Chương 22: Sự thật
Thiên Tỉ rời đi thì Vương Nguyên liền nhìn Chí Hoành, dò xét hỏi:"Sự thật? Sự thật gì? Cậu có chuyện giấu mình sao?"Chí Hoành đặt đĩa bánh xuống bàn rồi nhìn Vương Nguyên, nghiêm túc nói:"Chuyện của Tuấn Khải. Cậu có muốn biết không? Nếu cậu không muốn nghe thì mình sẽ không ép cậu''
Vương Nguyên lắc đầu:"Đừng nhắc anh ta trước mặt mình được không?"
Chí Hoành cầm tay cậu và nói:"Mình biết cậu hận anh ấy, ngay cả mình lúc đầu cũng không thể tha thứ cho anh ấy. Nhưng khi nghe Thiên Tỉ nói hết mọi chuyện thì mình mới biết..."
Thấy cậu im lặng thì Chí Hoành nói tiếp:"Nguyên Nguyên à! Tuấn Khải có nỗi khổ của anh ấy''
Vương Nguyên cảm giác được mắt mình đã ngập nước, chua chát nói:"Anh ta sỉ nhục mình bằng cách cưỡng đoạt mình. Anh ta hại chết cậu của mình và còn không cho mình gặp mặt ông ấy lần cuối. Mình với anh ta thì ai khổ hơn ai? Mình không thể nào tha thứ. Không thể..."
Chí Hoành giải thích:"Trương Kiếm là vì bệnh tim tái phát đột ngột nên mới qua đời. Tuấn Khải không hề gϊếŧ chết ông ấy. Còn anh ấy giấu cậu là vì anh ấy muốn lựa thời cơ tốt nhất để nói với cậu. Anh ấy không tàn nhẫn như vậy đâu Nguyên Nguyên à"
Thấy Vương Nguyên nhớ đến chuyện cũ mà khóc đến thương tâm thì Chí Hoành vỗ lưng cậu an ủi:"Anh ấy vì cái chết của vợ và con anh ấy nên...có chút mù quáng"
Vương Nguyên tức giận hỏi:"Vợ con anh ấy liên quan gì đến mình chứ? Sao lại trút hận lên mình?''
Chí Hoành đắn đo nhìn cậu rồi nói:" Trương Lam... chính là người gϊếŧ chết vợ con anh ấy"
Cậu nghe xong thì không dám tin vào sự thật nên mở to mắt nhìn Chí Hoành:" Cậu nói cái gì? Chị họ gϊếŧ chết...''
Chí Hoành gật đầu:"Đúng vậy"
Sau đó Chí Hoành kể những gì mà Trịnh Khải đã khai cho Vương Nguyên nghe hết.
Thấy cậu bất động thì Chí Hoành nói tiếp:"Cậu biết không? Tuấn Khải từ bé đã không giống với những đứa trẻ bình thường. Anh ấy không có tuổi thơ, không có sự yêu thương hay bảo bọc từ gia đình. Từ lúc sinh ra đã phải mang trọng trách người kế thừa Vương gia. Tuổi thơ của anh ấy là những ngày phải nhốt mình trong phòng với những con số, không thì sẽ là những bài tập luyện ở tổ chức sát thủ. Đối với anh ấy mà nói thì có một gia đình là điều mà anh ấy luôn mơ ước. Hồ Điệp không chỉ là vợ sắp cưới mà còn là ân nhân cứu mạng của anh ấy, hơn nữa cô ta đang mang thai. Cậu biết không? Cùng một lúc mất đi hai người quan trọng như vậy cho nên...''.
Vương Nguyên nghe xong thì cảm thấy đầu óc lại choáng váng, tim cậu như ngừng đập và sau đó là ngất xỉu.
Chí Hoành hoảng sợ nên gọi vệ sĩ đưa Vương Nguyên về phòng, một lúc sau thì cậu mới tỉnh lại.
Chí Hoành nhìn cậu lo lắng hỏi:"cậu thấy trong người thế nào?"
Vương Nguyên nhìn thấy tay mình đang được ghim kim tiêm thì hỏi:"Mình bị làm sao vậy?"
Chí Hoành nói:"Cậu bị hạ huyết áp nên ngất xỉu. Mình đang giúp cậu truyền dịch. Sẽ ổn thôi"
Vương Nguyên không nói gì chỉ gật đầu, cảm giác của cậu lúc này chính là trống rỗng.
Chí Hoành thấy cậu thẩn thờ nhìn lên trần nhà thì lo lắng bệnh tâm lý của cậu lại chuyển biến xấu, lay cánh tay cậu hỏi:"Nguyên Nguyên. Cậu...ổn thật không?''
Vương Nguyên biết Chí Hoành muốn nói gì nhưng hiện giờ tâm trí cậu rất rối loạn.
Chí Hoành nắm tay cậu an ủi:"Cậu không có lỗi gì cả"
Cậu trả lời:"Mình cũng là một nữa người nhà họ Trương, không phải sao? Anh ấy hận mình nên mới đối xử với mình như vậy". Nói đến đây cậu lại bật khóc.
Chí Hoành nói:"Anh ấy tạm thời chỉ là không thông suốt..."
Cậu ngắt lời Chí Hoành hỏi:"Tại sao anh ấy không gϊếŧ mình đi? Nếu mình chết đi thì mọi chuyện sẽ được giải quyết"
Chí Hoành lo lắng nói:" Cậu tuyệt đối không được nghĩ đến chuyện dại dột biết không?"
Vương Nguyên vừa khóc vừa nói:"Nhà họ Trương chỉ còn lại một mình mình. Anh ấy gϊếŧ chết mình thì sẽ trả được thù cho vợ con anh ấy, không phải sao? Còn mình cũng được giải thoát"
Chí Hoành vội nói:"Anh ấy sao có thể gϊếŧ cậu? Anh ấy yêu cậu rất nhiều. Cậu biết không?"
Vương Nguyên nghe xong chỉ cười khổ:"Yêu sao?"
Chí Hoành thở dài nói:"Có lẽ cậu không biết nhưng mình là người ngoài cuộc nên mình biết rất rõ. Lúc cậu ở bệnh viện, khuya nào anh ấy cũng đến thăm cậu đến khi gần sáng mới chịu rời đi. Nguyên Nguyên. Anh ấy không yêu cậu thì sẽ không tự hành hạ bản thân mình. Thiên Tỉ nói thời gian cậu nằm viện ngày nào anh ấy cũng uống say, miệng không ngừng gọi tên cậu"
Vương Nguyên nghe xong thì không nói gì, chỉ âm thầm rơi nước mắt tự hỏi ai khổ vì ai?
Chí Hoành nói tiếp:"Nếu cậu yêu anh ấy thì hãy dùng yêu thương xoa dịu nổi đau của anh ấy được không? Hai người hãy cho nhau một cơ hội nữa có được hay không?"
Cậu không trả lời chỉ nhìn vào khoảng hư không. Cơ hội? Có thể sao?
Chí Hoành cầm tay cậu lên và nói:"Mình khônh ép cậu chấp nhận anh ấy. Những gì mình biết thì mình đã kể hết với cậu rồi. Dù cậu lựa chọn thế nào mình cũng sẽ ủng hộ cậu"
Vương Nguyên nhàn nhạt hỏi:"Dùng yêu thương bù đắp sao? Mình có thể sao? Mình có là gì so với vợ con anh ấy? Mình có thể so với vợ anh ấy sao? Mình có thể sinh con cho anh ấy sao? Mình mãi mãi không bao giờ bù đắp lại được mất mác to lớn kia''
Chí Hoành nói:"Có thể. Tình yêu thật sự sẽ xua tan tất cả". Sau đó ngập ngừng nói tiếp:" Còn chuyện sinh con cũng không phải là không được"
Vương Nguyên nghi ngờ hỏi:"Cậu nói gì vậy?"
Chí Hoành giải thích:"Mình chưa nói với cậu rằng mình cũng là bác sĩ. Mình có cách giúp cậu sinh con nhưng...khả năng đậu thai không cao, với lại...nó cũng khá nguy hiểm"
Vương Nguyên không thể tin vào những gì Chí Hoành nói. Cậu có thể sinh con? Đứa nhỏ này sẽ thay cho đứa con đã mất của anh sao?
Im lặng một lúc rồi nói:"Mình cần thời gian. Mình thật sự ..."
Chí Hoành mỉm cười:"Mình hiểu mà. Cậu nghỉ ngơi đi, tối rồi mình phải về, nếu không thì Thiên Tỉ sẽ làm ầm lên mất"
Cậu nói:"Cảm ơn cậu" sau đó hai người tạm biệt nhau.
Tối hôm đó Vương Nguyên trằn trọc không ngủ được. Cậu cứ miên man suy nghĩ về những gì Chí Hoành nói.
Đột nhiên có tiếng mở cửa làm cậu hoảng sợ, không dám nhút nhích chỉ biết giả vờ ngủ.
Bước chân ngày càng tiến gần về phía cậu. Có ai đó vuốt ve gương mặt cậu rồi nói:"Quản gia nói em ngất xỉu, em không khỏe phải không?"
Cậu thầm nghĩ:"Là anh. Anh đến đây làm gì?''
Anh hôn lên trán cậu nói:"ngủ ngon". Nói rồi leo lên giường ôm lấy cậu.
Lúc này Vương Nguyên nhớ tới lời Chí Hoành nói khi cậu ở bệnh viện đêm nào anh cũng đến. Cậu nhớ đến mỗi sáng khi thức dậy, cậu luôn cảm giác bên cạnh vẫn còn hơi ấm.
Không lẽ trước giờ anh vẫn đợi cậu ngủ say rồi đến thăm cậu? Anh thật sự quan tâm cậu sao?
Vương Nguyên không dám nghĩ nữa, sợ càng hi vọng thì lại càng thất vọng. Đã trải qua đau đớn một lần nên cậu thật sự không dám đương đầu thêm lần nữa.
Cậu được anh ôm vào lòng thật ấm áp nên cũng ngủ lúc nào không hay biết.
Sáng sớm tinh mơ anh ngồi dậy sửa lại chăn cho cậu rồi hôn lên môi cậu và nói:"Anh yêu em. Ngủ ngon"
Sau đó anh rời đi mà không biết rằng người trên giường đang âm thầm rơi lệ. Anh nói anh yêu cậu. Cậu thật sự không có nghe lầm. Anh thật sự vừa nói anh yêu cậu...