Nguyên gật đầu đem hộp kem cho vào tủ lạnh gần đó rồi mở laptop của anh ra chơi game.

Vương Tuấn Khải bước đến bàn dài ngồi vào vị trí chủ trì nói, gương mặt đã băng lãnh như từ trước tới giờ, lạnh giọng:"Tiếp tục đi".

Lúc này các Trưởng phòng mới hoàn hồn và tiếp tục báo cáo.

Báo cáo xong họ nhanh chóng ly khai nhưng trước khi đi cũng không quên lén lút nhìn Vương Nguyên thêm một lần.

Hành động của bọn họ anh đều thu vào mắt.

Cả công ty bắt đầu xôn xao về sự xuất hiện của một cậu thanh niên bí ẩn

- Nghe nói cậu ấy rất đẹp

- Da rất trắng

- Nghe nói tên là Vương Nguyên. Là họ Vương. Có khi nào là người nhà của Chủ tịch hay không?

- Người nhà cái gì? Người nhà mà ôm hôn thân mật như vậy sao?

- Nghe nói chủ tịch còn đích thân xuống đại sảnh để đón cậu ấy.

- Không chỉ vậy đâu. Cậu ấy còn ngồi hẳn trên ghế của chủ tịch

- Còn dùng laptop chơi game đó

- Ôi trời ơi. Rốt cuộc là thần thánh phương nào?

- Thật sự muốn nhìn cậu ta một lần

- .....

- .....

Thư ký Vương Tuấn Khải nghe vậy không khỏi nghiến răng nghiến lợi rồi quát:" Công ty trả lương cho các người để đứng đây tám chuyện hay sao? Muốn bị đuổi việc cả đám có phải không?"

Mọi người không muốn lớn chuyện nên lập tức giải tán trở về làm việc.

Vương Tuấn Khải xong việc thì bước đến bên cậu, kéo cậu đứng lên rồi đặt cậu ngồi lên đùi mình.

Anh thích cảm giác này vì nó giống như ôm được cả thế giới vào lòng.

Vương Nguyên quàng tay ôm cổ anh, hôn lên môi anh một cái rồi hỏi:"Nhớ em không?"

Anh cười ôn nhu nhưng lại cắn lên má cậu:"Em nói xem''

Cậu chợt nhớ ra hộp kem của mình nên đứng dậy rời khỏi vòng tay anh khiến chân mày anh hơi nhíu lại, chỉ mới ôm được một lúc thôi mà.

Vương Nguyên đặt hộp kem xuống bàn rồi đưa tay mở nắp ra và nói:"Em có mua kem. Anh cùng ăn đi"

Anh lại ôm cậu vào lòng nói:"Thời tiết lập đông mà em còn ăn kem. Muốn bị cảm lạnh?". Sau đó anh đậy nắp hộp kem lại.

Vương Nguyên không hài lòng:"Nhưng người ta muốn ăn mà. Biết vậy lúc nãy đã ăn một mình, không thèm để phần cho anh''

Anh nghiêm túc nói:"Không được ăn. Anh kêu người mang cacao nóng cho em".

Vương Nguyên hờn dỗi bĩu môi, đung đưa hai chân làm nũng:"Không muốn, em muốn ăn kem, không muốn uống cacao".

Anh bị hành động đáng yêu này cưa đổ mất rồi nhưng vẫn giả vờ không hề dao động.

Cậu thấy vậy thì ôm lấy anh, vùi mặt vào ngực anh năn nỉ:"Tuấn Khải...em chỉ ăn một nửa thôi, có được không?''

Thấy anh vẫn im lặng không trả lời nên Cậu lại hôn anh thêm một cái nói:"Ăn một chút xíu thôi có được không anh?"

Anh không kìm nén nữa nên bật cười, con mèo nhỏ này cư nhiên bị anh gạt rồi.

Đưa tay mở nắp hộp kem rồi tự tay đúc cho cậu ăn.

Vương Nguyên cảm thấy vô cùng thích thú thưởng thức vị kem đang tan nhanh trong miệng mình, mỉm cười hỏi anh:" Anh không ăn sao? Rất ngon đó"

Anh cúi xuống mυ'ŧ lấy môi cậu rồi cho lưỡi vào trong đảo khắp khoang miệng, mùi vị kem cứ thế hòa quyện vào nụ hôn của hai người.

Vương Nguyên đang say mê chìm đắm trong nụ hôn của anh thì đột nhiên thấy có gì đó không ổn.

Tuy là cách một lớp quần âu nhưng cậu vẫn cảm nhận sức nóng lan tỏa từ đũng quần anh, hơn nữa vật kia đang đâm vào mông cậu.

Chống hay tay lên ngực anh, ấp úng nói:"Anh...''

Anh nhìn cậu bằng ánh mắt đầy du͙© vọиɠ rồi tiếp tục hôn sâu, tay cũng bắt đầu chui vào áo cậu làm loạn.

Vương Nguyên không phản kháng nhưng giữ chặt tay anh lại, không cho anh tiếp tục càn quấy

Anh rời môi cậu không hài lòng hỏi:"Em sao vậy?''

Cậu đứng dậy và nghiêm túc nói:"Đây là công ty mà. Anh đừng có háo sắc''

Anh đứng dậy đè cậu xuống làm nữa thân trên của cậu nằm dài trên bàn, lần nữa bắt đầu cho một nụ hôn sâu.

Tay vén áo cậu lên cai bắt đầu trêu chọc hai điểm hồng trước ngực.Vương Nguyên chỉ có thể:" uhm....Tuấn Khải...dừng lại đi...uhm..."

Anh tiếp tục xoa đến khi hai điểm hồng kia chuyển sang ửng đỏ. Phía dưới không ngừng cọ sát kɧıêυ ҡɧí©ɧ "tiểu nguyên''

Vương Nguyên biết một khi anh đã muốn thì không thể ngăn anh được nhưng đây là công ty, nếu có ai đến thì biết phải làm sao?

Cậu cố tránh nụ hôn của anh, làm nũng:"Tuấn Khải...về nhà sẽ chiều anh được không?"

Anh nhìn cậu, giọng khàn khàn:"Anh không nhịn được. Bảo bối. Anh muốn em. Muốn ngay bây giờ"

Cậu đưa tay xoa xoa má anh:"Đừng mà...về nhà anh muốn thế nào em đều chiều theo anh được không?"

Anh cúi xuống cắn lên chóp mũi cậu:"Như vậy sẽ nghẹn chết mất. Bảo bối. Ngoan nào"

Vương Nguyên bĩu môi, đưa tay ôm cổ anh nói:"Nhưng ở đây lạnh á..."

Vương Tuấn Khải thấy tấm lưng cậu đang nằm trên mặt bàn bằng gỗ liền cười cười sau đó bế cậu đi vào phòng nghỉ của anh.

****Ây da. Hai người này thật là...Haizz. Sao độc thân nó khổ vầy nè. Hu hu hu....*****