Chương 23: Bạch thỏ thành tinh H+
*** Loa loa loa. Hãy nhìn bức ảnh trên. BB thật là ... manh động quá***Mặc dù nghe Vương Tuấn Khải nói yêu mình nhưng Vương Nguyên vẫn không biết phải đối diện với anh như thế? Làm thế nào mới có thể bù đắp mất mác của anh? Nên cậu vẫn không có hành động gì.
Tối nào anh cũng ôm cậu ngủ. Những gì anh nói cậu đều nghe thấy. Sự ôn nhu của anh cậu đều cảm nhận được.
Cho đến một tuần sau đó cũng là ngày sinh nhật của Chí Hoành.
Vương Nguyên tự tay làm cho cậu ấy một cái bánh gato thật to.
Cậu và Chí Hoành treo bóng bay đủ màu sắc, đủ hình dáng khắp khu vườn.
Quản gia cũng kêu đầu bếp chuẩn bị tiệc nướng ngoài trời.
Đêm xuống làm cho khu vườn càng đẹp lung linh với hoa tươi, bóng bay và đèn nhấp nháy đầy màu sắc.
Thiên Tỉ cùng với Hắc Long, Hoàng Long, Bạch Long, Lưu Nhất Lân đều có mặt, riêng chỉ thiếu một mình Vương Tuấn Khải.
Thật ra Anh rất muốn xuất hiện nhưng anh sợ cậu không vui nên đành một mình ở trên phòng làm việc.
Mọi người cũng hiểu vì sao anh vắng mặt nên cũng không chờ đợi.
Chí Hoành cầu nguyện, thổi nến và sau đó cắt bánh.
Cậu cùng Chí Hoành chia bánh ra làm hai phần, một phần để lại bàn tiệc còn một phần giao cho quản gia chia cho mọi người trong Nguyệt Thự.
Chí Hoành nâng ly cảm ơn mọi người đã đến tham gia bữa tiệc sinh nhật ấm cúng này.
Lưu Nhất Lân cũng nâng ly mời Vương Nguyên:"Mời em"
Cậu ngại ngùng nói:"Thật ngại quá. Tôi không biết uống rượu"
Chí Hoành cười cười:"Cậu đã 18 tuổi rồi mà. Hay cậu dùng rượu nho nha. Sẽ không say đâu"
Vương Nguyên gật đầu đồng ý nên Chí Hoành sai người lấy một chai rượu nho thượng hạng tới rót cho cậu.
Cậu nâng ly uống một ngụm, chỉ thấy cảm giác ngọt ngọt, mùi rượu không quá nồng khiến cậu cảm thấy khá thích nên uống cạn.
Chí Hoành mỉm cười:"Thế nào? Mùi vị không tệ đúng khôjg?"
Vương Nguyên gật đầu sau đó cậu với Chí Hoành vừa ăn vừa cạn ly liên tục nên một lúc sau cả hai đã bắt đầu say.
Có câu rượu vào lời ra nên Chí Hoành mơ mơ màng màng cặp cổ Vương Nguyên:"Nguyên...Nguyên...ức...hôm nay...mình rất là vui...Cảm ơn cậu...ức...làm bánh gato...cho mình...ức''
Vương Nguyên cũng đã say nên nói băng đã không còn lưu loát:"Mình cũng vậy...ức. Sinh nhật...vui ...vẻ..."
Chí Hoành tiếp tục nâng ly lên và nói:"Nào... mình với cậu...ức...cạn ly nào..."
Thiên Tỉ thấy vậy thì giữ lấy ly rượu trên tay Chí Hoành:"Em xem. Em làm cậu ấy say rồi"
Chí Hoành ngang bướng nói:"Say cái...gì mà say. Nguyên Nguyên...cậu nói...ức...đúng không?''
Vương Nguyên ngã gục trên vai Chí Hoành:"Mình...không có say...mình..muốn uống tiếp...''
Lưu Nhất Lân thấy vậy thì quay sang nói với Thiên Tỉ:"Em đưa Chí Hoành lên nghỉ đi. Anh đưa Vương Nguyên về phòng"
Hắc Long nghe thấy vậy thì liền ngăn cản:"Lưu thiếu gia. Thật ngại quá. Không dám làm phiền cậu. Tôi đưa cậu Vương Nguyên về được rồi"
Lưu Nhất Lân tất nhiên hiểu ý tứ trong câu nói kia của Hắc Long nên không có ý kiến, dù sao đây cũng là địa phận của Vương gia. Anh không thể làm càn.
Phương quản gia thấy Hắc Long dìu Vương Nguyên bước từng bước loạng choạng thì đỡ lấy cậu rồi cả hai cùng dìu cậu lên phòng.
Cậu không ngừng nói:"Đđli đâu vậy? Ức...chúng ta...uống tiếp..."
Hai người nhìn nhau không nói gì tiếp tục dìu lên cầu thang nhưng Cậu không chịu hợp tác mà kiên quyết muốn ngồi xuống.
Quản gia nhẹ giọng:"Cậu đứng dậy đi. Tôi đưa cậu về phòng"
Vương Nguyên không chịu ngồi dậy, bất mãn nói:"Không muốn...tôi muốn...uống tiếp...Chí Hoành...chúng ta...cạn...ly"
Hắc Long không biết phải làm gì vì không dám mạo phạm tới thân thể cậu nếu không chỉ cần trực tiếp bế cậu về phòng thì có thể xong chuyện rồi.
Quản gia liền lanh lợi nhỏ giọng:"Được...tôi đưa cậu đi uống tiếp được không?''
Nghe vậy Vương Nguyên mới để hai người bọn họ dìu lên phòng.
Vương Tuấn Khải đang ở trong phòng làm việc nhưng nghe thấy bên ngoài đang ồn ào nên nhíu mày bước ra .
Nhìn thấy Hắc Long và quản gia đang đi xuống thì anh hỏi:"Xảy ra chuyện gì?"
Quản gia giải thích:"Cậu Vương Nguyên uống say nên Hắc Long giúp tôi đưa cậu ấy về phòng"
Vương Tuấn Khải nhíu mày:"Sao lại để cậu ấy uống say như vậy?"
Hắc Long giải thích:"Chỉ uống 1 chút rượu nho nhưng vì cậu ấy không biết uống nên mới..."
Anh hỏi tiếp:"Cậu ấy thế nào rồi?''
Quản gia lo sợ trả lời. Lần này cậu uống say cũng một phần do ông không ngăn cản:"Dạ. Đã ngủ rồi"
Vương Tuấn Khải xua tay nói:"Được rồi. Lui xuống đi"
Anh nghe thấy cậu uống say như vậy thì không khỏi lo lắng. Dù sao sức khỏe của cậu chỉ vừa mới hồi phục lại thôi.
Nghĩ thế nên không do dự bước lên phòng xem tình hình của cậu thế nào.
Vương Nguyên được đưa về phòng thì an tĩnh nằm trên giường, đột nhiên cảm thấy toàn thân nóng bức nên khó chịu ngồi dậy, loạng choạng bước vào phòng tắm.
Cậu ngâm mình trong bồn nước mà vẫn không thấy thoải mái liền ra hồ bơi, trực tiếp nhảy xuống đến khi thấy bản thân cảm lạnh lẽo thì tâm trí cũng đã tĩnh táo mấy phần.
Vương Tuấn Khải phát hiện cậu không có trên giường nên liền mở cửa phòng tắm và cũng không thấy cậu.
Anh bắt đầu lo lắng, sợ cậu sẽ làm chuyện dại dột lần nữa nên chạy ra vườn nhìn khắp nơi gọi:"Nguyên Nguyên. Em ở đâu?"
Không nhìn thấy người đâu nên anh sốt ruột, nào ngờ vừa quay lưng lại đã thấy Vương Nguyên đang đứng phía sau nhìn anh.
Toàn thân cậu ướt nhem, chỉ mặc duy nhất mỗi cái áo sơ mi và qυầи ɭóŧ, đôi chân thon dài trắng nõn dưới ánh đèn đêm càng thêm mê hoặc.
Anh chưa biết giải thích thế nào về việc mình xuất hiện ở đây thì cậu đã bước thấp bước cao đi đến đối diện anh, cứ thế áp môi mình lên môi anh.
Quá bất ngờ trước hành động của cậu nên anh chỉ biết đứng yên một chổ. Cậu thật sự say tới mức này sao?
Anh vốn dĩ cậu chẳng hành động gì thêm, nhưng không, Vương Nguyên bắt đầu liếʍ quanh vành môi anh rồi mυ'ŧ nhẹ. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng làm anh tê dại đến ngây người.
Cậu vụng về cho lưỡi vào quấn lấy lưỡi anh trêu chọc, bàn tay đặt trên ngực anh bắt đầu cởi từng cút áo của anh, từng cái từng cái đến khi hết mới thôi.
Vòng tay nhỏ bé ôm lấy anh vuốt ve tấm lưng rộng lớn, môi di chuyển xuống cổ anh rồi cọ cọ vào vòm ngực cường tráng của anh như một con mèo nhỏ.
Anh nhíu mày, giữ lấy bờ vai cậu, để cậu đối diện với anh rồi nói:"Em say rồi. Em nên..."
Anh chưa nói xong thì cậu đã phủ môi mình lên môi anh lần nữa.
Vương Tuấn Khải rất muốn đẩy cậu ra vì biết cậu đang say nên mới hành động như vậy nhưng cậu thật sự làm anh mê muội đến không còn cần lý trí nữa rồi.
Lần này tay cậu như con rắn nhỏ bò xuống cởi thắt lưng anh rồi đến chiếc quần âu.
Bàn tay cậu di chuyển đến đâu thì như có điện chạy đến trên da thịt anh.
Vương Nguyên cởi thành công toàn bộ thì quỳ xuống.
Anh chưa kịp hỏi cậu muốn làm gì thì một cảm giác tê dại xông thẳng lêи đỉиɦ đầu khiến anh phải ngừng thở vài giây. Cậu đang ngậm lấy tính khí to lớn của anh.
Cảm giác vừa ướt ác vừa ấm nóng trong khoang miệng nhỏ bé khiến anh chút nữa không nhịn được xong xuôi.
Cậu liếʍ mυ'ŧ phân thân cứng rắn như một que kem, thỉnh thoảng dùng răng cắn nhẹ qυყ đầυ khiến anh muốn nổ tung.
Anh bắt đầu thở gấp rồi không chịu được nữa nên đẩy nhẹ vai cậu ra nếu không anh sẽ thật sự xuất tinh vào miệng cậu mất.
Vương Nguyên biết anh muốn gì nhưng cậu vẫn ngậm lấy thứ trướng to và nóng rực kia và ra sức múc mạnh
Cảm nhận được sự chuyển hóa của anh. Phân thân ngày càng to ra và lắp đầy cả khoang miệng cậu thì anh cũng không chịu nổi mà phóng thích vào miệng cậu.
Vương Nguyên nuốt hết vào bụng rồi đứng dậy nhìn anh. Ánh mắt mơ màng nhưng vô cùng mị hoặc.
Vừa trải qua một đợt kɧoáı ©ảʍ chưa bao giờ có nên Vương Tuấn Khải vẫn chưa lấy lại được hô hấp. Nhìn cậu:"Em..."
Cậu đưa hai tay ôm cổ anh rồi lần nữa chủ động hôn lên môi anh.
Anh cũng đưa tay giữ lấy eo cậu và đáp lại nụ hôn của cậu, mùi tϊиɧ ɖϊ©h͙ hòa quyện cùng nước bọt làm cho nụ hôn càng trở nên ướt ác. Âm thanh đầy mị hoặc cứ thế vang lên trong không gian yên tỉnh.
Cả hai cứ như vậy ôm lấy nhau rồi hôn sâu, càng hôn càng mãnh liệt nên không dứt ra được.
Vương Nguyên thở hổn hển ôm cổ anh không buông, kề vào tai anh thì thầm:"Muốn em không?"
Giờ khắc này Vương Tuấn Khải đã bị hành động càn quấy của cậu làm cho muốn phát điên. Cậu lúc này như một tiểu yêu tinh làm người ta say đắm trong mê muội tới mức không có đường lui.
Anh không trả lời, trực tiếp bế cậu tiến vào trong, trên đường đi hai người vẫn không ngừng hôn môi, một khắc cũng không rời....