Nguyên Nhi Ngốc Của Tổng Tài [Khải Nguyên]

Chương 26

Chương 26
Sau khi truyền nước biển xong, Vương Tuấn Khải trở Vương Nguyên về biệt thự đỡ cậu lên giường để cho cậu được nghĩ, truyền nước biển vào thì thân thể Vương Nguyên vẫn còn yếu không thể nào hồi phục ngay được. Đắp chăn cho cậu rồi anh đi ra ban công nghe điện thoại.

- Tuấn Khải có chuyện gì vậy.

- Aliz hả, cho người thay dọn dẹp tất cả những vật nhọn, sắt bén ở biệt thự đi, trải lông thảm ở khám biệt thự cho tôi.

- Tôi biết rồi thưa đại Vương.

- Ngày mai nhất định phải xong cho tôi.

Anh phải thay tất cả những vật nhọn, trải thảm cừu để phòng trừ trường hợp bất chắt lỡ như cậu bị ngả va vào những vật nhọn đó thì sao chứ? Đảm bảo an toàn cho cậu và con là tốt nhất. Cất điện thoại vào túi rồi đi vào phòng. Kéo ghế ngồi kế bên cậu, đưa tay vuốt tóc cậu lẩm bẩm nói:

- Vất vả cho em rồi.

Tắm rửa xong Vương Tuấn Khải quyết định đi xuống nhà bếp nấu chút canh tẩm bổ cho cậu, dạo gần đây Vương Nguyên thật sự đã quá gầy rồi. Nấu canh xong cũng đến giờ ăn cơm đặt chén canh trên bàn đi lên lầu kêu Vương Nguyên dậy ăn.

- Vương Nguyên dậy ăn cơm đi rồi ngủ.

- Ưʍ...

Động đậy người một chút rồi xoay người qua ngủ tiếp. Vương Tuấn Khải đưa tay đỡ lưng cậu dậy, bây giờ cậu đang trong tư thế ngồi nhưng đôi mắt vẫn nhắm.

- Haizzz, cái con heo lười này mau dậy.

Vỗ mông cậu bớp bớp, miệng nở nụ cười ngọt liệm. Vương Nguyên vòng tay qua cổ anh, đầu tựa vào vùng ngực săn chắc của anh rồi nhắm mắt ngủ tiếp.

- Mau dậy.

- Em rất buồn ngủ mà.

Vương Nguyên đáp lại anh bằng giọng mũi hoàn toàn chẳng dùng một miếng sức lực nào.

- Ngoan dậy đi ăn rồi ngủ tiếp được chứ.

- Ưʍ...

Không nói chuyện với cậu nữa, Vương Tuấn Khải trực tiếp bế cậu đi xuống nhà ăn, đặt cậu rồi lên ghế dựa. Sau đó đi lấy khăn ướt lau sơ mặt cho cậu để giúp cậu tỉnh táo hơn. Sau đó cầm bát canh lên múc cho cậu ăn.

- Há miệng ra.

Nghe Vương Tuấn Khải nói Vương Nguyên liền mở miệng ra để anh đúc cho mình, nhưng mà mắt vẫn không tài nào mở ra. Do không chịu mở mắt nên một chút canh bị đỗ ra ngoài. Vương Tuấn Khải đập mạnh tô xuống bàn quát:

- Tiểu hư đốn này.

Bị anh quát Vương Nguyên giật mình thức dậy, mở mắt nhìn anh. Không hiểu lý do vì sao mà cậu thấy anh rất giận dữ.

- Em muốn ngủ chứ gì, được đi lên lầu ngủ luôn đi.

Vương Nguyên nhíu mày không hiểu lý do vì sao lại khiến Vương Tuấn Khải giận dỗi. Cậu cảm thấy áo mình bị ướt đẫm liền cúi xuống nhìn. Thì ra là bị đỗ canh, chỉ vì dụ đó thôi mà anh giận cậu ư, thật là vô lý.

Vương Tuấn Khải không thèm ngó ngàng gì đến cậu. Bưng tô canh đi xuống bếp dẹp rồi trực tiếp đi lên lầu. Vương Nguyên liền đi xuống chạy theo anh níu áo anh lại.

- Tuấn Khải, em....

- Câm miệng.

Giật tay cậu ra Vương Tuấn Khải gằng giọng hét lên làm cho Vương Nguyên giật mình lần nữa. Đưa đôi mắt đỏ hoe ngấn nước nhìn anh.

- Em, em đã làm gì anh đâu chứ.... ức... hức...

Anh đã làm cho cậu khóc luôn rồi, thấy cậu khóc lòng anh cũng mềm ra, kéo cậu vào lòng, hôn lên mái tóc thơm mùi bồ kết của cậu.

- Anh xin lỗi, nín đi.

Cậu đúng là bà bầu mà, vừa mới nặn lời một cái đã khóc đến thế này rồi. Nếu không phải vì lo cho cậu anh cũng không giận dữ đến vậy. Làm dơ người là cậu phải đi tắm lại thế nào cũng sẽ phát sốt cho coi.

_________

Nhớ sao cho ta nha.