Chương 28
Vương Tuấn Khải trở Vương Nguyên đến nhà hàng Trung Hoa ở đồi núi phía Tây. Anh đưa chìa khóa cho bảo vệ rồi ôm eo cậu đi vào. Không khí ở đây khá thoải mái, bởi vì dưới núi là một bãi biển nên nhiệt độ khá ẩm. Bước vào sảnh liền có nhân viên ra tiếp đón, dẫn cả hai người vào phòng đã đặt sẵn. Vương Tuấn Khải rất tâm lý, đặt một phòng ở trên tầng cao nhất, ở trên đấy không có mái hiên tường được làm bằng kính nên khi ngồi ăn có thể ngắm được khung cảnh ở bên ngoài.Lần này Vương Nguyên rất có hứng thứ lựa trọn đồ ăn, cậu gọi rất nhiều từ món ngọt đến món mặt cậu đều gọi hết. Làm Vương Tuấn Khải ngồi kế bên cười thầm, cuối cùng cậu cũng chịu ăn rồi mấy ngày nay cậu rất kén ăn cứ ăn vào là nôn ra hết khiến anh rất đâu lòng.
Nhân viên vừa bưng đồ ăn ra là Vương Nguyên đã cấm cuối ăn. Ăn đến nổi mà anh còn phải sợ, cậu đang ăn xiên nhúng cay thì ngước mắt lên nhìn anh, tay cầm xiên nói:
- Tiểu Khải, em muốn an tôm hùm già, lão, nhỏ.
Nghe cậu nói Vương Tuấn Khải phụt cười văng nước đang uống ra ngoài.
- Em đó ăn cay đến nổi mà phát âm sai.
- Em muốn ăn tôm hùm nhỏ.
- Được rồi.
Vương Tuấn Khải kéo dĩa tôm qua bóc vỏ bỏ vào chén cho cậu. Anh bóc xong con nào Vương Nguyên liền ăn con đó, thèm đến nổi mà hối anh như giặc.
- Khải há miệng ra.
Vương Nguyên gắp miệng thịt bò cho anh. Vương Tuấn Khải vừa bỏ vào miệng liền phun ra.
- Vương Nguyên, có phải em muốn chết không?
- Ha.. hahah...
Miếng thịt mà Vương Nguyên đút cho anh toàn là tiêu mà anh thị lại không ăn được tiêu. Lừa được anh Vương Nguyên thoải mãn ngồi cười sặc sụa.
- Em ăn súp cua đi nguội hết bây giờ.
Vương Tuấn Khải đưa muỗng súp đã được thổi cho bớt nóng đến miệng Vương Nguyên. Vương Nguyên há miệng ra ăn để anh đúc.
Ăn xong cả hai về nhà, vừa về Vương Tuấn Khải liền đi lên thư phòng làm việc. Còn cậu thì ngồi ăn những bịch mứt, bịch trái cây mà khi về anh ghé vào siêu thị mua cho cậu cậu. Ăn hết những thứ đố Vương Nguyên đi vào tử lạnh lục lội, cậu lấy trong tủ lạnh những quả dâu chua.
- Cậu chủ đừng ăn nữa.
- Tôi muốn ăn.
Cậu lại bỏ một quả dâu vào miệng, ông quản gia lắc đầu nhìn cái hộp dâu đang dần vơi đi.
- Cậu chủ đừng ăn nữa.
- Có chuyện gì đấy.
Vương Tuấn Khải đi từ trên lầu xuống nghe ở dưới ồn ào liền lên tiếng hỏi. Thấy Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên liền cầm hộp dâu trốn sau lưng anh.
- Tiểu Khải em muốn ăn dâu mà.
- Thưa ông chủ, cậu chủ đã ăn rất nhiều rồi ạ.
Vương Tuấn Khải xoay qua hỏi cậu.
- Thế mấy đồ hồi này anh đã mua cho em đâu hết rồi.
- Ắc, em ăn hết rồi.
- Ăn hết rồi sao.
Vương Tuấn Khải trợn mắt lên nhìn cậu, thì thấy một đóng bịch bữa bãi dưới sàn nhà.
- Vâng.
- Không được ăn nữa, cái này chua sẽ không tốt cho dạ dày của em.
Anh giựt lấy hộp dâu đang cầm trên tay của cậu và nói.
- Khải... Khải...
Vương Nguyên cố chòm lên để lấy lại hộp dâu của mình nhưng do cậu thấp hơn anh rất nhiều nên lấy không tới đành tuyệt vọng kêu tên anh.
Vương Tuấn Khải đặt hộp dâu lên tủ lạnh. Cúi người xuống ôm lấy cậu.
- Bác Chu bác nấu giùm tôi một tô cháo tổ yến đi.
- Vâng.
- Ngoan đi, lát sẽ em ăn cháo.
Nói rồi Vương Tuấn Khải ẳm cậu ra sofa ngồi xem TV.
___________
Đủ 100 sao sẽ ra một phiên ngoại cực ngọt cho mấy bác nha.💋💙
Còn không đủ thì chương mới còn không có chứ đừng nhắc tới phiên ngoại.😂😉
Sao vàng and follow me.