Chương 19: Tự sát
Vương Nguyên trở về phòng mình rồi ngâm mình trong bồn tắm thật lâu. Cậu muốn xóa hết dấu vết của Vương Tuấn Khải. Muốn rửa sạch những nhơ nhớp trên người mình.
Cậu biết mình không còn trong sạch nhưng cũng không muốn lúc chết cũng phải mang theo dơ bẩn do hắn để lại.
Chọn cho mình bộ y phục mà cậu thích nhất rồi nằm trên giường, không do dự dùng dao lam cắt thật mạnh vào cổ tay.
Máu bắt đầu rơi từng giọt từng giọt xuống sàn nhà lạnh lẽo.
Vương Nguyên ngày thường rất sợ đau nhưng hiện tại cậu không có chút cảm giác đau đớn nào, ngược lại còn cảm thấy vô cùng thanh thản.
Nhìn lên trần nhà rồi nói với chính bản thân:"Ba ơi, mẹ ơi, cậu ơi. Con đến với mọi người đây. Gia đình chúng ta sẽ đoàn tụ. Tạm biệt anh. Vương Tuấn Khải''
Khẽ nhắm hai mắt lại rồi mỉm cười nhưng từ khóe mắt hai dòng nước ấm chảy xuống. Kết thúc. Tất cả cứ như vậy mà kết thúc. Không có yêu thương cũng không có thù hận....cho đến khi cậu mất dần ý thức
Cả ngày hôm qua Vương Tuấn Khải không có về nhà.
Anh không muốn đối diện với Vương Nguyên, không muốn đối diện với sự thật là anh đã cưỡng bức cậu.
Anh không biết tại sao mình lại hành động như vậy nhưng chỉ cần nhìn thấy Vương Nguyên thì bao nhiêu thù hận nhà họ Trương gây ra lập tức tái hiện trong đầu anh. Vợ sắp cưới của anh, còn có đứa con chưa chào đời của anh đều vô tội
Chí Hoành hôm nay làm thành công món bánh mà Vương Nguyên dạy nên đến tìm Vương Nguyên để khoe thành quả nhưng gọi thế nào cũng không chịu mở cửa nên Chí Hoành bắt đầu lo lắng chạy về gọi Thiên Tỉ đến phá cửa.
Hai người họ không thể tin vào mắt mình nữa khi cả căn phòng đã tràn ngập mùi máu tanh.
Dưới sàn nhà máu đọng lại thành một vũng lớn còn Vương Nguyên thì đang nằm bất động trên giường, mặt trắng bệt và toàn thân đã lạnh ngắt.
Chí Hoành thấy vậy vừa khóc vừa lay cánh tay cậu:"Nguyên Nguyên... tỉnh lại, tỉnh lại đi... đừng làm mình sợ"
Thiên Tỉ kéo Chí Hoành đứng dậy:"Em bình tỉnh đi. Cầm máu trước đã" rồi tháo caravat quấn chặt vết thương ở tay cậu rồi nói với Chí Hoành:" Em mau xuống chuẩn bị xe. Chúng ta phải đưa cậu ấy đến bệnh viện ngay"
Chí Hoành vội vàng gọi vệ sĩ lái xe đến còn Thiên Tỉ bế Vương Nguyên ra xe, tấ cả nhanh chóng đến bệnh viện.
Phương quản gia nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng kia thì cũng một phen mất hồn vía, vội gọi điện thoại báo cho Vương Tuấn Khải nhưng gọi đến cả chục lần mà anh vẫn không bắt máy.
Vương Tuấn Khải đang có cuộc họp quan trọng thì điện thoại rung liên tục.
Anh bực tức muốn ném luôn điện thoại nhưng thấy số máy của Thiên Tỉ nên bắt máy.
Chưa quá 5 giây thì anh đã lập tức đứng dậy rời đi làm Cổ đông và nhân viên công ty không hiểu có chuyện gì mà anh lại bỏ hợp đồng trăm tỷ như vậy nên họ bắt đầu xôn xao bàn tán.
Vương Tuấn Khải vội vã ngồi vào xe nói:"Bệnh viện của Lưu thị . Nhanh lên"
A Tam thấy anh khẩn trương như vậy nên liềnbcho xe tăng tốc.
Vừa đến nơi anh mở cửa chạy đi ngay. A Tam tìm chổ đậu xe sau đó cũng theo sau chân anh. Lần này nhất định xảy ra chuyện lớn rồi...
Chí Hoành thấy Vương Tuấn Khải đến thì cơn tức giận bọc phát. Hùng hổ giơ tay tát anh:"Anh là đồ khốn kiếp. Anh đã làm gì cậu ấy để cậu ấy phải tự sát hả?"
Chí Hoành vừa khóc vừa đấm vào ngực anh mắng:"đồ khốn kiếp...đồ khốn kiếp...".
Vương Tuấn Khải không nói gì mặc cho Chí Hoành trút giận.
Thiên Tỉ thấy vậy thì kéo Chí Hoành ôm vào lòng an ủi:"Đừng khóc. Cậu ấy sẽ ổn thôi. Anh hai đang cấp cứu cho cậu ấy. Anh hai là viện trưởng mà. Em phải tin anh ấy"
Chí Hoành ôm Thiên Tỉ yên lặng nhưng vẫn không ngừng thúc thít. Khó khăn lắm bản thân mới tìm được một người bạn thân là cậu, hiện tại thì hay rồi, một người hoạt bát kanh lợi chỉ trong phút còn nửa cái mạng.
Một lúc sau cửa phòng cấp cứu mở ra. Chí Hoành chạy lại hỏi:"Anh hai. Cậu ấy thế nào?"
Lưu Nhất Lân nhìn Chí Hoành nói:"Cậu ấy mất máu quá nhiều, nhóm máu cậu ấy thuộc nhóm máu AB có Rh âm tính. Nhóm máu đặc biệt như vậy. Hiện tại bệnh viện không đủ"
Chí Hoành nghe vậy thì khóc lớn:"Anh nhất định phải cứu sống cậu ấy"
Lưu Nhất Lân cầm tay Chí Hoành an ủi:"Anh sẽ liên lạc với bệnh viện khác và bên hội tình nguyện. Sẽ tiếp máu kịp thời. Em đừng lo"
A Tam nghe thấy vậy thì vội tiến lại nói:" Dùng máu của tôi. Tôi cùng nhóm máu với cậu ấy"
Lưu Nhất Lân nghe vậy liền kêu y tá dẫn A Tam đi kiểm tra ngay.
Đã 5 tiếng đồng hồ trôi qua mà không hề có tin tức gì. Phòng cấp cứu không có ai ra vào làm Chí Hoành bắt đầu sốt ruột:"Sao lại lâu như vậy?"
Thiên Tỉ xoa lưng an ủi:"Chúng ta không phải bác sĩ nên chỉ có thể chờ ở đây''
Vương Tuấn Khải từ lúc đến đây thì đã im lặng không nói bất cứ một lời nào. Anh thật sự không ngờ Vương Nguyên lại tự sát.
Anh thật sự sai rồi sao? Giờ này tim anh như có ngàn mũi kim đâm vào. Thật sự rất đau...
Lưu Nhất Lân mở cửa bước ra. Chí Hoành nhào tới:"Thế nào? Anh hai. Cậu ấy thế nào?''
Lưu Nhất Lân trả lời:"Tạm thời qua giai đoạn nguy hiểm. Vấn đề mất máu đã được giải quyết nhưng..."
Chí Hoành k kiên nhẫn hỏi:" Nhưng thế nào? Anh mau nói đi"
Lưu Nhất Lân nhìn Chí Hoành nói:"Trên người cậu ấy có nhiều vết thương, hình như cậu ấy bị...cưỡng đoạt. Vết thương ở phía sau bị nhiễm trùng rất nặng, nếu kiểm soát không tốt sẽ dẫn tới nhiễm trùng máu, hiện tại đang sốt rất cao. Tạm thời nên cách ly không được vào thăm''
Lưu Chí Hoành nghe xong thì nghiến răng nghiến lợi:"Anh nói cậu ấy bị người ta cường bạo?"
Lưu Nhất Lân gật đầu rồi thở dài bước đi. Dấu vết rõ như thế sao có thể chuẩn đoán sai được. Huống hồ anh đã tự ý lấy mẫu tϊиɧ ŧяùиɠ còn sót lại để khi cậu tỉnh lại có bằng chứng khởi tố kẻ đã ra tay tàn nhẫn với cậu.
Lưu Chí Hoành nhìn Vương Tuấn Khải câm hận hỏi:"Là anh cưỡng bức cậu ấy? Là anh làm nhục cậu ấy nên cậu ấy mới tự sát đúng không? Anh có còn là con người nữa không hả?''
Vương Tuấn Khải không trả lời thì Chí Hoành bước đến hét vào mặt anh:"Cậu ấy đã làm gì nên tội sao? Tại sao lại tàn nhẫn với cậu ấy như vậy hả?''
Thiên Tỉ vội kéo Chí Hoành lại:"Em bình tĩnh đi"
Chí Hoành nhìn Thiên Tỉ ánh mắt ngập nước hỏi:"Bình tĩnh? Anh kêu em bình tĩnh? Vương Nguyên là bạn của em, là người bạn mà khó khăn lắm em mới tìm kiếm được. Anh nói em phải bình tĩnh để người khác tổn thương cậu ấy sao? Nếu như có người nào đó cưỡng bức em thì anh sẽ làm gì? Anh sẽ bình tĩnh được sao?"
Thiên Tỉ liền trả lời:"Anh sẽ cho hắn sống không bằng chết"
Chí Hoành nghe xong thì chỉ tay vào thẳng mặt Vương Tuấn Khải:"Vậy thì anh mau giúp em gϊếŧ anh ta trả thù cho Nguyên Nguyên đi. Nhanh lên"
Thiên Tỉ biết Chí Hoành đang bị kích động, với những người có gia cảnh đặc thù nhưng bọn anh thì việc có một người bạn thật thụ là điều vô cùng quý giá, huống hồ Vương Nguyên lại là người hòa đồng nên không chỉ có mình Chí Hoành quý mến cậu.
Vội ôm lấy Chí Hoành trấn an:"Ngoan. Chúng ta về nhà rồi anh sẽ nói rõ mọi chuyện cho em hiểu được không?"
Chí Hoành tức giận đẩy Thiên Tỉ ra:"Em không muốn nghe, anh đừng bênh vực cho anh ấy. Em muốn ở lại với Nguyên Nguyên"
Thiên Tỉ lần nữa nhẹ giọng:"Hoành nhi ngoan. Cậu ấy hiện tại vẫn trong phòng cách ly, chúng ta không thể vào thăm. Sáng mai anh sẽ đưa em đến được không?''
Chí Hoành không đồng ý và vẫn liên tục mắng Vương Tuấn Khải. Thậm chí càng mắng càng thêm tức giận hơn.
Thiên Tỉ không còn cách nào đành đánh nhẹ vào gáy khiến Chí Hoành ngất xỉu rồi bế lên, sau đó quay sang nói với Vương Tuấn Khải:"Người giao cho cậu. Cậu tự mình lo liệu đi. Đừng để hối hận không kịp''
Dứt lời liền đưa Chí Hoành ra xe về nhà. Chỉ còn một mình anh ở đó đối mặt với sai phạm của bản thân...
*****Tui đã mặc áo giáp rồi nên ai ném đá ném gạch gì tui cũng k sợ đâu. Tui sẽ gom gạch đá về để xây nhà cho 2 đứa nó. Hahaha*****