Nguyên Nhi Ngốc Của Tổng Tài [Khải Nguyên]

Chương 20

Chương 20
Vương Nguyên xếp bằng trên giường, cởi đai nịch bụng ra, đưa tay vuốt vuốt cái bụng có chút nhô của mình.

- Bảo bối à, những món đồ hồi sáng đều là do baba và cha mua cho con đấy.

- Đều là màu xanh trông rất đẹp.

Thật ra lúc bị đập vào bụng thì Vương Nguyên không có bị sảy thai, em bé trong bụng chỉ bị chấn thương nho nhỏ, cái bụng bị tác động mạnh đến nên mới bị chảy máu nhiều như vậy. Khi ở bệnh viện cậu đã nhờ bác sĩ nói dối anh, coi như trừng phạt anh.

- Bác sĩ, xin ông đừng nói với anh ấy đứa nhỏ này vẫn còn được chứ?

- Tại sao, tôi thấy anh ấy rất lo cho cậu kia mà.

- Xin ông đấy, nếu không em bé sẽ chết mất.

- Thôi được, nhưng có chuyện gì xảy ra thì tôi sẽ không chịu trách nhiệm đâu đấy.

- Vâng, cám ơn ông.

Nhờ đấy mà cậu đã giấu anh được chuyện đứa bé trong mấy bữa nay.

- Con trai yêu à, coi như con và baba cùng trừng phạt cha con vì đã bỏ bê hai ba con mình nhé.

Mãi mê tâm sự với đứa con bé nhỏ mà không biết có người mở cửa. Lúc xoay qua thì đã thấy Vương Tuấn Khải cầm một ly sữa nóng, chăm chăm nhìn cậu, trong mắt hằn lên những tia máu như dã thú ăn thịt người. Trong lòng Vương Nguyên thầm nghĩ có khi nào anh nghi được hết rồi không, đang cố gắng lấy lại bình tĩnh thì Vương Nguyên đã bị tiếng hét của Vương Tuấn Khải làm cho giật mình:

- VƯƠNG NGUYÊN.

Cùng với đó là tiếng vang vỡ của thủy tinh, cái ly sữa bị anh quăng xuống đất làm phát ra tiếng " choang " những mảnh thủy tinh bay tứ tung.

Không đợi Vương Nguyên lên tiếng thì Vương Tuấn Khải lại hét lên tiếp:

- Thì ra mấy bữa nay em lừa tôi.

-...

- Tôi cứ nghĩ mình đã làm hại con tôi, hết sức cắn rức lưng tâm, ân hận bắt đầu cưng chiều em hết mực.

-...

- Còn em thì sao?

-...

- Lấy tôi ra làm trò đùa thì em vui quá ha?

- Em... hức... ức.. em...

Cậu bị tiếng hét của anh làm cho hoảng sợ, bắt đầu khóc nức nở, từ lúc quen anh tới nay, chưa lần nào Vương Tuấn Khải lớn tiếng như vậy mắng cậu, trông bộ dạng của anh bây giờ thật đáng sợ.

- Em khóc cái gì? Bộ tôi nói oan cho em sao?

Người ta nói tức nước thì vỡ bờ, Vương Nguyên đã bị anh cắm sừng cộng thêm việc này thì cậu cũng lên tiếng phản bác.

- Anh thì biết gì chứ? Ra ngoài ôm ắm con này con khác, bỏ tôi ở nhà một mình. Tôi thì ngốc quá mà cứ ở nhà trông chờ anh từng giây từng phút. Còn muốn cho anh một món quà bất ngờ. Nhưng tôi lại không biết sinh nhật tôi anh lại tặng cho tôi một món quà lớn hơn. Đó là đem tình nhân của anh về nhà khiến cho con tôi mém chết, cái đó thì anh tính sao đây hả?

- Có phải tôi nuông chiều em riết sinh hư không hả? Nay còn giám cải lời tôi, thật chướng mắt.

-...

- Em đang làm gì hả?

Gạt tay cậu đang bỏ quần áo vào vali ra, lớn tiếng hỏi.

- Anh thấy tôi chướng mắt thì tôi đi cho vừa lòng anh!

Vương Tuấn Khải mở miệng cười nhạt một tiếng:

- Em tưởng muốn đi thì đi sao? Em nghĩ cũng đừng nghĩ, Vương Nguyên em có chết cũng phải chết trong tay tôi.

-...

- À, còn cả đứa con trong bụng em nữa.

Cơn giận dữ của Vương Tuấn Khải đã lên tới tột cùng của giới hạn. Không biết anh lôi đâu ra một chiếc còng bằng sắt, kéo cậu tới đầu giường khóa lại, rồi lấy chìa khóa đi ra ngoài.

- Vương Tuấn Khải.... anh thả tôi ra.

- Thả tôi ra.

- Mau thả ra.... hức... hức...

- Anh thật độc ác....

Vương Nguyên giật chiếc còng đến tay cậu cũng rỉ máu ra cũng chẳng có tác dụng gì. Cậu chỉ biết kêu gào trong vô vọng mà thôi. Thôi chăng cậu đã làm cái gì sai mà sao ông trời lại chừng phạt cậu ác đến như vậy? Giờ mới hiểu thế nào là sống không bằng chết.

----------------

Chap này thật sự là đau chết tôi rồi. Khóc 811 dòng.

Có sai xót mong thông cảm.

Sao vàng and follow me.

20-6-2018.

#BéNô.