Chương 17
Vương Nguyên tựa vào vòng ngực ấm áp của hắn một lúc thì ngủ lúc nào không hay, hắn thấy cậu không nói gì kéo cậu ra xem thì ra cậu đã ngủ rồi. Nhẹ nhàng bế cậu vào phòng nghỉ đắp chăn cho cậu rồi bước ra ngoài, ra ngoài đã thấy Hông Ưng đang đứng đợi ở ngoài." dừng hết mọi hoạt động với Âu thị." Hắn ngồi xuống bàn làm việc nói.
" lão đại làm như vậy điệu.... vâng tôi sẽ đi làm ngay." Hông Ưng định nói nhưng nhìn ánh mắt lạnh lùng của lão đại nhà mình thì không giám nói nữa.
" ừ " rồi cúi xuống tiếp tục giải quyết số văn kiện còn lại. Hồng Ưng bước ra khỏi văn phòng vừa thầm than " lão lại à, ngài có thể đừng kiệm lời như vậy được không? Ngài đối với Vương Nguyên đâu có như vậy."
Âu Dương Phong thì đang rơi vào khủng hoảng khi Vương thị dừng hết mọi hoạt động với Âu thị, những đối tác khác thấy Vương thị không hợp tác với Âu thị nữa thì cũng bắt đầu dừng hợp tác với Âu thị. Các cổ đông đồng đoạt rút cổ phần làm cho Âu thị đâm vào tình cảnh rất khó khăn.
" tại sao Vương thị lại dừng hợp tác với chúng ta?" Âu Dương Phong tức giận vứt văn kiên vào thư ký của mình.
" tôi nghe nói là sáng nay Âu Dương tiểu thư đã đắc tội với Vương tổng nên Vương thị mới dừng hợp tác với chúng ta." Cậu thư ký run sợ nói.
" cái gì? Na Na sao lại đắc tội với hắn. Được rồi cậu ra ngoài đi." Cậu thư ký vừa ra ngoài lão ta liền gọi cho vợ mình.
" Na Na đang ở đâu?" Lão ta hỏi vợ mình.
" Na Na nó đang ở bệnh viện." Vợ lão ta vừa khóc vừa nói.
" bệnh viện? Tại sao nó lại ở bệnh viện?" Rồi vợ lão ta kể hết mọi chuyện cho lão ta, lão ta còn có thể nói gì đây? Chỉ trách đứa con của mình quá ngu ngốc đi. Nhưng ông không thể để dễ dàng như vậy.
----------- dải phân cách thời gian----------------
Hắn giải quyết văn kiện xong nhìn đồng hồ đã gần 12 giờ rồi, lúc này có tiếng gõ cửa.
" vào đi." Hắn nói, là Vương quản gia bước vào trên tay còn cầm hai cặp đồng.
" chủ nhân, đây là cơm trưa của chủ nhân và cậu chủ ạ." Vương quản gia cung kính đặt hai hộp cơm để lên bàn.
" không có chuyện gì nữa tôi xin phép về trước ạ." Vương quản nói.
" ừ " sau khi Vương quản gia bước ra hắn cũng đứng lên đi vào phòng nghỉ, ở đây cậu vẫn đang ngủ không có giấu hiệu tỉnh. Hắn bước đến ngồi xuống mép giường nhẹ nhàng đây cậu.
" dậy nào mèo lười, đến giờ ăn trưa rồi." Hắn nhẹ giọng đánh thức con mèo nào đó.
" ưm~" con mèo nào đó khẽ cự động, cậu từ từ mở mắt ra nhìn hắn rồi mỉm cười.
" dây ăn trưa thôi, không lại đói." Hắn hôn lên môi cậu, có trời mới biết cậu đáng yêu như thế nào hắn hận không thể nuốt cậu vào bụng. Kéo cậu dậy đưa cậu vào rửa mặt rồi lại đưa cậu ra ngồi trước bàn để ăn trưa. Hắn mở cậu hai cặp đồng ra mùi thơm của thức ăn làm cho cậu sáng mắt lên, thấy cậu như vậy hắn khẽ cười đưa đũa cho cậu.
" ăn đi." Cậu nhận đấy đôi đũa bất đầu ăn, Bữa trưa của hai người rất là vui vẻ chuyện sáng nay như chưa từng sảy ra.
" chiều nay em muốn đi đâu chơi không?" Ăn trưa xong hắn ôm cậu hỏi.
" anh đi cùng em sao?" Cậu nghi hoặc hỏi hắn, thấy hắn gật đậu làm cậu hưng phấn hẳn lên.
" chúng ta đi công viên giải trí đi." Rồi hai người đi công viên giải trí chơi, cậu kéo hắn đi chỗ này đến chỗ khác Hắn thấy cậu chơi không biết mệt gì cả.
" em muốn con cua xanh kia?" Cậu chỉ con cua treo ở kia nói.
" được rồi. Con cua xanh kia bao nhiêu?" Hắn nhìn ông chủ kia hỏi làm ông chủ kia toát hết cả mồ hôi.
" con cua kia tôi không bán, nếu bắn chúng hết tất cả các lon kia mới được." Ông chủ sợ sệt nói.
" được rồi." Nói rồi Hồng Ưng đưa tiền cho ông chủ, hắn cầm súng lên bắt đầu bắn. Tất cả mười lon bắn phát nào trúng phát ấy làm ông chủ kia há hốc mồm, đưa con cua xanh kia cho hắn. Hắn đưa cho Hồng Ưng cầm, cùng lúc này thì " pằng ".