Chương 29
Dạo này tính cách của Vương Nguyên thay đổi thất thường phải nói là 360 độ. Lúc thì giận dữ vô cớ, lúc thì nũng na nũng nịu, còn có lúc tự nhiên khi không đánh anh, mắng anh một trận.Hôm nay công ty có chuyện gắp cần giải quyết nên Vương Tuấn Khải phải đi thật sớm bởi vì nó là một hợp đồng rất lớn. Vương Tuấn Khải đang sửa soạn chuẩn bị đi thì nghe được tiếng ngáy ngủ của cậu vang lên.
- Hôm nay anh lại đi sớm nữa à.
- Ừm công ty có việc cần anh giải quyết gắp.
- Cái gì mà công ty có việc, ngày nào cũng đi sớm về trễ, anh nói đi có phải là anh có con nào rồi không.
- Em dừng có suy nghĩ linh tinh.
Vương Tuấn Khải đang bỏ áo vào quần nghe Vương Nguyên nói vậy tay liền khựng lại, nhướn mày lên nhìn chầm chầm vào cậu.
- Cái gì mà linh tinh, lúc trước em chưa có thai anh còn nɠɵạı ŧìиɧ được mà huống chi bây giờ.
- Em...
Vương Tuấn Khải tức giận đến nổi giơ tay lên định tát cậu nhưng tay anh lại dừng giữa không trung. Vương Nguyên trừng mắt nhìn anh.
- Sao anh có ngon thì tát tôi xem.
Với sự thách thức của cậu khiến Vương Tuấn Khải trở nên bực mình. Chỉ ngón trỏ vào mặt cậu.
- Em quá đáng lắm rồi đấy, tự mà xem xét lại bản thân mình đi.
Nói rồi Vương Tuấn Khải cầm chiếc cặp đi ra đóng cửa thật mạnh lại.
" Rầm "
- Anh có ngon thì anh đi đi, đi ra khỏi cái nhà này luôn cho tôi.
Vương Nguyên giận dữ vừa cầm gối chọi ra phía ngoài cửa vừa lên tiếng la hét ầm ỉ.
Vương Tuấn Khải leo lên xe nhanh chóng lái đi. Anh thấy cậu quá lắm rồi, bình thường cậu làm ầm lên thì anh có thể xuống nước mà xin lỗi cậu này nọ. Nhưng hôm nay cậu lại lôi cái lỗi lầm hồi trước của anh ra mà nói. Anh cảm thấy cậu không tin tưởng vào anh, như đang khinh bỉ cái tình yêu mà anh dành cho cậu vậy. Anh biết là anh đã sai khi nɠɵạı ŧìиɧ nhưng cậu không thể nào mà lôi chuyện đó ra để nói được. Anh cũng có cái tôn nghiêm của mình trước.
Vương Tuấn Khải bước vào công ty khiến cho ai cũng cảm thấy ớn lạnh. Hôm nay nhìn anh rất khó chịu, không giống như mọi ngày, mặc dù anh không cười hay làm gì hết nhưng vẫn mang lại cho người ta cảm giác thoải mái. Đằng này nhìn mặt anh đằng đằng sát khí thế kia ai mà dám làm gì chứ?
Vương Tuấn Khải đi thẳng vào thang máy dành riêng cho mình, bấm nút lên tầng cao nhất. Đóng cửa phòng lại, vứt áo khoát lên sofa, đưa tay cởi hai nút áo đầu tiên ra. Ngồi vào ghế mở tủ lấy mọt điếu thuốc đốt lên rít một hơi dài. Giờ anh cảm thấy rất đau đầu, chẳng biết phải làm sao với cậu. Mặc dù biết là cậu đang mang thai nên sẽ rất khó tính nhưng mà với tình hình này anh cảm thấy nó không được ổn.
Bỏ chuyện đó qua một bên anh bắt đầu cắm cổ vào đóng hồ sơ đăng cần sử lý kia, đến chiều mà vẫn chưa xong. Anh quyết định là sẽ ở lại công ty để giải quyết cho nó xong. Không quên gọi điện cho quản gia Chu để căn dặn ông chăm sóc cho cậu thật kĩ.
- Ông chủ.
- Xíu nhớ cho cậu chủ ăn xong rồi uống thuốc cho đằng hoàn, đêm nay tôi sẽ không về.
- Vâng.
- Còn nữa ở trong tủ lạnh có hộp mứt đào có gì thì cứ lấy một hai miếng cho em ấy ăn là đủ rồi.
- Tôi biết rồi thưa ông chủ.
_________
Sao vàng and follow me.