Chương 24: Triền miên (H+)
Vương Tuấn Khải nhanh chóng bế Vương Nguyên đặt lên giường, lúc này môi hai người vẫn chưa chịu rời ra. Anh cũng nhanh chóng lột sạch những thứ vướng víu trên người cậu ra, ném xuống sàn nhà. Tay anh bắt đầu chăm sóc hai điểm hồng trước ngực cậu cho đến khi dựng thẳng lên mới chịu ngưng.
Buông tha đôi môi anh đào thì anh liền cắn vào vành tai mẫn cảm của cậu, bờ môi di chuyển xuống hỏm cổ, cảm nhận mùi hương đặc trưng quen thuộc của cậu thì hơi thở nam nhân càng thêm nóng.
Xương quai xanh tinh tế được ăn gặm cắn một cách nâng niu. Nụ hôn ấy lại tiếp tục di chuyển trên thân thể cậu, từng nụ hôn nóng bỏng rơi xuống trên da thịt là từng thanh âm mị hoặc phát ra từ miệng Vương Nguyên. Cậu không biết rằng lúc này mình câu nhân bao nhiêu.
Vương Tuấn Khải bắt đầu dùng cái lưỡi cương ngạnh của mình trêu chọc tới cái eo vừa nhỏ vừa thon của cậu, làm cho cậu phải uốn éo:"A...đừng...nhột quá"
Anh cười cười sau đó không do dự ngậm lấy "tiểu nguyên" khiến Vương Nguyên bất giác túm chặt tóc anh kéo ra:"A...Tuấn Khải... Anh làm gì vậy?"
Anh vẫn không buông tha vật nhỏ nhắn xinh xắn kia, cùng là nam nhân nhưng sao phân thân của cậu là đáng yêu như thế?
Từng đợt kɧoáı ©ảʍ cứ thế ập tới khiến cậu chịu không nỗi, ngửa đầu rên rĩ, đôi bàn tay đã xoa tóc anh đến rối bù.
Vương Nguyên phóng thích xong thì toàn thân mềm nhũn, vô lực nhìn anh đang vô cùng thỏa mãn.
Lúc này anh mới tách đôi chân thon dài của cậu ra, nhìn nơi tư mật màu hồng xinh kia thì ánh mắt bỗng trở nên sâu thẳm. Anh rất muốn biết tư vị ấy ra sao? Nó chỉ dành cho riêng anh.
Vương Nguyên còn chưa lấy lại được hô hấp thì một luồn điện khác lại ập đến khiến cậu ngưng thở vài giây.
Cậu hoảng hốt khi nhìn thấy hành động tiếp theo của anh, thu chân về rồi vội vàng ngồi dậy:"Anh làm gì vậy?"
Anh giữ lấy đôi chân thon dài kia khiến cậu nằm về vị trí ban đầu rồi tiếp tục trêu đùa hậu huyệt non mềm khiến Vương Nguyên phải khép chân lại, xấu hổ nói:"đừng...rất bẩn..."
Anh ngẩng đầu nhìn cậu:"Tất cả của em đều là của anh" sau đó tiếp tục công việc của mình.
Cậu bị anh làm cho ngứa ngáy nên liên tục lắc lắc cái mông như muốn nhiều hơn nữa.
Anh đương nhiên biết cậu muốn gì nhưng vẫn muốn trêu chọc cậu thêm một chút.
Vương Nguyên không chịu nổi nữa nên chủ động nâng mông cao một chút để anh đưa lưỡi tiến sâu vào.
Cậu bị anh trêu đùa đến phát cáu nên túm lấy chăn quấn quanh người lại.
Anh biết con mèo nhỏ đang xù lông nên giật mạnh chăn ra ném xuống sàn rồi nằm đè lên người cậu:"Châm lửa rồi muốn bỏ chạy hay sao?"
Cậu giận dỗi:"Tự anh đi mà dập lửa"
Anh cười cười cắn xuống đôi môi đang hờn dỗi kia:"Không có em, một mình anh sao có thể dập được đây?"
Vương Nguyên đưa hai tay ôm lấy cổ anh, ánh mắt vì kí©ɧ ŧìиɧ mà đã ngập nước:"Em muốn anh"
Anh trả lời:"Anh cũng muốn em"
Sau đó hai người hôn sâu một hồi lâu
Vương Nguyên thì thầm vào tai anh như đang rót mật:"Là đàn ông thì mau tiến vào đi"
Anh nói:"Là em nói đó. Một lát nữa đừng cầu xin anh''
Ngay sau đó là một luồn điện cao thế đi vào cơ thể cả hai người.
Vương Tuấn Khải xâm nhập vào thân thể cậu một cách không do dự làm Vương Nguyên hét lên:"A...anh..."
Anh vừa luận động vừa cúi xuống hôn lên môi cậu nói:"Bảo bối. Em thật sự rất tuyệt"
Vương Nguyên vừa bị anh hôn vừa bị anh tấn công mãnh mẽ bên dưới làm cho đầu óc trống rỗng, hơi thở không thông ngực nên cứ phập phồng lên xuống, chỉ biết em lấy anh thật chặt mà thôi.
Anh rời môi để cậu hít thở thì cậu cũng đưa tay ôm cổ anh nói:"Em yêu anh. Tuấn Khải. Em yêu anh..."
Nghe những lời này càng khiến tâm tư anh khích động, không ngừng tăng tốc làm Vương Nguyên hét lên rồi cứ thế phóng thích lần nữa. Hậu huyệt cũng vì thế mà co rút, ngậm chặt tính khí to lớn làm anh cũng không chịu được mà xong xuôi.
Cả hai đều cảm thấy thật sự thăng hoa vào giây phút này, anh nằm đè lên người cậu và nói:"Anh cũng yêu em"
Cứ ngỡ sẽ kết thúc nhưng hai người không dừng lại ở đó mà cứ tiếp tục hôn môi.
Anh xoay người lại để cậu nằm lên trên anh làm hai cơ thể dán chặt nhau hông một khe hở.
Ôn nhu nhìn cậu:"Nếu có thể nuốt em vào bụng thì tốt biết mấy"
Vương Nguyên nhìn anh đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ:"Vậy thì ăn em đi". Nói rồi cúi xuống tiếp tục hôn anh. Đầu lưỡi cả hai quấn lấy nhau không ai muốn rời ra.
Cánh mông căng tròn của cậu được anh nhào nặn đến ngứa ngáy, chất lỏng dính dáp cũng theo hành động của hai người mà tuôn ra, mùi vị đặc trưng của trận hoan ái làm cho không gian càng đậm mùi tìиɧ ɖu͙©.
Vương Nguyên bị anh kí©ɧ ŧɧí©ɧ liên tục, cái eo không ngừng uốn éo đem "tiểu nguyên" cọ cọ vào bụng anh.
Anh nhịn không nổi nữa xoay chuyển tình thế, nằm đè lên người cậu:"Cho anh một lần nữa được không?"
Vương Nguyên ôm cổ anh nói:"Cả đời này đều cho anh"
Anh mỉm cười hôn cậu một cái rồi lật cậu nằm sấp xuống, cắn lên cánh mông cậu nói:"Ngoan. Nâng mông lên một chút"
Vương Nguyên khụy gối nâng mông lên cao nửa nằm nửa quỳ thì Anh hôn lên hai cánh mông của cậu, tán thưởng một câu:"Rất đẹp"
Lời vừa dứt liền xâm nhập vào thân thể cậu khiến lưng Vương Nguyên thẳng tấp, cậu không hề biết rằng tư thế này lại đem đến kɧoáı ©ảʍ tột cùng như vậy.
Thở hổn hển tay xiết chặt ga giường, miệng không ngừng gọi tên anh kèm rên rĩ:"Tuấn Khải...đau em.."
Lời thốt ra từ miệng cậu lúc này đều là ngòi lửa châm vào ngọn lửa du͙© vọиɠ trong anh. Tiếng da thịt va chạm nhau càng làm cho lửa tình của cả hai bùng cháy
Càng ngày anh càng tăng tốc đỉnh vào nơi sâu nhất làm cậu sung sướиɠ kèm đau đớn đến phát khóc, nước mắt sinh lý cứ thế chảy ra, miệng cũng bắt đầu van xin:"A...Tuấn Khải...ngừng lại...em đau quá..."
Mấy lời này bình thường người nghe sẽ cảm thấy thương tiếc nhưng trong thời khắc đặc thù này thì nó lại như lời cổ vũ, anh càng nghe càng hhưng phấn vô cùng:"Bảo bối. Anh muốn nghe giọng em rên rĩ"
Vương Nguyên lắc đầu, nước mắt sinh lý tuôn trào càng lúc càng nhiều, toàn thân rã rời:"A... em...không chịu nỗi... thật đó..."
Vương Nguyên còn chưa kịp nằm phịch xuống giường thì anh đã giữ lấy eo cậu và bắt đầu tăng tốc. Thanh âm của sự va chạm da thịt tăng cao khiến người nghe cũng phải đỏ mặt vì ngượng ngùng. Nhưng với hai người trên giường thì đó là sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ cực hạn.
Sự thăng hoa qua đi thì anh nằm đè lên lưng cậu nhìn tấm lưng trắng mịn ướt đẫm mồ hôi thì hôn và vuốt ve sau đó xoay người cậu lại, để cậu nằm lên cánh tay anh.
Cậu vùi mặt vào ngực anh, đưa tay ôm ôay1 thắt lưng anh, thì thầm:"Tuấn Khải... Tuấn Khải..."
Anh đợi xem cậu sẽ nói gì nhưng lại không nghe thấy thanh âm nào nữa.
Lúc này cúi xuống thì thấy cậu đã ngủ say, mỉm cười hôn lên trán cậu rồi bế cậu đi vệ sinh sạch sẽ.
Cảm giác thư thái từ đầu óc cho tới tinh thần...