Chương 27
Hôm nay cuối tuần, Vương Tuấn Khải bảo anh muốn dẫn cậu đi mua đồ thêm cho đứa bé. Vương Nguyên vì lười nên chẳng muốn đi với lại đồ hôm trước đã mua rất nhiều rồi. Vương Nguyên ngồi dựa lưng vào giường lười biếng mở miệng từ chối.- Thôi không đi đâu, đồ hôm bữa mua đã đủ rồi.
Vương Tuấn Khải kéo cái chăn ra ngồi xuống kế cậu.
- Nhưng mua thêm vẫn được mà có sao đâu chứ.
- Anh không nhớ là hôm hôm nay phải đi khám định kì với lại siêu âm cho con à.
- Nhớ mà, thì đi bệnh viện xong rồi sẵn mua luôn cho tiện.
- Anh chẳng tiết kiệm gì cả.
- Em sợ anh nuôi em không nổi sao.
- Nếu anh dư tiền thì chia cho em bớt đi.
- Được thôi.
- Hết nói nổi anh.
- Thôi em thay đồ nhanh đi, chúng ta đi sớm về sớm, trời tối sẽ lạnh đấy.
- Vâng.
Vương Nguyên đứng dậy đi thay đồ. Cậu lựa áo thun bự vào chiếc quần thu để nó có độ co dãn. Khi Vương Nguyên bước ra khỏi phòng thay đồ Vương Tuấn Khải nhăn chiếc mày đẹp của mình. Đi tới chiếc tủ quần áo lấy một chiếc áo khoác len khoác lên cho cậu, cằn nhằn, trách móc.
- Em đó trời lạnh ra đường trời lạnh mà mặc đồ mỏng như thế này sao.
- Gì chứ, áo này với cả quần đều là vải dày đấy, anh tính quấn em chết luôn hả.
- Em đó chẳng biết lo cho mình gì cả.
Hôm nay không phải Vương Tuấn Khải lái xe, anh bảo ngồi sau cho an toàn. Cả hai cùng nhau đến bệnh viện. Không cần bốc số mà đi thẳng vào phòng bởi vì Vương Tuấn Khải đã hẹn trước với bác sĩ Hứa, là bác sĩ chuyên về phụ khoa. Anh sợ đơi lâu thì cậu sẽ mệt, thôi kệ cứ bỏ ra ít tiền vậy.
Cả hai theo bác sĩ vào phòng siêu âm, Vương Tuấn Khải đỡ Vương Nguyên lên giường nằm. Ông bác sĩ vén áo cậu lên, đặt ống lên bụng rồi di chuyển xung quanh. Nhìn lên màn hình thì Vương Nguyên thấy em bé phát triển lớn hơn so với lần đầu. ( Cái lần mà cậu đi khám bệnh một mình ) Nó đã hình thành tay và chân, chuyển động ở trong bụng cậu. Vương Tuấn Khải nhìn màn hình đến ngay ngốc. Đây là con anh sao, thật sự đáng yêu quá, đứa trẻ này trong rất linh hoạt.
- Đây là bé trai. Đứa bé đang phát triển rất khỏe mạnh, nhưng gia đình vẫn phải chứ ý về chế độ dinh dưỡng.
- Vâng cám ơn bác sĩ.
Sau vài tháng được anh bồi bổ, Vương Nguyên đang tăng lên tận ba cận rưỡi. Nhìn cậu đã có chút da chút thịt rồi.
Khám bệnh xong cả hai lại đi đến trung tâm để mua đồ cho đứa bé. Vương Tuấn Khải đi đâu gặp cái gì cũng bỏ vào giỏ.
- Bộ này quá to rồi.
Vương Nguyên lấy bộ đồ size M ra đưa cho Vương Tuấn Khải.
- Kệ để mốt con lớn rồi mặc cũng chẳng sao.
Vừa nói Vương Tuấn Khải vừa chăm chú lựa giày cho đứa nhỏ, nhưng anh không biết em bé tầm mấy tháng thì nên đeo giày cở nào. Liền lên tiếng hỏi nhân viên:
- Cho tôi hỏi em bé vừa xinh ra mấy tháng thì nên đeo giày cở nào?
- Dạ thưa anh là giày này ạ, nó được thiết kế cứng hơn đôi vớ một chút nên rất thích hợp cho trẻ sơ sinh ạ.
Thấy cô nhân viên chỉ vào ngăn giày đó, Vương Tuấn Khải lấy ba, bốn đôi bỏ vào giỏ. Rồi lại đi mua vật dụng trang trí phòng cho đứa bé.
Lúc ra về thì luôn bị Vương Nguyên lải nhải vì tội xài tiền như gió nhưng anh vẫn mỉm cười không có một chút biểu hiện gì gọi là tiết nuối cả.
- Thôi được rồi vợ yêu chi tiền cho con thì có gì sai đâu chứ, em khôg thể trách anh được.
- Anh đó.
________
Vì một số lý do tôi đã gỡ fic " Rắc rối ngọt ngào ".
- Dạo này mấy bạn ít cmt quá.
Sao vàng and follow me.