Chương 18: Bị cường bạo
Sau hôm đó ngày nào Chí Hoành cũng qua nói chuyện với Vương Nguyên khiến tâm trạng cậu cũng tốt lên rất nhiều. Hôm nay trời đẹp nên Chí Hoành lôi kéo cậu ra ngoài vườn đi dạo.
Một tháng nay Vương Nguyên không ra khỏi cửa nên làn da trắng hồng cũng trở nên xanh xao và nhợt nhạt hẳn.
Hai người ngồi trên xích đu đung đưa cứ như hai đứa trẻ và cậu chợt nhớ ra hôm nay là sinh nhật của Trương Kiếm.
Vương Nguyên nhìn xung quanh thấy không có ai thì kéo Chí Hoành lại và hỏi nhỏ:"Chí Hoành à. Cậu có thể giúp mình một chuyện được không?"
Chí Hoành nói:"Có chuyện gì cậu nói đi"
Cậu liền nói:"Mình muốn gọi điện thoại nhưng điện thoại ở đây chỉ dùng để gọi nội bộ nên không thể kết nối với bên ngoài. Hôm nay là sinh nhật Cậu của mình. Lâu rồi mình không có tin tức gì của ông ấy. Cậu có thể cho mình mượn điện thoại có được không?"
Chí Hoành gật đầu:"Được. Nhưng cậu phải cẩn thận vì vệ sĩ ở đây rất nhiều"
Vương Nguyên cẩn trọng nhìn xung quanh thêm một lượt rồi nói:"Cảm ơn cậu"
Dứt lời liền dùng điện thoại di động của Chí Hoành để gọi cho Trương Kiếm nhưng không được nên bắt đầu lo lắng.
Chí Hoành thấy cậu thẩn thờ thì hỏi:"Nguyên Nguyên à. Cậu sao vậy?"
Cậu trao trả điện thoại lại cho đối phương rồi nói:"Mình không gọi được nên hơi lo"
Chí Hoành đặt tay lên vai cậu trấn an:"Cậu đừng lo quá, sẽ ổn thôi mà. Ônh ấy có dùng số điện thoại nào khác không?"
Cậu lắc đầu:"Mình không chắc nhưng trước giờ ông ấy không có dùng hai số di động. Từ lúc bị bắt về đây thì mình đã không nhận được tin tức gì, cũng không rõ ông ấy đang ở đâu"
Thấy cậu thở dài thì Chí Hoành nói:"Đừng lo lắng. Mình sẽ thăm dò tin tức giúp cậu, khi nào có thì mình lập tức báo cho cậu biết"
Vương Nguyên vui mừng:"Cảm ơn cậu nhiều lắm"
Chí Hoành cười cười:"Muốn cảm ơn mình thì bây giờ dạy lại mình cách làm bánh đi. Lần trước mình làm nhưng Thiên Tỉ nói nó rất khó ăn"
Cậu liền gật đầu:"Được. Vậy bây giờ chúng ta làm pudding dâu nhé. Dâu trong vườn đang chín rất nhiều"
Chí Hoành háo hức:"Được đó"
Sau đó cả hai cùng nhau hái dâu rồi chạy sang nhà Chí Hoành làm bánh.
Buổi tối Vương Nguyên đang đọc sách thì cảm thấy khát. Nhìn bình nước bên cạnh đã hết nên phải đi xuống lầu rót nước.
Cậu đang lay hoay trong bếp thì nghe thấy tiếng bước chân từ ngoài phòng khách vọng vào.
Nhìn qua khe hở thì thấy Hắc Long đang dìu Vương Tuấn Khải ngồi xuống sofa. Trong lòng thầm nghĩ:"Anh ta lại uống say?"
Vương Tuấn Khải ngồi xuống phất tay nói:" Tôi đã nói tôi không sao, không cần dìu, tôi có thể tự đi"
Hắc Long thấy anh ngày nào cũng uống đến say thì quá phận khuyên vài câu:" Lão đại, anh cứ uống như vậy cũng không phải cách"
Vương Tuấn Khải trả lời:"Tôi biết mình đang làm gì''
Hắc Long ngập ngừng nói:"Chuyện Trương Kiếm đã chết tôi nghĩ Lão đại nên nói cho cậu Vương biết. Dù gì..."
Vương Nguyên nghe xong bình nước trên tay rơi xuống đất "Xoảng..." khiến cho lời của Hắc Long bị cắt ngang, chân mày anh cũng nhíu lại
Vương Tuấn Khải nhìn thấy cậu thì hỏi:"Cậu nghe thấy?"
Vương Nguyên bước lại gần anh, chua xót nói:"Nếu tôi không tình cờ nghe thấy thì các người còn định giấu tôi đến bao giờ?"
Vương Tuấn Khải đứng dậy, cay nghiệt nhìn thẳng vào cậu:" Phải. Là tôi không muốn cho cậu biết. Tôi muốn ông ta có chết cũng phải chết trong cô độc, không một ai đưa tiễn"
Vương Nguyên nghe xong thì bàn tay siết chặt, đấm liên tục vào ngực Vương Tuấn Khải:" Tại sao? Tại sao? Anh đã nói sẽ đảm bảo an toàn cho ông ấy mà. Tại sao lại đối xử với ông ấy như vậy? Anh không có trái tim sao? Anh không có người thân sao?"
Vương Tuấn Khải nghe đến hai chữ "người thân" thì tim bắt nhói đau.
Gạt tay cậu ra khiến cậu mất thăng bằng nên ngã ngay xuống sàn nhà, lạnh lùng nói:"Tôi đương nhiên có người thân. Nhưng chính các người đã cướp họ khỏi tay tôi. Cái mạng ông ta có là gì so với vợ con tôi"
Vương Nguyên nghe anh nói vậy thì chỉ biết đau xót nói:"Nếu như cái mạng ông ấy không đủ. Vậy thì anh cũng gϊếŧ chết tôi luôn đi"
Vương Tuấn Khải cúi xuống túm lấy cổ áo cậu rồi kéo cậu đứng dậy, nghiến răng nói:"Cậu muốn chết? Được. Tôi chiều theo ý cậu"
Hắc Long thấy tình hình căng thẳng như đàn sắp đứt dây thì vội lên tiếng ngăn cản:" Lão đại..."
Nhưng anh quát lớn:"Im miệng cho tôi, ở đây không có chuyện của cậu"
Dứt lời liền lôi kéo Vương Nguyên lên phòng ngủ ném cậu lên giường không chút thương tiếc, hung hăng xé rách quần áo cậu rồi dùng caravat trói hai tay Vương Nguyên lại.
Cậu hốt hoảng la lên:"Anh làm gì vậy? Buông tôi ra"
Vương Tuấn Khải không để tâm tiếp tục cởϊ qυầи áo của bản thân rồi nằm đè lên người cậu.
Cậu dùng chân vùng vẫy đạp anh ra thì Anh túm lấy hai chân tách ra trực tiếp xâm nhập vào thân thể cậu.
Vương Nguyên hét lớn:"Vương Tuấn Khải. Anh thả tôi ra...thả tôi ra..."
Anh xem như không nghe thấy liên tục dày vò khiến Vương Nguyên đau đến cả người như bị xé rách ra làm hai mảnh.
Cậu vừa khóc vừa nói:"xin anh...đừng làm vậy...xin anh..."
Anh cúi xuống cắn cổ cậu đến chảy máu:"Chẳng phải muốn chết sao? Tôi sẽ cho em chết dưới thân tôi"
Vương Nguyên khóc nức nở:" đau quá...xin anh...anh cứ gϊếŧ tôi đi. Đừng đối xử với tôi như vậy. Xin anh..."
Mặc cậu cầu xin nhưng anh không hề dao động. Anh cắn khắp nơi trên cơ thể cậu làm cho nơi nào cũng muốn rỉ máu. Phía dưới không ngừng xâm chiếm nơi tư mật chật hẹp kia.
Không có bôi trơn cũng không có dạo đầu nên giờ này nơi tư mật đã bị anh làm cho sưng đỏ đến rách ra, máu chảy xuống ga giường thấm đỏ thành một mảng.
Vương Nguyên vừa đau về thể xác vừa đau về tinh thần. Cậu không chịu nổi. Thật sự không chịu nổi nên ngất xỉu.
Anh thấy cậu như vậy càng thúc mạnh khiến Vương Nguyên đau đến mức phải tỉnh lại.
Anh hôn cậu nhưng cậu cắn chặt môi không để anh cho lưỡi vào nên anh cắn môi cậu đến bật máu rồi liếʍ mυ'ŧ hết những giọt máu ấy, lạnh lùng hỏi:"Cảm giác thế nào? Có phải sống không bằng chết không?"
Vương Nguyên khóc nói:"Anh là ma quỷ sao?"
Anh liên tục thúc mạnh vài lần rồi phóng thích vào thân thể cậu.
Vương Nguyên cứ nghĩ cơn ác mộng đến đây chấm dứt nhưng không phải vậy.
Phân thân kia lại lần nữa cứng rắn. Anh xoay người cậu lại kéo mông cậu nhô lên cao rồi lại tiếp tục dày vò cậu một cách thô bạo.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ hòa với máu tạo nên âm thanh cùng sắc màu vô cùng mê hoặc.
Anh vừa luận động vừa nói:"Gọi tên tôi"
Vương Nguyên cắn chặt môi không lên tiếng thì anh cắn vào lưng cậu rồi càng tấn công mạnh mẽ thúc sâu khiến cậu hét lớn, cảm giác như đang rơi vào địa ngục sâu thẳm. Đau đớn và sợ hãi che phủ đáy mắt.
Anh hỏi lại:"Nói. Tôi là ai?"
Vương Nguyên cắn chặt răng, nước mắt thấm ướt cả ga giường, câm hận nói:"Vương Tuấn Khải...Tôi hận anh".
Dứt lời thì cậu ngất xỉu mặc cho anh cưỡng bức cậu đến khi nào thỏa mãn.
Vương Nguyên tỉnh lại thấy mình vẫn đang nằm trên giường của anh.
Nhìn ra cửa sổ thấy trời đã dần tối nên cậu không biết mình đã ngủ trong bao lâu.
Tay lúc này đã được cởi trói để lại trên đó là những vệt đỏ bằm tím.
Cậu muốn ngồi dậy nhưng toàn thân đau nhức. Cảm giác phía dưới vô cùng dính dáp khó chịu nên mở chăn ra thì không khỏi đau xót.
Anh cường bạo cậu đến khắp nơi trên cơ thể đều là những vết bằm xanh bằm tím còn có cả vết máu đã khô.
Ngửi thấy mùi tanh nồng của tϊиɧ ɖϊ©h͙ và máu làm cậu thật không dám tin anh cường bức cậu xong rồi cứ như vậy bỏ đi.
Cậu chỉ có thể ôm chăn rồi bật khóc. Tại sao anh lại đối xử với cậu như vậy? Nhớ tới lần đầu hai người ân ái cậu không khỏi đau lòng.
Lúc đó anh dịu dàng bao nhiêu, nâng niu bao nhiêu thì bây giờ anh thô bạo bấy nhiêu.
Cậu cứ nghĩ mình tìm được nơi nương tựa, tìm được một tình yêu thật sự. Nhưng bây giờ phát hiện ra tất cả chỉ là mơ mộng của chính cậu mà thôi. Giờ cậu biết tin vào ai?
Cha mẹ bỏ cậu giờ thì Trương Kiếm cũng bỏ cậu mà đi, người cậu yêu không yêu cậu còn cưỡng bức cậu. Cậu còn sống trên đời này làm gì nữa?