Chương 30
Vương Nguyên sau khi ăn cơm xong đợi mãi vẫn chưa thấy anh về. Cậu biết rằng lúc sáng mình có hơi quá lời nhưng anh cũng không cần bỏ mặc cậu như thế chứ. Bước vào phòng ngồi trên giường vùi đầu xuống đôi chân của mình. Căn phòng im ắng bỗng phát ra tiếng thút thít, Vương Nguyên cắn chặt răng để cho tiếng khóc không phát ra, vì phòng này không có phát âm nên nếu để phát ra tiếng quá lớn thì bên ngoài sẽ nghe được. Nghĩ lại cũng thật buồn cười, cậu từ lúc nào lại y như tính con gái chứ, làm gì cũng khóc cho bằng được.Vương Nguyên lấy điện thoại ra, sao một đắn đo suy nghĩ cậu quyết định bấm gọi cho Vương Tuấn Khải. Tiếng trong điện thoại phát ra hai tiếng tút tút là bên đầu dây bên kia đã bắt máy.
- Có chuyện gì sao.
- Sao giờ này anh còn chưa về.
- Hôm nay còn có rất nhiều chuyện chưa giải quyết xong nên hôm nay ang không về.
- Vậy sao.
- Ừ, đi ngủ sớm đi không cần đợi anh.
- Vâng em biết rồi.
Vương Nguyên nằm trên giường mà trằn trọc mãi không ngủ được, lý do thứ nhất là vì đã quen ngủ khi được anh ôm, lý do thứ hai là vì sợ anh giận chuyện lúc. Cậu ngồi dậy, đi tới tủ lấy một chiếc áo khoác len dày, bởi vì bên ngoài đã giảm xuống đến âm độ C nên rất, cậu không muốn trên đường đến công ty mà bị chết lạnh đâu. Rón rén đi ra ngoài cửa thật nhẹ nhàng, đứng ven đường bắt một chiếc taxi.
- Bác ơi làm ơn cho con đến công ty Vương Thị ạ.
- Được.
Vương Nguyên ngồi trên xe chà xát hai bàn tay của mình lại với nhau rồi đưa lên mặt mình để ủ ắm. Trời đang dần dần chuyển sang đông rồi nên thời tiết cũng bắt đầu lạnh dần. Đường về đêm rất vắng, chiếc xe đã đến trước cổng Vương Thị, móc vài nghìn ra đưa cho bác tài xế rồi đi vào trong sảnh ( hiện tượng là ta đang chém giá tiền đấy ). Công ty giờ này rất vắng chẳng một người nhân viên hay tiếp tân gì cả, chỉ có một bác bảo vệ đang tuần tra. Vì Vương Nguyên đến đây nhiều lần bác cũng quen mặt rất nhanh đã nhận ra cậu.
- Vương Nguyên cháu đi tìm Vương tổng à?
- Dạ vâng.
- Cháu đi lên đi, Vương tổng đang làm trên phòng đấy.
- Dạ.
Lễ phép đáp lại bác ấy rồi Vương Nguyên đi vào thang mấy dành riêng cho tổng giám đốc lên thẳng phòng làm việc của anh. Nhẹ nhàng đưa tay gõ cửa vài tiếng:
- Vương Tuấn Khải.
- Ai đấy vào đi.
Được sự cho phép của anh, cậu vặn cánh cửa đi vào, anh đang cắm cúi vô một đống giấy tờ chứng tỏ những lời hồi sáng cậu nói đều vô lý, thở nhẹ lấy một hơi tự an ủi mình. Bước lại gần phía anh.
- Tiểu Khải.
- Sao lại là em.
Vương Tuấn Khải bất ngờ khi ngước lên thấy cậu. Kéo cậu ngồi lên đùi mình, xoa xoa đôi bàn tay lạnh cống của cậu.
- Em.. Em xin lỗi.
- Biết lỗi là tốt rồi, tại sao lại đến đây một mình.
Cúi đầu xuống hôn lên mái tóc suông mượt của cậu, ôn nhu hỏi:
- Vì.. vì em nhớ anh ( Nói dối hay lắm con ).
- Vậy sao, đi ngủ thôi.
Đứng dậy bế bổng cậu lên đặt lên giường. Lấy chăn đắp cho cậu rồi anh cũng chèo lên giường ôm cậu vào lòng.
- Ngủ đi.
Vương Nguyên nằm trong lòng anh nhắm mắt lại ngủ thϊếp đi.
- Tiểu ngu ngốc.
Đợi cậu ngủ rồi Vương Tuấn Khải mới lên tiếng máng yêu. Cậu đừng tưởng anh không biết vì sợ anh giận nên mới tới đây, cái gì mà em nhớ anh chứ.
_________
Thiết nghĩ mấy chap sau có nên cho H vào không.😂
" Alo, alo, vote đang tụt nhanh lắm nha các bác ".
Sao vàng and follow me.