Chương 17: Em là gì của anh?
Vương Nguyên ở nhà đợi Vương Tuấn Khải cho đến 11 giờ đêm nhưng anh vẫn chưa về nên cậu bắt đầu lo lắng.Thấy cậu từ trên cầu thang đi xuống thì Phương quản gia hỏi:"Sao cậu còn chưa ngủ?"
Vương Nguyên sốt ruột hỏi:"Tuấn Khải vẫn chưa về sao ạ?"
Quản gia gật đầu:"Dạ. Cậu chủ vẫn chưa về"
Mi mắt Vương Nguyên rũ xuống:"Anh ấy nói hôm nay sẽ về sớm"
Quản gia trấn an:"Cậu yên tâm. Cậu chủ không có chuyện gì đâu. Chắc là có việc quan trọng giải quyết chưa xong"
Vương Nguyên ngồi xuống sofa rồi nói:"Cháu ngồi đây chờ anh ấy được rồi. Bác cứ đi ngủ trước đi"
Quản gia khách khí nói:"Như vậy sao được"
Cậu nói:"Không sao đâu. Cháu chờ một mình là được rồi"
Quản gia cúi đầu:"Vậy tôi xin phép"
Vương Nguyên ngồi được một lúc thì thấy A Tam dìu anh từ ngoài cửa đi vào.
Cậu chạy lại đỡ lấy cánh tay anh. Lo lắng hỏi:"Anh ấy bị làm sao vậy?"
A Tam trả lời:"Cậu chủ chỉ uống say thôi. Cậu không cần lo lắng"
Nói rồi cả hai cùng dìu anh ngồi xuống sofa.
Vương Nguyên lay lay cánh tay anh và gọi:"Tuấn Khải...Tuấn Khải...Anh sao lại uống nhiều như vậy?"
Vương Tuấn Khải trong cơn say nhưng vẫn nghe thấy thanh âm bạc hà của cậu. Cố mở mắt ra và nói:" Nguyên Nguyên... Anh say rồi"
Vương Nguyên vỗ vỗ nhẹ lên lưng anh:"Đợi một chút. Để em pha trà cho anh giải rượu"
Cậu vừa đứng dậy thì đã bị anh nắm tay kéo ngồi lại ghế:"Đừng đi..."
Vương Nguyên chưa kịp nói gì thì anh đã hôn tới. Chỉ vừa bắt đầu nhưng lại là một nụ hôn thật sâu thật sâu. Không chỉ thế, tay anh đang không an phận chui vào vạt áo cậu làm loạn ở eo cậu.
Nhìn thấy A Tam vẫn còn đứng đó thì Vương Nguyên đẩy nhẹ anh ra:"Anh say quá rồi"
Anh không kiêng dè cúi xuống cắn vào hỏm cổ cậu:"Anh lại muốn em rồi''. Nói xong lại tiếp tục nụ hôn còn dang dở.
A Tam thấy vậy thì nhanh chân rời đi nhưng trong lòng có bao nhiêu chua xót vì từ lần đầu gặp Vương Nguyên thì bản thân đã rung động trước cậu rồi. Nhưng nhìn tình hình trước mắt cũng đủ hiểu là bản thân sẽ không bao giờ có cơ hội bày tỏ với cậu.
Vương Tuấn Khải hôn Vương Nguyên thêm một lúc thì ngã gục xuống vai cậu mà ngủ say vì anh thật sự đã say quá rồi.
Vương Nguyên lúc này chỉ biết thầm thở dài rồi ôm lấy anh và dìu anh lên phòng ngủ.
Nhìn thấy anh say đến không biết gì thì cậu không khỏi lắng. Đưa tay vuốt ve gương mặt anh tuấn rồi thì thầm:"Đã xảy ra chuyện gì? Sao anh lại uống nhiều như vậy?"
Nhìn anh ngủ nhưng hàng lông mày vẫn nhíu lại thì cậu cúi xuống hôn nhẹ lên mi mắt anh, hôn lên môi anh sau đó giúp anh thay quần áo rồi đắp chăn lại và ôm anh để cả hai cùng chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau Vương Nguyên dậy rất sớm để pha trà giải rượu và tự tay nấu cháo cho anh.
Nhìn thấy anh đang ngồi trên giường vỗ vỗ trán thì mỉm cười bước đến:"Anh tỉnh rồi. Lần sau đừng uống nhiều như vậy''
Vương Tuấn Khải đứng dậy nhìn cậu bằng ánh mắt vô cảm và nói:"Cậu nghĩ mình là ai mà muốn can thiệp vào chuyện của tôi?''
Vương Nguyên nghe anh nói như vậy thì không khỏi ngạc nhiên. Bước đến nắm lấy cánh tay anh và hỏi:''Tuấn Khải. Anh làm sao vậy?''
Anh nâng cầm cậu lên, để ánh mắt cả hai đối diện với nhau rồi lãnh cảm nói:"Cậu nghĩ cậu trèo lên giường của tôi thì có quyền quản chuyện của tôi hay sao? Người muốn trèo lên giường cùng tôi không thiếu"
Vương Nguyên không thể tin được anh lại nói ra những lời như vậy nên buông cánh tay anh ra rồi nhìn anh bằng ánh mắt đã long lanh nước:"Vậy anh xem em là gì của anh?"
Anh nhìn cậu một lúc rồi lộ ra một cái nhếch môi đầy khinh bỉ:"Tùy cậu. Tình một đêm hay bạn giường đều được"
Vương Nguyên hít một hơi nén bi thương lẫn nước mắt sắp tuôn rơi. Không kiêng dè nói:"Anh thật khốn nạn"
Anh thì thầm vào tai cậu vài lời mỉa mai:"Cậu không cần mắng khó nghe như vậy. Đêm qua là cậu tự nguyện leo lên giường của tôi. Tôi không có ép cậu. Hơn nữa cậu dưới thân tôi còn rên rĩ không ngừng. Thật dâʍ đãиɠ''
Vương Nguyên nghe thấy những lời không sạch sẽ này thì không kiềm được giơ tay tát vào mặt anh một tát:"Anh im miệng cho tôi. Anh không có quyền sỉ nhục tôi".
Vương Tuấn Khải mỉm cười nói:"Là cậu tự cho mình thanh cao"
Nói rồi bỏ mặc cậu đứng đó mà đi thẳng vào phòng tắm.
Vương Nguyên vừa khóc vừa chạy về phòng đóng sầm cửa lại. Cậu không ngờ, thật sự không ngờ anh lại xem thường cậu như vậy. Tình một đêm sao? Bạn giường sao? Đồ khốn...
Cậu cảm thấy tim mình bị ai đó bóp nát, cảm giác đau muốn không thở được. Đúng vậy. Anh nói đúng. Chỉ là tình một đêm. Anh có nói yêu cậu sao? Là cậu tự mình ngu ngốc, tự mình đa tình mới nghĩ mình tìm được bến bờ của hạnh phúc.
Càng nghĩ Vương Nguyên càng khóc lớn đến khi mệt lã rồi cứ thế mà ngủ thϊếp đi.
Vương Tuấn Khải từ phòng tắm đi ra thì không nhìn thấy Vương Nguyên nữa. Anh biết những lời vừa rồi mà anh nói sẽ làm cậu tổn thương nhưng với anh hiện giờ vết thương của cậu chỉ bằng một nửa vết thương mà anh đang chịu đựng mà thôi.
Anh không còn cách nào khác nên cả hai hãy tránh xa nhau ra, càng xa càng tốt...
Suốt một tuần tiếp theo thì Vương Nguyên tự nhốt mình trong phòng và ngay cả cơm cũng không chịu ăn.
Phương quản gia nói thế nào cậu cũng không chịu đυ.ng đũa. Ép lắm thì cậu mới chịu uống một ít sữa nóng. Nhìn thấy cậu tự hành hạ mình như vậy khiến ông thật đau lòng vì Vương Nguyên tính tình hiền lành lại lễ phép nên ông cũng muốn xem cậu như một đứa cháu của mình.
Đem khay thức ăn còn nguyên ra ngoài rồi không khỏi thở dài.
Lưu Chí Hoành thấy ông liền hỏi:"Vương Nguyên đâu rồi? Sao dạo này cậu ấy không có ra vườn cũng không có đến tìm tôi vậy?"
Ông đáp:"Lưu thiếu gia đến thật đúng lúc. Cậu Vương Nguyên cả tuần nay nhốt mình trong phòng không chịu ăn uống gì cả"
Chí Hoành nghe xong nhíu mày:"Cậu ấy sao lại như vậy? Hôm trước chúng tôi nói chuyện rất vui mà"
Quản gia thở dài:"Cậu chủ và cậu ấy hình như đang cãi nhau''
Chí Hoành nghe thấy thế thì vội chạy lên phòng Vương Nguyên gõ cữa:"Nguyên Nguyên...mau mở cửa. Mình là Chí Hoành''
Cậu không muốn gặp ai nhưng biết rõ tính khí của Chí Hoành nên đành bước xuống giường mở cửa rồi quay về giường ngồi bất động.
Chí Hoành lay lay tay cậu:"Cậu làm sao vậy hả? Sao lại xanh xao như vậy hả?''
Vương Nguyên không trả lời nên Chí Hoành nắm tay cậu hỏi tiếp:"Nói cho mình biết. Tuấn Khải ức hϊếp cậu sao? Mình sẽ đòi công bằng lại cho cậu''
Vương Nguyên nghe nhắc đến Vương Tuấn Khải thì hốc mắt đỏ lên, không nhịn được mà uất ức đến bật khóc. Tự hỏi từ khi nào bản thân lại trở nên yếu đuối như vậy? Vì người qua đường kia sao?
Chí Hoành vỗ vỗ lưng cậu an ủi:"Đừng khóc. Có mình ở đây. Mình sẽ bảo vệ cậu".
Càng nghe những lời an ủi thì Vương Nguyên càng muốn khóc. Cậu thật sự uất ức mà không biết nói cùng ai, cậu chỉ có thể một mình mà chịu đựng.
Cuối cùng cứ thế ôm Chí Hoành mà khóc một trận, khóc đến khan cả giọng và mắt cũng sưng lên. Cứ như thể nước mắt sẽ cuốn trôi đi nỗi buồn vậy.
Chí Hoành lau nước mắt cho cậu rồi nói:"Nguyên Nguyên. Cậu bình tĩnh một chút đi. Bây giờ cậu ngủ một giấc cho tỉnh táo. Sáng mai mình sẽ sang thăm cậu được không? Nhớ là phải ăn cơm đó".
Vương Nguyên sau khi khóc xong thì tâm trạng cũng tốt hơn nhiều nên gật gật đầu đồng ý.
Thật sự thì Vương Tuấn Khải cũng không hơn gì cậu. Xong việc công ty thì đến bar uống đến khi say khướt và không còn biết gì mới quay về nhà.
Thiên Tỉ cùng Hắc Long có khuyên thế nào cũng không đươc nên chỉ có thể im lặng nhìn anh tự hành hạ chính mình.
Cả hai cứ thế tự dày vò bản thân...