Em Mới Là Người Nắm Giữ Trái Tim Anh [Khải Nguyên]

Chương 25

Chương 25: Mật ngọt
Sáng hôm sau Vương Nguyên tỉnh dậy và phát hiện mình đang nằm trong lòng ngực rắn chắc của anh thì âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Tối qua cứ xem như là cậu mượn rượu làm càn đi. Kì thật trước đó cậu cũng muốn cùng anh nói chuyện nhưng cậu lại không có cái gan đó. Không ngờ khi uống say thì sẽ không sợ trời không sợ đất nên cũng không còn sợ ba chữ Vương Tuấn Khải nữa rồi...

Anh hôn lêи đỉиɦ đầu cậu rồi hỏi:"Tĩnh rồi?''

Vương Nguyên ngượng ngùng không biết nên làm sao, cuối cùng ôm lấy thắt lưng anh, vùi mặt vào ngực anh và hỏi:"Nói cho em biết tất cả là thật, không phải là mơ đi"

Anh nâng cầm cậu để cậu đối diện với anh và nói:"Em hối hận?"

Cậu nhìn anh đáp lời:"Anh yêu em là thật đúng không? Em không có ảo tưởng đúng không?''

Anh hôn môi cậu một cái và nói:"Anh yêu em. Anh rất yêu em''

Vương Nguyên mỉm cười nhưng không kiềm lòng được nên nước mắt bắt đầu tuôn ra

Anh hôn lên khóe mắt cậu rồi nói:" Anh xin lỗi. Là lỗi của anh''

Cậu tựa đầu vào ngực anh, đặt bàn tay lên ngực trái của anh rồi hỏi:"Chổ này rất đau phải không? Để em xoa dịu nó được không? Để em dùng tình yêu của em chữa lành nó có được không? Giao nó cho em được không?''

Anh nắm tay cậu rồi hôn lên mu bàn tay:"Anh tin em sẽ làm được"

Sau đó hai người cứ như vậy im lặng mà ôm lấy nhau không buông cho đến khi ánh nắng gay gắt bên ngoài bắt đầu xuyên qua màn cửa len lỏi vào căn phòng.

Vương Nguyên ngẩng đầu nhìn anh hỏi:"Anh không đi làm?"

Anh hôn trán cậu trêu chọc:"Em dính chặt anh thế này thì làm sao anh đi?"

Thấy cậu bĩu môi buông đôi tay ra thì anh kéo cậu ôm vào lòng:"Dỗi rồi?"

Cậu lắc đầu nói:"Em muốn đi tắm, em đói"

Anh cười cười rồi đứng dậy nhấc bỏng cậu lên:"Tắm cùng anh"

Cậu lắc đầu:"Không muốn, em muốn tự tắm"

Anh nhìn cậu trêu chọc:"Em vừa mới nói em...đói. Không phải sao?"

Anh cố tình nhấn mạnh chữ "đói" nên cậu đỏ mặt vùng vẫy hai chân:"Không muốn...em không đói nữa. Thả em xuống..."

Anh nhìn cậu cười xấu xa:"Nhưng anh đói" sau đó chỉ nghe thấy âm thanh từ phòng tắm vọng ra:

- A...anh làm gì vậy?

- Anh giúp em thoa sữa tắm thôi mà

- A...anh xấu xa...

- Anh có làm gì đâu

- A...không cho sờ chổ đó

- ....

- ....

Hai người tắm uyên ương xong thì cũng đã tới điểm giữa trưa.

Anh để cậu ngồi trên đùi rồi tự tay gấp thức ăn cho cậu. Vương Nguyên xấu hổ muốn xuống nhưng anh giữ chặt eo nhỏ không buông.

Người hầu và quản gia thấy vậy hiểu ý nhau nên chỉ biết cúi đầu xem như không nhìn thấy gì.

Ăn xong anh ngồi trên sofa xem tin tức tài chính còn cậu nằm trên đùi anh mà đọc sách.

Một lúc sau anh cúi xuống hôn lên môi cậu và nói:"Anh dẫn em đi mua sắm, sẵn tiện đi dạo chịu không?"

Cậu lắc đầu:" Không cần. Em không thấy thiếu gì cả" sau đó tiếp tục đọc sách.

Anh tiếp tục xem tivi nhưng bàn tay lại chui vào vạt áo cậu, trêu chọc cái eo nhỏ.

Vương Nguyên buông sách xuống, giữ lấy tay anh và nghiêm túc nói:"Không  được sờ lung tung"

Anh cười cười, cứ nghĩ anh sẽ dừng lại nên Vương Nguyên tiếp tục đọc sách. Nhưng không ngờ bàn tay ma quái kia lại di chuyển vuốt ve da thịt non mịn ở đùi.

Cậu hít một ngụm khí lạnh, ngồi dậy ném quyển sách vào ngực anh, buông lời mắng:"Anh xấu xa"

Anh đưa tay giữ gáy cậu, đè cậu nằm dài trên sofa rồi hôn ngấu nghiến. Cái con mèo nhỏ này mỗi lần sinh khí đều rất đáng yêu.

Cậu đánh vào lưng anh:"Ưʍ...Tuấn Khải...uhm....ở đây không...được..."

Nhưng anh mặc kệ tất cả, vẫn muốn duy trì nụ hôn sâu với cậu.

Thiên Tỉ cùng Chí Hoành còn có ba người Hắc Long, Bạch Long, Hòang Long vừa vào liền thấy một màn cẩu huyết như trên, làm cho ai nấy đều muốn xịt máu mũi.

Thiên Tỉ nhìn sang thấy Chí Hoành đang há mồm chữ  O, còn ba người còn lại thì cũng đứng yên bất động. Mà anh và cậu vẫn hôn đến không có dấu hiệu dừng nên cố ý ho khan một tiếng xem như nhắc nhở.

Lúc này Vương Tuấn Khải lúc mới chịu rời môi Vương Nguyên ra, kéo cậu ngồi dậy rồi ôm vào lòng. Khônh cho người khác nhìn thấy bộ dạng say lòng người của cậu lúc này.

Cậu vừa xấu hổ vừa bị anh hôn đến thở không thông nên sắc mặt đỏ bừng chẳng dám nhìn ai, chỉ biết vùi mặt vào ngực anh trốn tránh.

Anh cười cười hôn lên tóc cậu:"Xấu hổ rồi?"

Cậu thì thầm:"Đều tại anh"

Thiên Tỉ và mọi người lúc này mới ngồi xuống sofa phía đối diện anh.

Ôm eo Chí Hoành rồi hướng anh buông câu trêu chọc:"Nghe nói hôm nay Vương tổng không có đi làm. Bọn này tưởng cậu không khỏe nên đến xem thế nào. Không ngờ lại bị biến thành bóng đèn"

Vương Tuấn Khải liếc Thiên Tỉ một cái:" Nhờ hồng phúc của cậu, mình không sao?"

Thiên Tỉ cười nói giọng châm chọc:"Mình thấy cậu chẳng những không sao mà ngược lại còn rất...KHỎE là khác"

Mọi người nghe xong muốn bật cười nhưng cố kiềm nén. Kì thật cũng cảm thấy kì lạ trước hành động thân mật của anh và cậu. Trước đây anh chưa từng như thế với Hồ Điệp, phải chăng vì cô ấy là nữ nhân nên anh ngại mọi người trông thấy, hay vì một lúc do nào khác thì bọn họ thật không rõ.

Vương Tuấn Khải không muốn đôi co thêm nên hỏi:"Có chuyện gì?"

Hắc Long trả lời:"Là chuyện ở Trung Đông thưa lão đại"

Anh nghe vậy thì hôn lên trán cậu và nói:"Em lên phòng trước đi. Anh có việc cần giải quyết"

Vương Nguyên gật đầu thì Chí Hoành cũng đứng dậy nói:"Mình đi cùng cậu" rồi cả hai nhanh chóng rời đi. Trả lại không gian an tĩnh cho anh bàn việc đại sự.

Vương Nguyên dẫn Chí Hoành lên phòng rồi hái một ít dâu tây. Sau đó cả hai ngồi xuống khu vườn hoa vừa ăn vừa nói chuyện:

Chí Hoành do dự nhưng vẫn hỏi:"Cậu và Tuấn Khải...?"

Cậu đáp:"?ình yêu anh ấy. Anh ấy cũng yêu mình. Hiện giờ mình rất hạnh phúc"

Chí Hoành nhẹ nhàng thở ra:"Chúc mừng cậu. Cuối cùng cũng thông suốt rồi"

Vương Nguyên im lặng một lúc rồi quay qua hỏi Chí Hoành:"Chuyện lần trước cậu nói..."

Chí Hoành khó hiểu:"Có chuyện gì? Cậu nói đi"

Cậu mím môi:"Mình muốn... sinh con cho Tuấn Khải"

Chí Hoành nhíu mày:"Nguyên Nguyên. Cậu chẳng phải nói hai người đang hạnh phúc sao? Cậu không cần suy nghĩ nhiều như vậy đâu"

Cậu nghiêm túc nói:"Nhưng mình muốn hạnh phúc của anh ấy được trọn vẹn. Mình suy nghĩ kỹ rồi nên mới quyết định"

Chí Hoành nói:"Nhưng chuyện đó sẽ nguy hiểm cho cậu. Thiên Tỉ thà nhận con nuôi chứ không cho phép mình thử. Tuấn Khải cũng sẽ như vậy"

Cậu đáp:"Nên mình muốn cậu giữ bí mật chuyện này, ngay cả với Thiên Tỉ cũng đừng để anh ấy biết"

Chí Hoánh ái ngại:"Mình..."

Vương Nguyên mắt đỏ hoe, cầm tay Chí Hoành thành khẩn:"Giúp mình có được không?"

Chí Hoành thấy cậu như vậy thì không kiềm lòng được:"Cậu đừng khóc. Mình hứa với cậu. Nhưng cậu phải hứa với mình, sức khỏe của cậu mới là quan trọng nhất"

Vương Nguyên gật đầu, rơi lệ:"Cảm ơn cậu"

Chí Hoành đưa tay lau nước mắt cho cậu rồi nói:"Dừng khóc. Ngày mai chúng ta đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe tổng thể cho cậu, sau đó mới xem có dùng thuốc được không?''

Vương Nguyên an lòng mỉm cười:"Mọi chuyện nghe theo cậu''

Suy cho cùng thì hạnh phúc viên mãn là điều mà bất kì ai cũng mong muốn có được. Cậu làm tất cả không chỉ vì bù đắp lại mất mác của anh mà còn vì bản thân của cậu, vì một hạnh phúc bền vững của cả hai người...