Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh [Khải Nguyên]

Chương 16

Chương 16
" tại sao tôi lại không lại không thể ngồi đây?" Cậu nhìn cô ta nhếch môi ánh mắt đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

" cậu... cậu không được ngồi ở đấy, đấy là chỗ của Tuấn Khải." Nói rồi cô ta bước đến kéo tay cậu xuống, cậu nhíu mày vì móng tay của cô ta đâm vào tay cậu. Cậu nhìn xuống tay cậu có đỏ ửng lên rồi, cô ta kéo cậu xuống khỏi ghế làm cho cậu chút nữa ngã rồi may mà thân thủ cậu tốt.

" cô làm cái gì vậy hả?" Vương Tuấn Khải bước vào thấy Âu Dương Na Na đang kéo tay cậu, lại thấy cậu đang nhíu mày. Bước đến bên cậu kéo tay cậu ra khỏi tay cô ta, cô ta thấy hắn đến thì vui mừng nói.

" là cậu ta dám ngồi ghế của anh còn dùng máy tính của anh nữa, em sợ cậu ta ăn cắp tài liệu của anh nên kéo cậu ta ra." Cô ta nghĩ hắn sẽ đuổi cậu đi, nhưng lại không thấy hắn làm như vậy.

" có đau không?" Hắn cầm tay cậu lên thì nhìn thấy những vết đỏ khi thì nhíu mày lại, đưa mắt nhìn sang Hồng Ưng, Hồng Ưng hiểu ý ra ngoài.

" không đau." Cậu ngẩng lên nhìn hắn cười đắc đầu, Hắn đưa tay xoa đầu cậu.

" nếu cậu ấy muốn đấy tài liệu của tôi, tôi nguyện đưa cho cậu ấy. không phiền Âu Dương tiểu thư quan tâm." Hắn lạnh lùng nhìn Âu Dương Na Na nói.

" tại sao chứ? cậu ta cũng chỉ là MB thôi, anh sao lại đối với cậu ta tốt như vậy. Cậu đã cho anh ấy uống thuốc gì hả?" Nói rồi cô ta lao vào cậu định đánh cậu nhưng chưa chạm tới cậu đã bị hắn nắm cổ tay lại. Rồi " rắc " một tiếng " á " cô ta ôm cánh tay bị vẻ gãy của mình ánh mắt không thể tin nổi nhìn hắn, cậu cũng rất bất ngờ vì hắn ra tay với cô. Hồng Ưng vừa vào thấy cảnh này cũng bất ngờ không kém, không ngờ lão đại của bọn họ lại ra tay với phụ nữ mặc dù có ra tay cũng chỉ cho thuộc hạ làm.

" anh... anh..." cô ta nói không thành lời, không quan tâm đến cô ta ôm cậu ngồi xuống ghế salon. Hồng Ưng đem bộ cứu thương bỏ xuống bàn cho hắn.

" đem cô ta ra ngoài, tốt nhất cô không nên động đến giới hạn của tôi nếu không cô đừng trách tôi không nhắc trước." Ra lệnh cho Hồng Ưng đưa cô ta ra ngoài rồi buông lời cảnh báo cô ta, sau khi Hồng Ưng đưa cô ta ra ngoài hắn mới mở hộp thuốc bôi cho cậu.

" sao lại nhìn anh như vậy?" Thấy cậu luôn nhìn hắn không rời mắt khỏi mình, bôi thuốc xong hắn nhìn cậu hỏi.

" giới hạn của anh là gì vậy, nói em biết em còn tránh." Cậu nhìn hắn giả vờ nghiêm túc nói.

" em không biết thật hay giả vờ không biết hả?" Hắn nâng cằm cậu lên đối mặt với hắn hỏi.

" em không biết thật mà" cậu mặt vô ( số ) tội nhìn hắn nói.

" giới hạn của anh chính là em đó biết chưa?" Dù hắn biết cậu biết điều này nhưng nếu cậu muốn nghe hắn sẽ nói.

" em yêu anh." Dù biết rõ hắn sẽ nói câu này nhưng nghe hắn nói lại có cảm giác hạnh phúc hơn, đây là lần đầu tiên cậu nói yêu hắn.

" anh cũng yêu em, rất yêu." Hắn nói rồi ôm cậu vào lòng, có lẽ bây giờ hắn rất hạnh phúc vì cuối cùng hắn cũng được nghe cậu nói yêu hắn.