Em Mới Là Người Nắm Giữ Trái Tim Anh [Khải Nguyên]

Chương 26

Chương 26: Hạnh phúc
Vương Tuấn Khải bàn xong công việc thì lập tức lên phòng tìm Vương Nguyên.

Anh thấy cậu cùng Chí Hoành đang ngồi trên xích đu đung đưa qua lại giống như hai đứa trẻ thì tâm tình cực kì tốt.

Hai người nói nói cười cười rất vui vẻ. Ánh nắng về chiều đã ngã sang màu vàng nhạt, chiếu rọi lên thân ảnh nhỏ bé làm cho Vương Nguyên như phát quang, nụ cười ngọt ngào còn có đôi mắt mang cả bầu trời đầy sao kia khiến trái tim muốn tan chảy.

Chí Hoành thấy anh đến thì cũng tạm biệt rồi ra về. Trả không gian riêng tư lại cho cả hai.

Anh ngồi lên xích đu, để cậu ngồi lên đùi mình, vùi mặt vào hỏm cổ cậu, ngửi lấy mùi hương đặc trưng của riêng cậu .

Vương Nguyên không có thói quen dùng nước hoa nhưng trên người luôn mang một mùi vị đặc biệt khiến anh luôn mê mẩn, nó vừa thanh mát lại vừa ngọt ngào làm người ta rất muốn say.

Vương Nguyên bị anh làm cho nhột nên bật cười thành tiếng, đẩy anh ra:"Đừng có làm vậy...nhột quá..."

Anh thì thầm vào tai cậu:"Em thật thơm" làm cho cậu rùng mình một cái, kéo anh ra khỏi cổ mình rồi mắng:"Đồ háo sắc"

Anh cúi xuống cắn nhẹ vào yếu hầu của cậu:"Chỉ háo sắc với mình em"

Vương Nguyên nghe vậy thì khẽ mỉm cười, đưa tay chọc chọc vào ngực anh.

Anh rời khỏi cổ cậu, ngắm nhìn gương mặt cậu hồi lâu thì bắt đầu hôn lên trán, mũi rồi hạ cánh nơi môi cậu:"Em ngoan ngoãn như vầy thật khiến người ta muốn hung hăng khi dễ"

Vương Nguyên bĩu môi:"Anh chỉ giỏi bắt nạt em"

Hai người cứ như vậy một người thì trêu chọc còn một người thì ngại ngùng mà bên nhau đến khi hết hoàng hôn.

Cuộc sống hai người ngày nào cũng ngập tràn hạnh phúc. Càng lúc anh càng cưng chiều cậu, còn cậu thì ngày càng dựa dẫm vào anh. Cứ như hai cái nam châm trái dấu nhau, muốn tách ra cũng không tách được.

Vương Nguyên bước xuống giường, kéo rèm cửa và thấy tuyết ngoài kia đã rơi mỗi lúc nhiều hơn.

Cậu nghĩ thầm:"Giáng sinh sắp đến rồi. Đây là giáng sinh đầu tiên anh và cậu ở bên nhau''

Anh vệ sinh cá nhân xong thì thấy cậu đứng bên cửa sổ mỉm cười, liền bước tới ôm cậu từ đằng sau:"Bảo bối của anh hôm nay có vẻ rất vui. Hửm?"

Cậu quay người lại ôm lấy anh và nói:"Mau mặc y phục. Nếu không sẽ cảm lạnh mất". Nói rồi vội tiến đến mở tủ chọn giúp anh một bộ quần áo.

Anh bước đến để cậu mặc y phục cho mình rồi hôn lên trán cậu hỏi:"Hôm nay em đến trường nộp luận án?"

Cậu vừa thắt caravat cho anh vừa trả lời:" Dạ. Nộp xong nếu không có vấn đề gì thì em sẽ nghỉ đông"

Anh dùng sức một chút siết chặt cái eo nhỏ, để cậu sát vào người anh:"Nhớ giữ ấm biết không?"

Cậu mỉm cười:"Em biết rồi"

Anh cúi xuống hôn cậu day dưa hồi lâu mới buông:"Hôm nay anh phải đến công ty sớm nên không ăn sáng cùng em. Buổi tối sẽ về trễ một chút. Không cần chờ cơm anh, có biết không?''

Cậu gật đầu sau đó khoác cho anh thêm một chiếc áo ấm bên ngoài.

Cậu muốn tiễn anh ra xe mà quên rằng mình chỉ mặc có cái áo sơ mi của anh và qυầи ɭóŧ.

Anh đã di chuyển đến cầu thang, nghe thấy tiếng bước chân thì vội quay đầu lại. Nhìn thấy hai tên vệ sĩ đứng ngoài cửa sắp chảy máu mũi đến nơi còn cậu vẫn có ý định bước tiếp thì anh nhíu mày.

Anh bước đến ôm cậu kéo trở về phòng.

Cửa phòng vừa đóng thì anh đã áp lưnh cậu lên cành cửa mà hôn ngấu nghiến.

Vương Nguyên ngơ ngác không hiểu chuyện gì nhưng vẫn hôn đáp lại anh.

Anh hôn thỏa mãn mới chịu rời môi cậu hỏi:"Em mặc như vậy ra ngoài muốn câu dẫn ai? Hửm?''

Cậu nhìn mình một lượt thì phát hiện mình quả thật đang ăn mặc rất phong phanh, bất đắc dĩ nói:"Em không cố ý. Em chỉ muốn tiễn anh ra xe thôi mà''.

Anh hôn lên trán cậu:"Không cần. Bên ngoài rất lạnh. Em thay quần áo rồi xuống ăn sáng đi"

Cậu gật đầu: "Dạ". Sau đó hai người hôn thêm vài cái rồi mới chịu ly khai.

Vương Nguyên ăn sáng xong thì Phương quản gia đưa áo lông cho cậu và nói:"Thiếu gia khoác thêm áo đi. Vệ sĩ đang chờ ở bên ngoài"

Cậu đứng dậy nhận lấy áo khoác vào rồi nói:"Cháu đã nói đừng gọi cháu là Thiếu gia rồi mà"

Ông mỉm cười nhưng vẫn nói:"Đó là nguyên tắc thưa cậu''

Vương Nguyên biết có ông là người nguyên tắc nên thôi cậu không ý kiến nữa. Chào tạm biệt ông sau đó thì vội vàng ra xe.

Ngồi trên xe cậu không khỏi thở dài vì Vương Tuấn Khải càng ngày càng coi cậu như báu vật.

Cậu chỉ cần bước ra khỏi Nguyệt Thự một bước thì đã có vệ sĩ theo phía sau nên Vương Nguyên ngoài đến trường khi cần thiết ra thì chẳng còn muốn đi đâu nữa.

Nộp phác thảo và luận án xong thì lên xe nói vệ sĩ đưa cậu đến công ty anh. Đột nhiên muốn ăn kem nên yêu cầu vệ sĩ dừng xe ở một tiệm kem gần công ty.

Giữa thời tiết giá lạnh mà ăn kem thì cũng là một trải nghiệm vô cùng thú vị. Nghĩ thế nên khóe môi cậu khẽ cong, lộ ra nụ cười tuyệt đẹp