Chương 33
Chưa gì Vương Nguyên đã mang thai đến tháng thứ tám, tháng thứ chín nên anh phải đêm công việc về nhà giải quyết.- Vương Nguyên thay đồ đi anh chở em đi ăn.
Vương Tuấn Khải gấp tờ báo lại để lên bàn nhìn Vương Nguyên từ ngoài vườn đi vào nói.
- Em biết rồi.
Vương Nguyên một tay chóng hông một tay ôm bụng đi lên lầu. Cậu mở tủ ra lấy bộ đồ bầu màu hồng phấn rồi đi vào nhà vệ sinh thay đồ. Khoảng năm phút sau cậu cầm theo giỏ xách xuống dưới lầu.
- Xong rồi hả.
- Vâng, em xong rồi.
- Vậy thì đi thôi.
Vương Tuấn Khải bước tới đưa tay choàng qua eo cậu. Rồi đỡ cậu đi ra ngoài.
Phía trước đã có chiếc xe hơi đợi sẵn, mở cửa ra cho cậu ngồi vào, anh mới đi vòng qua bên kia ngồi vô. Lần này anh chọn một nhà hàng dành cho mấy người mang thai, anh thì dễ lắm ăn cái gì cũng được quan trọng là cậu thôi.
Đặt cậu ngồi xuống ghé, gắp menu rồi chọn mấy món dễ tiêu. Phút chốc đồ ăn đã được mang lên, anh cẩn thận xỉa hào ra bỏ vào chén cháo của cậu. Vương Nguyên ngoan ngoãn cầm muỗng lên ăn hết chén cháo.
Anh đưa một miếng nghiêu đến trước miệng cậu, thấy một cậu đỏ nổi những hạt mẫn li ti. Liền gấp gáp lên tiếng hỏi.
- Vương Nguyên em bị làm sao vậy.
- Em khó thở với đau bụng quá.
Vương Nguyên đưa tay vịnh bụng lại. Vương Tuấn Khải giận dữ gằn giọng hỏi, " Phục vụ, chén cháo này cô có bỏ cái gì vào không? "
- Dạ hình như có một ít bột tôm ạ, tại vì chúng tôi đã hết hào con rồi nên lấy nó thay thế đỡ ạ. ( Nhắc lại cho mấy bạn biết là Vương Nguyên trong truyện này bị dị ứng với tôm nha.
- Chó má thiệt, còn không mau gọi xe cứu thương.
- Vâng.
Vương Tuấn Khải ẳm Vương Nguyên lên xe. Lịch sử đã lặp lại một lần nữa, đây là lần thứ hai anh chỉ biết ngồi trong xe nhịn cậu đau đớn đến toát mồ hôi. Vương Tuấn Khải ngồi bên giờ đây hết sức bình tĩnh, nắm lấy tay cậu đặt lên miệng mà không nói tiếng nào.
Xe đẩy kêu cốt két trên hàng lang của bệnh viện, Vương Tuấn Khải chạy theo nắm lấy tay cậu an ủi.
- Em sẽ không sao đâu Vương Nguyên.
Anh chỉ biết đứng nhìn câu bị đẩy vô phòng cấp cứu, anh ngồi phịch trên hàng lang, móc đếu thuốc ra bỏ vào miệng hít một hơi dài. Tâm trạng anh bây giờ rất khó khống chế, cái nhà hàng chết tiệt đấy.
Khoảng nữa giờ đồng hồ sau, ông bác sĩ mở cửa bước ra. Vương Tuấn Khải nhanh chóng chạy lại nắm lấy hai bên vai của ông.
- Cậu ấy thế nào rồi.
- Anh bình tĩnh đã.
Vị bác sĩ ấy gạt tay anh xuống, tháo khấu trang ra nghiêm nghị nói: " Bây giờ có khả năng chỉ giữ được một người, anh chọn ai ".
" Choang " nghe lời nói của ông bác sĩ mà khiến tai anh như nổ tung, gì chứ chỉ giữ được một mạng người thôi sao. Cố gắng lấy lại bình tĩnh, tay đút vào túi quần lạnh lùng nói:
- Giữ lại đứa nhỏ đi. Bao nhiêu tiền cũng được.
- Vâng tôi biết rồi tôi sẽ cố gắng hết sức, xin anh hãy yên tâm.
_______
HOÀN VĂN CHÍNH.
Sao vàng and follow me.