Chương 21: Trở về
Sức khỏe của Vương Nguyên vẫn còn khá yếu nên lên xe chưa được bao lâu thì đầu óc cậu đã có chút choáng váng, có lẽ đây là di chứng của việc mất máu quá nhiều. Cộng thêm nhớ lại cái chết của Trương Kiếm, ngay cả việc gặp mặt người thân lần cuối mà ông cũng không có cơ hội, càng làm đầu cậu kêu ong ong.Cậu không biết mình đã chợp mắt trong bao lâu nhưng lúc ý thức được thì xe đã chạy đến cổng Nguyệt Thự.
Thấy cậu sợ hãi khiến đôi bàn tay cũng rung rẩy thì Chí Hoành vội nắm tay cậu trấn an:"Cậu đừng sợ. Có mình ở đây, cậu sẽ sống cùng với mình"
Vương Nguyên lắc đầu nói:"Mình đã nói ngay từ đầu là mình sẽ về nhà cậu của mình để lo chuyện hương đèn mỗi ngày. Cậu đừng lo cho mình, mình vẫn còn mọi người ở cô nhi viện. Sẽ không cô độc"
Thiên Tỉ bất đắc dĩ phải nói:"Anh xin lỗi nhưng... Tuấn Khải không đồng ý chuyện đó"
Chí Hoành nhảy dựng lên quát:"Anh nói cái gì? Anh ấy không cho Vương Nguyên trở về nhà cũ hay là không để cậu ấy sống cùng với em?"
Thiên Tỉ khó xử nói:"Anh biết em muốn ở cùng Vương Nguyên nhưng Tuấn Khải không đồng ý. Càng không đồng ý ra khỏi Nguyệt Thự. Em cũng hiểu tính của Tuấn Khải mà. Anh không còn cách nào khác. Nói ở riêng nhưng em xem, chúng ta vẫn ở trong một khu. Em có thể qua thăm cậu ấy bất cứ lúc nào em muốn"
Chí Hoành nghiến răng nhìn Thiên Tỉ:" Vậy sao? Vậy em sẽ dọn qua khu A của Tuấn Khải ở. Anh có thể qua thăm em bất cứ lúc nào anh muốn".
Thiên Tỉ câm nín:"Em..."
Vương Nguyên thấy vậy thì vô cùng khó xử. Quay sang nói với Chí Hoành:"Mình không sao..."
Chí Hoành nhíu mày nói:"Nhưng mà..."
Chí Hoành chưa kịp nói thì xe đã vào trong dinh thự, cả 3 người cùng nhau bước xuống xe.
Phương quản gia lo lắng hỏi Vương Nguyên:"Cậu Vương Nguyên. Cuối cùng cậu cũng về rồi. Cậu làm tôi lo quá"
Cậu nhàn nhạt đáp:"Cháu khỏe rồi. Cảm ơn bác"
Ông nói tiếp:"Chúng ta vào nhà thôi. Cậu mới xuất viện, không nên ra gió lâu như vậy"
Vương Nguyên chần chờ không muốn bước vào. Cho tới hiện tại cậu vẫn không hiểu sao anh không buông tha cho cậu? Muốn dày vò cậu như thế nào nữa đây? Chẳng lẽ...
Chí Hoành nắm tay cậu trấn an:"Mình đưa cậu lên phòng"
Lúc này cậu mới miễn cưỡng gật đầu bước đi. Dù sao thì cũng đã một lần xém mất mạng, cậu còn sợ cái gì nữa chứ? Người thân cũng không còn nên chẳng còn gì có thể uy hϊếp được cậu nữa. Không biết từ khi nào mà cái mạng này đã không còn do cậu định đoạt nữa rồi
Quản gia dẫn cậu lên một căn phòng ở tầng 5 chứ không quay về nơi mà cậu ở trước đây. Vương Nguyên trước giờ chưa từng lên khu vực này nên nghi ngờ hỏi:"Đây không phải hướng phòng của cháu"
Quản gia trả lời:"Cậu chủ nói cậu không muốn người khác làm phiền nên sắp xếp cho cậu ở đây. Ngoài hai vệ sĩ và tôi ra thì không ai được bước chân vào. Nếu cần gì thì cậu cứ gọi vào số máy nội bộ, tôi sẽ lên ngay''
Vương Nguyên gật đầu, là muốn giam lỏng cậu sao? Vậy cũng tốt, ít nhất thì cũng không bị anh chà đạp hay sỉ nhục, cứ như vậy mà chết trong tĩnh lặng.
Quản gia đưa cậu vào phòng thì cúi chào:"Cậu nghỉ ngơi đi. Tôi ra ngoài".
Lúc này Chí Hoành mới nhìn Vương Nguyên và hỏi:"Cậu có mệt không?"
Tâm tình Vương Nguyên không tốt nhưng vẫn miễn cưỡng nói:"Mình không sao?"
Chí Hoành quan sát căn phòng một lúc thì đưa tay kéo tấm rèm che ra, bản thân không khỏi choáng ngợp vì khung cảnh ngay trước mắt mình nhìn, miệng há to thành chữ "O"
Vội vàng chạy lại kéo Vương Nguyên đứng dậy:"Cậu mau ra đây xem"
Vương Nguyên cũng không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy bên ngoài có cả một khu vườn trồng đầy hoa, tất cả đều là hoa oải hương mà cậu thích nhất. Bên trái còn có một khu vườn nhỏ trồng toàn dâu tây. Bên phải còn có một cái hồ bơi lớn, nước trong hồ trong veo được dẫn từ con suối ngầm trên đầu nguồn đỉnh núi.
Từ trên này có thể nhìn thấy bao quát cả một rừng trúc phía bên ngoài, còn có thể mặt trời lên xuống.
Chí Hoành thích thú nói:"Thật là đẹp quá đi. Mình cũng muốn có một nơi như vậy. Nhất định phải bảo Thiên Tỉ xây cho mình một căn phòng giống hệt như vầy á''.
Vương Nguyên chỉ miễn cưỡng mỉm cười và không nói gì. Đây có giống như một con chim con bị nhốt trong l*иg vàng thϊếp bạc hay không?
Chí Hoành nhìn gần đó có một cây đàn dương cầm trắng thì liền hỏi Vương Nguyên:"Cậu thích đàn?"
Vương Nguyên nhàn nhạt nói:"Mình có học một chút lúc ở cô nhi viện"
Chí Hoành chân thành nói:"Xem ra Tuấn Khải rất để tâm''
Vương Nguyên nghe tới ba chữ Vương Tuấn Khải thì bắt đầu cảm thấy đau lòng, đầu lại kêu ong ong nên đưa tay xoa xoa thái dương.
Chí Hoành nắm tay cậu và nói:"Xin lỗi. Mình không cố ý nhắc tới anh ấy".
Vương Nguyên lắc đầu:"Không sao đâu"
Vương Nguyên tiễn Chí Hoành và nói:"Cám ơn cậu trong suốt thời gian qua đã ở bên cạnh mình. Nếu không thì...''
Chí Hoành vỗ vai cậu:"Cậu thật ngốc. Chúng ta là bạn mà, cậu nghỉ ngơi đi, mình về nha"
Vương Nguyên gật đầu rồi đóng cửa lại.
Thở dài rồi leo lên giường nằm nhưng không thể chợp mắt, cuối cùng bước đến bên cây đàn dương cầm và ngồi xuống.
Rất lâu rồi cậu không có đàn. Đặt tay lên những phím đàn rồi bắt đầu đàn một bài hát mà cậu cảm thấy muốn nghe trong lúc này_kẻ theo đuổi ánh sáng.
Vương Tuấn Khải hôm nay cố ý tan làm sớm hơn mọi ngày.
Anh rất muốn đón Vương Nguyên xuất viện nhưng sợ tâm lý cậu chưa ổn định nên không dám xuất hiện trước mặt cậu.
Suốt khoảng thời gian cậu nằm viện thì đêm nào anh cũng đến thăm lúc cậu đã ngủ say. Đêm nào cũng nắm lấy tay cậu, hôn trán cậu rồi ngồi cạnh giường cùng cậu đến hừng sáng mới rời đi.
Anh vừa vào nhà thì đã lên tiếng hỏi quản gia:"Cậu ấy đã về?"
Quản gia đáp:"Dạ. Cậu ấy vừa về không lâu"
Anh lại hỏi:"Tâm trạng cậu ấy thế nào?"
Ông đáp:"Sức khỏe của cậu ấy khá tốt nhưng hình như tâm trạng không tốt cho lắm, tôi cảm thấy cậu ấy vẫn còn giữ khoảng cách khi nói chuyện với tôi, không hoạt bát như trước"
Vương Tuấn Khải âm thầm thở dài:"Cậu ấy đã ăn gì chưa?"
Quản gia đáp:"Dạ. Tôi sẽ mang lên ngay bây giờ"
Anh nhắc nhở:"Nói đầu bếp nấu mấy món mà cậu ấy thích ăn. Chú ý hầm canh bổ máu. Ngày nào cũng phải uống 3 lần"
Quản gia cung kính:"Dạ. Tôi đã rõ"
Lưu Chí Hoành về tới nhà thì nằm lăn qua lăn lại trên giường làm nũng với Thiên Tỉ:"Anh xem. Tuấn Khải xây cả một khu vườn, còn có cả hồ bơi trong phòng của Vương Nguyên. Em không biết đâu, em cũng muốn có"
Thiên Tỉ cười nói:"Được rồi, em muốn cái gì cũng được nhưng trước tiên phải cho anh ăn no cái đã"
Chí Hoành nghe xong hài lòng, nhào tới ôm cổ và hôn lên má Thiên Tỉ:"Nhớ em không?"
Thiên Tỉ cười nói:"Em nói xem. Ngày nào em cũng ở bệnh viện với Vương Nguyên. Anh nhớ em muốn chết"
Chí Hoành cười nói:"Em cũng nhớ anh"
Sau đó chính là một màn "mây mưa'' của hai người bọn họ.
Vương Tuấn Khải ra khỏi phòng làm việc thì đã 11 giờ đêm, nhẹ nhàng bước lên lầu mở cửa phòng Vương Nguyên.
Cậu uống thuốc an thần nên lúc này sẽ ngủ rất say nhưng anh cũng không dám lànlm càn, chỉ ngồi cạnh giường và nắm tay cậu, hôn lên mu bàn tay.
Cuối cùng là cúi xuống hôn nhẹ lên môi nói:"Anh yêu em.."
Thấy cậu ngủ rất say thì anh lại không kiềm lòng được, quyết định leo lên giường ôm lấy cậu một lúc. Nào ngờ lại cứ thế ngủ say bên cạnh cậu cho đến khi trời gần sáng. May mắn rằng Vương Nguyên không phát giác ra nên anh cứ như vậy hết ngày này qua ngày khác.
Thời gian cứ thế an tĩnh trôi rất nhanh. Mới đó mà đã hai tháng trôi qua kể từ ngày Vương Nguyên xuất viện.
Có Chí Hoành làm bạn, cộng thêm phương pháp tâm lý học từ Lưu Nhất Lân nên tâm trạng Vương Nguyên đã tiến triển tốt hơn rất nhiều.
Cuối thu nên trời bắt đầu có chút se se lạnh. Vương Nguyên an tĩnh ngồi trên xích đu ngắm hoàng hôn dần buông xuống.
Mùi oải hương làm cậu thấy thoải mái vô cùng, không hiểu sao anh có thể làm được việc này? Oải hương cứ nở hoa thơm ngát bất kể thời tiết, dâu tây vẫn cứ đều đặn kết quả.
Nhìn cả vườn dâu tây chín đỏ mọng nên cậu quyết định làm bánh pudding dâu mà Chí Hoành thích ăn.
Thấy cậu lay hoay dưới bếp thì Phương quản gia hỏi:"Cậu làm gì vậy? Muốn làm gì thì cậu cứ nói với tôi, tôi sẽ kêu đầu bếp chuẩn bị cho cậu"
Vương Nguyên lắc đầu:"Không cần. Dâu trong vườn chín đỏ hết rồi nên cháu muốn làm một ít bánh"
Quản gia càng ngày càng hiểu rõ vị trí của cậu ở trong lòng Vương Tuấn Khải nên càng ngày càng cung kính với cậu, ông không dám ngăn cản vì chỉ e đây sẽ là chủ nhân thứ hai của nơi này.
Quyết định đứng một bên quan sát cậu. Thấy cậu vui vẻ có tinh thần làm bánh và không còn ngại tiếp xúc với gười khác nữa thì ông cũng rất yên tâm.
Dâu tây rất nhiều lên cậu làm đến ba cái bánh to.
Cầm một cái bánh lên rồi nhìn quản gia và nói:"Cháu qua nhà Chí Hoành một chút. Còn lại hai cái bánh này, mời bác và mọi người cùng nhau ăn nha''.
Quản gia thuận theo ý cậu, gật đầu mỉm cười:"Cảm ơn cậu"
Chí Hoành thấy cái bánh của Vương Nguyên tự tay làm thì vui như mở hội nên ăn một miếng thât4 to.
Thiên Tỉ đưa tay lau bánh dính khóe miệng Chí Hoành rồi nói:"Em xem. Em ăn đến sắp thành heo luôn rồi''
Vương Nguyên nghe vậy thì bật cười còn Chí Hoành thì phụng phịu nói:"Ngay cả cậu cũng cười mình"
Vương Nguyên lắc đầu:"Không có. Mình chỉ thấy cậu thật đáng yêu''
Chí Hoành liếc Thiên Tỉ một cái:"Anh xem, Nguyên Nguyên thật là biết ăn nói. Không giống như anh"
Thiên Tỉ cười cười:"Phải rồi, Nguyên Nguyên của em là nhất không phải sao. Anh chỉ đứng thứ hai thôi mà"
Chí Hoành vừa ăn vừa nói:"Xem ra anh rất biết thân biết phận"
Thiên Tỉ cười rồi đứng dậy nói:"Anh phải đến bar rồi. Hai người nói chuyện với nhau nha"
Vương Nguyên gật đầu:"Tạm biệt"
Thiên Tỉ đặt tay lên vai Chí Hoành và nói:"Anh nghĩ đã đến lúc em nên nói cho cậu ấy biết sự thật rồi''
Chỉ một câu nói ngắn gọn kia cũng khiến cho tâm tình Vương Nguyên gợn sóng. Sự thật? Sự thật gì?