Chương 18
Giờ chỉ thấy Vương Nguyên chắn trước Vương Tuấn Khải, hắn cũng bất ngờ khi cậu đỡ đạn cho hắn. Ôm đấy cậu rút khẩu súng của mình bắn vào tên sát thủ kia, tên sát thủ kia chưa kịp chạy đã bị hắn bắn trúng đầu chết không nhắm mắt." Nguyên Nhi." Hắn ôm cậu nhìn cậu gọi, cậu nhìn hắn cố mỉm cười rồi trước mắt cậu dần tối đi. Cậu cảm thấy ngực mình đau nhói.
" Nguyên Nhi, Nguyên Nhi tỉnh lại đi." Hắn gấp gáp vừa ôm cậu lên xe vừa gọi cậu.
" lái xe nhanh lên." Hắn gần như gầm lên, Hồng Ưng cũng nhấn ga đi nhanh nhất có thể. Hắn bây giờ ôm lấy cậu thấy chiếc áo sơ mi của cậu đã nhộm màu đỏ, chưa bao giờ hắn sợ máu đến như vậy có lẽ là hắn sợ nhìn màu của cậu. Xe rất nhanh đến bệnh viện, hắn ôm cậu chạy vào.
" bác sĩ đâu." Hắn ôm đấy cậu chạy vào, bác sĩ rất nhanh chạy đến đưa cậu nằm lên xe đẩy.Cậu được đưa vào phòng cấp cứu, hắn dựa vào tường nhìn vào người con tra đang nằm trên bàn mổ. Cậu mặt bây giờ đã trắng bệnh không còn giọt máu, trái tim hắn như có ai đó đang bóp làm cho hắn hít thở cũng khó khăn.
" lão đại yên tâm cậu ấy sẽ không có việc gì." Hông Ưng chưa bao giờ thấy lão đại nhà mình mất bình tĩnh như vậy, có lẽ Vương Nguyên rất quan trọng với lão đại. Hắn im lặng chăng nói gì, hắn chỉ nhìn người con trai ấy.
" Vương tổng xin lỗi tôi đến trễ." Viện trưởng và vài bác sĩ theo sau đến nói.
" nếu cậu ấy xảy ra chuyện gì ông cũng đừng mong sống." Hắn lạnh lùng nói mắt không rời khỏi cậu, viện trưởng nghe vậy thì toát cả mồ hôi trong lòng không ngừng cầu mong cho người con trai đang nằm trên bàn mổ.
" tìm ra hung thủ." Hắn ra lệnh cho Hồng Ưng.
" rõ." Hông Ưng nhận lệnh đi điều tra, nếu Vương Nguyên xảy ra chuyện gì sợ là lão đại sẽ không chịu nổi. Tưng giây từng phút đi qua y tá chạy vào cầm theo những bịch máu, hắn nhìn cậu không rời mắt vẫn đứng tại chỗ ấy.
1 giờ
3 giờ
5 giờ
Rồi 8 giờ, đèn trước phòng cấp cứu tắt bác sĩ mệt mỏi bước ra.
" cậu ấy sao rồi?" Vương Tuấn Khải chạy đến hỏi bác sĩ.
" cậu ấy đã qua khỏi, không còn nguy hiểm nữa giờ đang chuyển đến phòng hồi sức, khi nào ổn định sẽ được chuyển đến phòng bệnh." Bác sĩ nói.
" cậu ấy đã không sao rồi, Vương tổng ngài đừng lo lắng quá." Viện trưởng nói.
" tôi có thể vào với cậu ấy không?" Hắn không nhìn viện trưởng nói.
" có thể, đương nhiên là có thể." Viện trưởng cười nói.
Hắn bước vào trong phòng, nhìn gương mặt trắng bệnh của cậu làm cho hắn rất đau. Hắn nhẹ nhàng cầm lấy tay cậu hôn lên, rồi vuốt ve tay cậu.
" tại sao em lại ngốc vậy hửm? Anh có đáng để em phải làm như vậy hay không?" Hắn nhìn cậu cưng chiều nói.
" nhanh chóng khỏe lại nhé, chờ anh đi chút rồi anh sẽ về với em." Hắn hôn lên trán cậu rồi bước ra ngoài.
" là ai?" Ra ngoài hắn hỏi Hồng Ưng và Hoàng Ưng đang đứng ngoài cửa.
" là Âu Dương Phong thưa lão đại." Hồng Ưng nói.
" lão ta đang ở đâu?" Hắn người đầy sát khí nói.
" đang ở Ảnh ạ." Hồng Ưng biết lão ta sẽ không có kết cục tốt đẹp khi giám động vào lão đại của bọn họ.
" trông cậu ấy cho tốt." Hắn ra lệnh cho Hồng Ưng trông cậu còn hắn đến tổ chức Ảnh.
---------- dải phân cách thời gian----------------------------
Trong phòng giam của tổ chức Ảnh, Âu Dương Phong đang bị chói hai tay hai chân bằng xích ngồi nhìn Hắc Ưng và Bạch Ưng.
" các người muốn gì? Tại sao lại bắt tôi đến đây." Lão ta hỏi.
" tại sao ư? Dám động đến tôi ông nghĩ có thể sống yên sao?" Hắn vừa bước vào vừa nói, ngồi xuống chiếc ghế ở trước lão ta.
" hừ còn không phải tại mày sao? Nếu mày không dồn ta đến đường cùng thì ta phải làm thế sao. Sao rồi thắng bé kia chết rồi sao?" Chính lão ta nghe nói phát súng đó trúng tim của tên nhóc kia, không ngờ tên nhóc ngu ngốc kia lại đỡ đạn cho hắn.
" ông nghĩ người của tôi nói chết là chết được sao?" Hắn bước đến bên lão ta cầm đấy con dao nhỏ cắt từng ngón tay của lão ta "á ", tiếng lão ta hét thảm thiết.
" rạch vết thương khắp người lão ta rồi rắc axit cho ông ta một chút." Hắn nói rồi bước ra ngoài, nói là một ít axit nhưng đám Hắc Ưng cho vào tất cả vết thương của lão ta làm cho lão sống không bằng chết. Hắc Ưng còn đổ vào cổ họng của lão ta. Bạch Ưng còn đập gãy hai chân hai tay của lão nữa, rồi mới đem xác vứt trước cổng nhà lão.( đừng trách mình ác nha )