Chương 32
Hôm nay là cuối tuần nên anh được nghỉ. Sáng Vương Tuấn Khải đã dậy rất sớm, hôm nay anh quyết định sẽ trang trí phòng lại cho đứa bé. Cầm chìa khóa đi lên xe, lái xe đến cửa hàng vật liệu mua đồ. Đẩy xe hàng đi, tay cầm tờ giấy, miệng lẩm bẩm.- Sơn, cây lăn,.... đều có rồi chỉ còn thiếu miếng dán tường.
- Miếng dán tường đây.
Vươg Tuấn Khải quyết định chọn miếng dán tường màu xanh có in hình con mèo. Ra tính tiền rồi đi về.
Trước tiên anh đem hết đồ ở trong phòng ra để ở ngoài. Trải giấy báo ở dưới đất rồi bắt đầu sơn tường. Anh chọn màu xanh, sơn xong anh dán giấy lên rồi đêm tất cả đồ vào sắp xếp lại. Bắt thang lên dán những ngôi sao, những đám mây phát sáng lên trần nhà. Lắp gáp nôi, võng, và khu đồ chơi xong là hoàn tất.
- Tiểu Khải, em có mua bánh Lan Nhĩ mà anh thích ăn này.
Vương Nguyên đứng ở trước cửa cởi giày nói vọng vào. Cầm hộp bánh bước lên lầu, nhìn anh đứng trong căn phòng mà khiến cậu bất ngờ. Là anh làm sao.
- Em về rồi à? Xem có đẹp không?
- Anh làm sao? Đẹp lắm, thật sự rất đẹp.
- Anh biết mà. Vô nằm nghỉ xíu đi trưa anh chở em đi khám thai.
- Vâng em biết rồi.
Vương Nguyên nghe lời anh bước lên giường nằm ngủ một giấc, lúc cậu giật mình dậy là một giờ trưa rồi. Vát cái bụng bầu đi xuống nhà dưới thấy Vương Tuấn Khải đang ngồi đọc báo. Anh ngước lên nhìn cậu mỉm cười.
- Uống sữa đi, rồi chúng ta đi.
- Vâng.
Vương Nguyên uống sữa xong thì cả hai lên đường đến bệnh viện.
- Con hai người rất khỏe mạnh. Đứa bé đã lớn hơn rồi này.
Vị bác sĩ chỉ tay vào máy siêu âm nói.
- Sao mà đứa bé nhỏ thế.
Nghe câu hỏi của Vương Tuấn Khải, cả Vương Nguyên và vị bác sĩ đều nhịn cười. Anh có phải ngu ngốc không chứ, câu hỏi thế mà còn phải hỏi nữa sao. Rốt cuộc Vương Nguyên không nhịn cười được nữa mà phì cười một cái, vị bác sĩ cũng cười theo. Vương Tuấn Khải ngơ ngác nhìn hai người đang cười không ngừng được kia.
- Làm sao thế, mặt anh dính gì sao.
- Tiểu ngu ngốc.
Vương Nguyên lấy tay chọt chọt vào lòng ngực rắn chắn của anh, vừa cười vừa nói.
- Anh đã làm gì sai mà em chửi anh.
- Đứa bé nào cũng nhỏ như thế hết. Cũng giống như anh hồi nhỏ bé xíu từ từ mới lớn lên được.
- Vậy sao.
Vương Tuấn Khải ngượng ngùng đư tay lên gãi tóc của mình, ấp a ấp úng nói.
- Thôi được rồi. Anh quày thuốc để lấy thuốc dưỡng thai đi.
- Vâng, chúng tôi biết rồi.
Lúc ngồi trên xe về nhà Vương Nguyên vẫn không nhịn đươc cười.
- Anh đúng là tiểu ngu ngốc mà.
- Em nói gì chứ.
- Em nói anh là một tiểu ngu ngốc.
- Lặp lại một lần nữa.
- Chính là tiểu ngu .... ưʍ...
Chưa nói hết câu Vương Tuấn Khải đã cúi xuống chặn miệng cậu bằng đôi môi của mình.
_______
Pr fic mới.
( Khải Nguyên ) Một Đêm.
Mong mấy bạn ủng hộ.