Chương 20: Anh xin lỗi
Vương Tuấn Khải vẫn trầm ngâm ngồi bất động như một pho tượng ở bên ngoài phòng cấp cứu hồi lâu.A Tam thấy vậy thì lên tiếng:"Cậu chủ. Chúng ta cũng nên về thôi''
Anh phất tay:"Cậu về đi. Tôi muốn ở đây một mình"
A Tam biết có nói gì cũng không làm anh đổi ý nên cúi đầu:"Dạ. Tôi xin phép"
Lưu Nhất Lân trong phòng cấp cứu đi ra, nhìn thấy Vương Tuấn Khải vẫn chưa đi thì lên tiếng chào hỏi:"Chào Vương tổng".
Anh nhàn nhạt hỏi:"Tình hình cậu ấy thế nào?"
Nhất Lân đáp:"Tạm thời đã hạ sốt, nếu không phát sốt tái đi tái lại thì sẽ được chuyển qua phòng chăm sóc đặc biệt để theo dõi"
Sắc mặt anh vẫn không đổi, nhàn nhạt nói:"Dùng phương pháp trị liệu tốt nhất cho cậu ấy"
Nhất Lan đáp:"Anh yên tâm. Cậu ấy là bạn thân của Chí Hoành nên tôi đương nhiên đặc biệt chăm sóc"
Anh nhìn vào cánh cửa của phòng cấp cứu rồi nói:"Tôi muốn vào thăm cậu ấy"
Nhất Lan đã sớm đoán được người đang nằm trong phòng nhất định có quan hệ đặc biệt với anh nhưng vẫn nói:''Tạm thời không được"
Anh hơi nhíu mày nhưng rồi lại nghĩ kì thật đối phương cũng chỉ là bổn phận của một bác sĩ mà thôi, chân mày giãn ra:"Tôi chỉ vào một lúc"
Nhất Lân hơi bất ngờ trước thái độ hòa hoãn này của anh, không ngờ Vương Tuấn Khải đã thay đổi nhiều như vậy. Nếu như trước đây thì anh nhất định sẽ không cần hỏi ý kiến của bất kì ai, trực tiếp đi vào. Có lẽ là bận tâm tới sức khỏe của người bên trong. Xem ra anh cũng đã dụng tâm không ít.
Nghĩ thế nên nhẹ nhàng thở ra:"Thôi được, nhưng chỉ một lúc thôi, cậu ấy vẫn còn trong tình trạng chưa ổn định"
Vương Tuấn Khải không nói gì, trực tiếp đẩy cửa ra bước vào.
Nhìn thân ảnh đang an tĩnh nằm trên giường thì không khỏi đau lòng.
Vương Nguyên trắng trẻo hồng hào của anh đâu rồi? Người hiện giờ sắc mặt tái nhợt không chút sức sống.
Vết thương nơi cổ tay đã được băng bó cẩn thận nhưng vẫn rỉ máu hồng hồng, chứng tỏ vết cắt rất sâu. Tự hỏi lúc đó cậu có đau lắm không?
Nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cậu áp lên má anh. Lạnh. Thật lạnh. Sao tay cậu lại lạnh như vậy?
Trầm ngâm nhìn cậu hồi lâu rồi đưa tay vuốt ve đôi gò má nhợt nhạt:"Em hận anh lắm đúng không? Hận anh nên muốn rời bỏ anh? Hận anh nên mới khiến anh đau lòng như vậy?"
Nói rồi khẽ hôn lên mu bàn tay cậu, nhẹ giọng:"Anh xin lỗi..."
Sáng sớm hôm sau, Chí Hoành mắng cho Thiên Tỉ một trận long trời lở đất rồi mới chịu lên xe đến thăm Vương Nguyên.
Vừa đến cửa đã nghe thấy tiếng Vương Nguyên la hét.
Chí Hoành chạy vào thấy cậu và Vương Tuấn Khải đang giằn co thì xông tới kéo anh ra:"Anh muốn làm gì cậu ấy hả?"
Vương Tuấn Khải giải thích:"Em ấy tỉnh lại liền kích động muốn tháo kim tiêm. Anh chỉ muốn ngăn cản"
Chí Hoành không kiên nhẫn nghe thêm, vội giữ Vương Nguyên lại:"Nguyên Nguyên. Cậu đừng sợ. Có mình ở đây mà"
Vương Nguyên đẩy Chí Hoành ra, tiếp tục tháo dây truyền dịch và kim tiêm ném hết xuống đất.
Chí Hoành vội giữ tay cậu:"Nguyên Nguyên. Cậu làm gì vậy? Cậu sẽ bị đau đó''
Vương Nguyên vừa khóc vừa hét lớn:"Tôi không cần. Tôi muốn chết. Tôi muốn chết. Tại sao không cho tôi chết hả?"
Chí Hoành lần nữa ôm lấy cậu:"Đừng kích động. Nhìn mình đi, mình là Chí Hoành mà"
Vương Nguyên nhìn Chí Hoành rồi khóc:"Tôi muốn chết. Cậu gϊếŧ tôi đi. Gϊếŧ tôi đi được không?"
Thiên Tỉ thấy tình hình không ổn liền bấm chuông gọi bác sĩ đến.
Lưu Nhất Lân bước vào thấy một cảnh hỗn loạn trên sàn nhà thì đoán được chuyện gì đã xảy ra, lập tức tiêm thuốc an thần cho Vương Nguyên.
Vương Nguyên bị tiêm thuốc nên cũng bắt đầu ngủ sâu.
Chí Hoành nhìn Nhất Lân:"Anh hai. Cậu ấy làm sao vậy? Ngay cả em cũng không ngăn được cậu ấy''
Lưu Nhất Lân giải thích:"Cậu ấy có lẽ đang bị chứng rối loạn tâm lí. Thông thường một người khi bị đả kích quá lớn sẽ sinh ra loại phản kháng với chính bản thân mình. Muốn ngược đãi bản thân hay thậm chí tự sát"
Chí Hoành hỏi:"Vậy phải làm sao bây giờ?''
Nhất Lân trả lời:"Tạm thời sức khỏe cậu ấy chưa hồi phục cho nên chỉ có thể dùng thuốc an thần. Nên tránh những việc khiến cậu ấy kích động mà tự sát thêm lần nữa. Đợi một thời gian cậu ấy khỏe lại thì dùng trị liệu tâm lý học sẽ tốt hơn cho cậu ấy"
Chí Hoành nghe nói vậy thì liếc nhìn Vương Tuấn Khải, cảnh cáo:"Anh tốt nhất tránh xa cậu ấy ra"
Vương Tuấn Khải không nói gì, trực tiếp bước ra ngoài còn Thiên Tỉ cũng nối bước đi theo anh.
Cả hai đứng ngoài hành lang bệnh viện, an tĩnh một lúc thì Thiên Tỉ lên tiếng:"Cậu định thế nào?"
Thấy anh im lặng thì đối phương lại nói tiếp:"Cậu nên buông tha cho cậu ấy"
Anh hít một hơi rồi đáp lời:"Tôi không làm được"
Thiên Tỉ hỏi:"Cậu vẫn muốn trả thù?"
Anh không đắn đo trả lời:"Tôi yêu em ấy"
Thiên Tỉ tuy đã hiểu rõ tâm tư của bạn thân mình nhưng vẫn chấp vấn:"Vậy tại sao cậu lại hành động thiếu suy nghĩ như vậy?"
Thấy anh lại tiếo tục yên lặng thì Thiên Tỉ hỏi:"Tiếp theo cậu định thế nào?"
Anh đáp:"Tạm thời cứ làm theo lời Nhất Lân nói. Tôi sẽ giao cho Chí Hoành chăm sóc em ấy. Đợi em ấy hồi phục thì tôi sẽ từ từ bù đắp lại cho em ấy"
Thiên Tỉ thở dài:"Như vậy cũng được nhưng cậu tạm thời không nên gặp cậu ấy''
Vương Tuấn Khải lại an tĩnh trầm mặc, lỗi lầm lần này có lẽ sẽ khiến anh khắc ghi cả đời.
Hai tuần trôi qua, sức khỏe Vương Nguyên đã hồi phục nên hôm nay cậu có thể xuất viện.
Chí Hoành giúp Vương Nguyên thu dọn đồ đạc thì Lưu Nhất Lân vào, trên tay là một bó oải hương thật to.
Cậu nhìn thấy liền chào hỏi:"Chào bác sĩ Lưu"
Nhất Lân nói:"Tôi đã nói gọi tôi là Nhất Lân mà. Cậu khách khí như vậy làm tôi thật sự thấy không vui chút nào"
Cậu mím môi:"Tôi xin lỗi, tôi quen rồi"
Nhất Lân đưa bó hoa cho cậu và nói:"Hoa oải hương. Tặng cho cậu, chúc mừng xuất viện"
Cậu đón nhận bó hoa tỏa ngát hương thơm kia và nói:"Cảm ơn anh"
Nhất Lân nói:"Sau này tôi thường đến thăm cậu được chứ?"
Vương Nguyên cảm thấy khó xử vì cậu còn chưa biết được những ngày tiếp theo mình sẽ sống ở đâu và sống như thế nào:"Tôi..."
Nhất Lân khoanh tay trước ngực nhìn cậu:"Thế nào? Cậu xuất viện thì liền muốn ruồng bỏ tôi đúng không? Cậu đừng quên tôi còn là bác sĩ tâm lý của cậu. Cậu vẫn phải trị liệu và uống thuốc đúng giờ"
Vương Nguyên cúi mặt:"Tôi...không có nghĩ như vậy, chỉ là..."
Thấy tâm trạng cậu không tốt thì Nhất Lân liền chuyển chủ đề:"Cậu thay quần áo đi, tôi đã giúp cậu hoàn thành thủ tục xuất viện rồi"
Nhân lúc Vương Nguyên vào trong thay quần áo thì Chí Hoành khoác vai Nhất Lân và nói:"Anh không phải có ý đồ gì với bạn em chứ?"
Nhất Lân gỡ tay Chí Hoành xuống rồi nói:"Em nghiêm túc một chút đi. Ai lại khoác vai khoác cổ người khác như thế. Ở đây còn là nơi làm việc của anh đó''
Chí Hoành hỏi lại:"Vậy xin hỏi vừa rồi ai đã công tư bất phân, thả thính bệnh nhân của mình vậy?"
Nói rồi hấ cằm lên hỏi:"Anh chưa trả lời em"
Nhất Lân đáp:"Có thì sao mà không có thì sao? Anh là đường đường chính chính theo đuổi. Chứ không phải là "ý đồ" như em vừa nói"
Chí Hoành cười hì hì:"Em ủng hộ anh''
Thiên Tỉ bước vào thấy hai người cười cười nói nói còn khoác vai như vậy thì không khỏi ăn giấm chua, kéo Chí Hoành lại gần hôn một cái xem như đánh dấu chủ quyền:"Chuyện gì làm em vui vậy?"
Chí Hoành cũng hôn đáp lại một cái:"Bí mật"
Vương Nguyên thay y phục xong thì ra ngoài, nhìn thấy Thiên Tỉ liền nói:"Làm phiền anh rồi''
Thiên Tỉ cười nói:"Có gì phiền đâu, chúng ta đi thôi''
Vương Nguyên gật đầu, sau đó cả 3 lên xe rời đi mà nơi đến là đâu thì cậu cũng không biết nữa.
Có lẽ cậu sẽ quay về nhà của Trương Kiếm. Dù sao thì đó cũng là nơi duy nhất có thể bao dung cậu ngoài cô nhi viện. Cậu sẽ thờ phụng ông và bắt đầu một cuộc sống mới...