Hiện tại, phòng yết kiến chỉ còn năm người: vua Cobra, hai hộ vệ vũ trang đầy đủ, cậu nhóc Kansoto và tôi.
Tôi sẽ chờ phản ứng tiếp theo của nhà vua.
Vua Cobra bước đến trước hai chúng tôi và ông ấy... cúi người xuống.
"Ta thật lòng xin lỗi vì đã lôi kéo hai người vào chuyện này. Ta cầu mong sự tha thứ từ hai người."
Ngoài dự kiến. Khá chân thành. Cậu nhóc Kansoto bắt đầu phát hoảng khi một vị vua cúi đầu. Ngay cả hai anh chàng cận vệ cũng lúng túng, họ định làm gì đó nhưng vua Cobra đã ngăn họ lại.
"Xin xin ngài đứng dậy, nếu ngài làm vậy thì chúng... chúng tôi... Vâng chúng tôi cũng không thể trách ngài được."
"Ta cảm ơn hai người. Ta gọi hai người ở lại vì có chuyện muốn bàn với cả hai."
"Với chúng tôi?" Tôi cần phải nắm lấy điểm quan trọng
"Đúng vậy, về tương lai của hai người."
Nói đến đây, gương mặt của cậu nhóc ỉu xìu hẳn đi.
"Về tương lai, xin hai người hãy yên tâm, vương quốc Urd sẽ chịu trách nhiệm chu cấp cho hai người một cuộc sống đầy đủ. Nếu hai người muốn, ta có thể sắp xếp một căn nhà tốt ở Kinh đô. Tất nhiên sẽ có tiền trợ cấp hàng tháng. Trong trường hợp hai người muốn làm việc cho Hoàng gia, ta sẵn sàng nhận với mức thù lao cao hơn bình thường và cho phép hai người sống trong cung điện. Thậm chí nếu hai người muốn du hành nơi khác, ta có thể cung cấp cho mỗi người một số tiền. Nhưng ta không khuyến khích điều đó, vì thế giới này vô cùng nguy hiểm, ngay cả với những hiệp sĩ mạnh nhất vương quốc cũng không hề dễ dàng gì nếu phải đối đầu với những con quái vật mạnh."
Huh... Vậy chúng tôi sẽ nhận được bảo trợ của vua Cobra à. Nếu nghĩ theo hướng tốt thì đây cũng là một lựa chọn không hề tồi. Tuy nhiên, rất có thể lão già này muốn giữ chúng tôi như những con tin để kiểm soát đám anh hùng trẻ tuổi.
"Vậy... vậy ngài có thể cho tôi ở trong hoàng cung không, nếu có thể thì hãy cho tôi ở cùng các bạn. Tôi sẽ không ngại nếu phải huấn luyện vất vả cùng mọi người."
Kansoto đưa ra đề nghị của cậu ta. Sẽ thật khó khăn cho một chàng trai trẻ yếu đuối chịu đựng một cú sốc lớn như ngày hôm nay của cậu ta. Bạn học là những người duy nhất cậu ta quen. Chà, tàn nhẫn lắm nếu tách cậu ta ra ngay lúc này.
"Về chuyện cậu ở lại trong Hoàng cung thì ổn thôi. Ta chắc rằng các bạn cậu sẽ rất vui mừng với sự hiện diện của cậu. Tuy nhiên, để cậu luyện tập thì có hơi..."
Sẽ rất khắc nghiệt cho cậu ta, người chỉ có sức mạnh của một đứa trẻ tiểu học, tham gia cùng các anh hùng, những cá nhân sở hữu năng lực phi thường.
"Đức vua, tôi nghĩ đó không phải một ý tồi đâu. Dù sao thì cũng khó khăn nếu cậu ấy quá yếu. Cứ cho cậu ta tham gia những bài tập nhẹ nhàng cùng các hiệp sĩ là được."
"Ồ, nếu Mobius-kun nói vậy thì ta không cho là có vấn đề gì. Vậy còn quyết định của cậu. Ta đã xem qua bảng trạng thái của cậu. Dù không mạnh như một anh hùng, cậu mạnh hơn nhiều một người bình thường, có thể tương đương như một hiệp sĩ hoàng gia vậy. Và còn hai cây kiếm kỳ lạ trên người cậu nữa. Có lẽ cậu cũng biết chiến đấu trước đây? Nếu cậu có hứng thú, ta có thể đề xuất cậu vào đội hiệp sĩ hoàng gia."
"Cảm ngài, đức vua. Nhưng tôi chưa bao giờ hợp với những công việc như vậy cả. Nếu có thể, tôi muốn học về thế giới này vì dù sao từ đây nó cũng là nhà của tôi mà. Tôi muốn xin phép ngài cho tôi sử dụng thư viện Hoàng gia. Nếu tôi đoán không nhầm thì hẳn sẽ có một cái như vậy."
"Thật đáng tiếc cho đội hiệp sĩ. Nhưng ta sẽ tôn trọng quyết định của cậu. Còn nữa ta không có vấn đề gì với thư viện Hoàng gia vì không nhiều người sử dụng nó. Nhưng chẳng phải sẽ nhanh hơn nếu cậu tham gia cùng lớp học với các anh hùng sao?"
"Tôi... yêu thích yên tĩnh hơn."
"Chúng ta quyết định như vậy. Từ ngày mai, hai người hãy ở lại Hoàng cung. Còn bây giờ thì hai người có thể lui."
Tôi cúi chào vua Cobra rồi lui ra. Kansoto lúng túng bắt trước tôi rồi theo sau.
Khi chúng tôi ra đến cửa.
"Cảm... cảm ơn anh khi nãy đã giúp tôi."
Kansoto đột ngột dừng lại, quay sang nhìn tôi bằng con mắt biết ơn. Đây có lẽ là một cậu bé tốt bụng và nhút nhát. Những chuyện hôm nay đã quá sức với cậu ta rồi. Chỉ là từ hôm nay, cậu ta sẽ phải tự bước đi trên đôi chân của mình mà thôi.
"Không có gì. Nhưng từ hôm nay, cậu cần phải mạnh mẽ lên vì tôi không phải lúc nào cũng đứng đó đâu. Thế giới này, rất khắc nghiệt."
"Vâng,... vâng, cảm ơn anh. Tôi sẽ mạnh mẽ hơn. Tôi, có chút bất ngờ... tôi không hề nghĩ anh lại tốt bụng như vậy."
"Huh?"
"À... không...không. Là mấy tin đồn trên mạng... Có rất nhiều tin đồn về anh... nhiều tin đồn kỳ lạ. Tôi chưa từng nghĩ con người thật của anh như vậy. Tôi... có chút bất ngờ."
"Vậy sao? Đừng để vẻ ngoài đánh lừa. Ta đoán lúc này ta nên nói như vậy chăng? Mà đừng quan trọng những chuyện như vậy nhóc. Hôm nay nhóc đã mệt rồi. Nghỉ ngơi sớm đi."
"Vâng."
Cậu ta chạy đi, về phòng mà cậu ta được hướng dẫn trước đó. Tôi đì về cái của mình và gọi cho Ikon qua ý nghĩ.
'Ikon, đã xong chưa?'
'Đã hoàn thành từ nhiều phút trước.'
'Goodjob'
Tôi vừa bí mật cài một thiết bị theo dõi lên vua Cobra, một con chip nhỏ hơn một hạt gạo, dày 0.312mm và nặng chưa đầy 6mg. Nhưng nó đủ mạnh để truyền thông tin trong phạm vi năm trăm kilomet. Đầy đủ cả âm thanh và hình ảnh, tọa độ lẫn điều kiện môi trường.
Công nghệ Nano vẫn tuyệt vời như mọi khi.
--------------------------------------------------------------
Sáng hôm sau, chúng tôi khởi hành từ đền thờ từ đên thờ về Kinh thành.
Đền thờ nằm sâu trong một khu vực phế tích bỏ hoang, được bao quanh bởi rừng rậm. Dựa theo những gì tôi quan sát được, khu vực này rộng khoảng hai dặm vuông, phần lớn các công trình kiến trúc đã đổ nát. Phần nền lát đá có nhiều rêu phủ, một vài nơi cỏ mọc đến ngang hông. Những ngôi nhà không có mái nằm dưới bóng cây rợp. Một vài cây cổ thụ to lớn còn chắn ngang đường đi. Từng lằn rễ của chúng lớn hơn cả thân người, đôi lúc bò lồi lên cả mặt đất khiến việc di chuyển khó khăn hơn.
Đó là khu vực phế tích bên ngoài đền thờ. Bản thân đền thờ lại khác. Vì đó là nơi duy nhất có thể thực hiện nghi lễ triệu hồi anh hùng trên vương quốc Urd nên định kỳ hàng năm, Hoàng gia đều cử người đến dọn dẹp. Một số tu sĩ còn tình nguyện ở lại thực hiện tế lễ. Vì thế nơi này rất sạch sẽ dù cho một số khu vực đã xuống cấp.
Khi tôi hỏi họ là vì sao không đến đây luôn, tái định cư lại khu vực này hay ít nhất là chăm sóc nó tốt hơn thì câu trả lời là quái vật. Khu rừng bao quanh đây có rất nhiều quái vật hùng mạnh. Bất cứ chuyến đi nào đến đây đều rất tốn kém về mặt tài chính cho lực lượng hộ vệ và hậu cần. Trước mỗi chuyến đi, người ta mất nhiều ngày trời để lên kế hoạch, chuẩn bị cho các tình huống, sửa soạn lương thực và nước uống dự trữ. Việc này không hề đơn giản ngay cả với Hoàng gia.
Đúng như vậy, sáng sớm nay, tôi quan sát toàn bộ đoàn người mới thấy sự đầu tư cho nghi lễ triệu hồi này. Ít nhất cũng có năm mươi xe ngựa kéo dài khi đoàn người khởi hành. Trên đó có cơ man nào là vật phẩm, đồ dùng, dụng cụ,... Chỉ tính riêng con số hầu nữ và những người làm công tác hầu cận cũng lên đến ba chữ số. Chưa kể đến năm mươi hiệp sĩ trong bộ giáp sáng loáng, yên ngựa chỉnh tề đi theo hàng lối. Sau đó là gần năm trăm vệ binh Hoàng gia theo sau. Hàng người kéo dài hàng trăm mét tiến về Kinh đô, dẫn đầu bới hai hiệp sĩ nổi bật và một nhóm người mang cờ hiệu.
Trước đó thì tôi được nhắc nhở hãy cẩn thận. Người hầu nữ nói với tôi khu rừng này là Terrof, một khu vực nguy hiểm ngay cả với những hiệp sĩ mạnh mẽ. Ngay cả trên đường đi họ cũng đã bị tấn công hai lần nên hãy chuẩn bị tinh thần.
Dì không được nhắc, kinh nghiệm cho biết là tôi luôn cần sẵn sáng cho mọi tình huống. Từ tối hôm trước, tôi đã dành ra ba giờ đồng hồ để đảm bào cho đồ chơi của mình vẫn ổn. Giáp Ikon, AI Ikon, thanh Nodachi yêu quý, thanh Katana, khẩu SCAR-H dùng đạn 7,62x51mm, lựu đạn choáng, lựu đạn sóng âm, súng điện, bom khói, Laser cầm tay,... Mặc dù chúng chỉ mang tính trang trí và gợi nhớ là chủ yếu từ khi tôi sử dụng huyết thanh nhưng biết chúng còn tốt vẫn đem lại cho tôi cảm giác yên tâm nào đó.
Tiện đó, tôi cũng theo dõi động tĩnh của vua Cobra nhưng chưa thấy bất kỳ hành động khả nghi nào.
Hiện tại, tôi cưỡi trên một ngựa ô. Bộ lông cùn, đen tuyền của nó thực sự làm tôi thích thú. Tôi mặc bộ Ikon bên trong, bó sát người và để lộ mặt. Bên ngoài khoác lên mình tấm áo choàng, cùng một bộ quần áo của thế giới này ở giữa. Thanh Nodachi như thường lệ nằm sau lưng, thanh Katana bên hông và khẩu SCAR-H trên tay trái. Tôi đi giữa đoàn người, vị trí có thể coi là an toàn nhất. Vua Cobra cũng ở đó. Ông ấy và công chúa đi trước, họ đều cưỡi ngựa. Các anh hùng đi sau, trên chiếc xe ngựa không mui, sau nữa mới đến tôi va chú ngựa ô yêu quý. Đằng sau chúng tôi là đoàn hậu cần, các hầu gái, hàng hóa và ba trăm vệ sĩ hoàng gia ở cuối hàng. Toàn bộ hiệp sĩ đều tập trung xung quanh nhà vua.
Không khí ở đây thật tuyệt khi đem so sánh với mấy đô thị trên Trái đất, tôi đoán đây là một điểm mà các nhà môi trường luôn tranh cãi. Nếu trở về, tôi sẽ bầu cho họ một phiếu hoặc một like gì đó. Thời tiết cũng tuyệt nữa. Con đường mà chúng tôi đí là đường mòn. Nó không được lát đá nên hơi khó đi với xe ngựa. Cây cối hai bên đường khá thấp, chúng không rậm rạp như góc rừng mà tôi quan sát. Tuy nhiên, để phục kích thì vẫn là một chỗ lý tưởng, đặc biệt với đoàn người kéo dài như thế này. Đó sẽ là một đòn chí mạng nếu kẻ tấn công cô lập hai đầu và đánh úp. Thiệt hại sẽ rất lớn.
Ngay khi tôi nghĩ vậy.
KEEEEEEEEEE......
KREEEEEEEEEE.....
Âm thanh lớn vang lên từng hai bên cánh rừng. Đó là âm thanh cao chói tai mà tôi chưa từng nghe thấy lần nào. Tiếp sau đó là tiếng cành cây gãy, tiếng bước chân hỗn loạn. Tiếng thứ gì đó bị giẫm nát, âm thanh của hàng trăm sinh vật băng qua rừng ở tốc độ cao. Và tiếng kim loại va chạm.
Lũ ngựa bắt đầu hoảng hốt. Thật may là chú ngựa ô của tôi vẫn giữ được bình tĩnh. Nhiều người bắt đầu hoảng sợ, cả những người phục vụ, một vài anh hùng. Các vệ binh hoàng gia cố gắng kiểm soát lũ ngựa, trong khi nhóm hiệp sĩ lập thành một vòng bảo vệ quanh nhà vua và chúng tôi. Phía ngoài, một lớp bao vệ khác được dựng lên bởi những vệ binh hoàng gia còn lại. Một vài người khoác áo chùng đứng sau đó, trên tay có một cây trượng gỗ. Tôi được bảo rằng đó là các pháp sư Hoàng gia và họ sắp sử dụng phép thuật. Rinia không có trong số đó. Cô ấy ở ngay cạnh vua Cobra và chúng tôi. Không chính xác hơn là ngay bên cạnh tôi. Dẹp chuyện đó sang một bên, tôi rất háo hức muốn xem phong cách chiến đấu của thế giới này như thế nào, pháp thuật của họ ra sao, trình độ của họ đến đâu, tôi muốn biết tất cả.
Và như thế, từ trong khu rừng hàng trăm sinh vật tiếng ra. Chúng là những vị khách kỳ lạ, thứ mà người ta gọi là Goblin. Cao trên dưới một mét, đi bằng hai chân, có hai tay, làn da xanh lét, cái tai nhọn và cái đầu to quá khổ. Chúng rất nhanh nhẹn. Chúng sử dụng vũ khí khá thô sơ, giáo gỗ, khiên gỗ, một vài được trang bị bằng những thanh kiếm, hoặc cây búa đã rỉ. Hiếm lắm tôi mới thấy một con có giáp lưới đàng hoàng. Bỏ qua tất cả những điểm đó, chúng đông, số lượng rất đông. Và tôi sẽ nhắc lại một lần nữa, rất nhanh nhẹn.
Xuất hiện phía sau chúng, số lượng ít hơn nhưng cũng lên đến hàng trăm. Chúng cũng đi trên hai chân và sử dụng hai tay như người. Chiều cao tương đương như một người trưởng thành, làn da thì đen thui. Chúng khá khỏe khi xem xét bước đi, có lẽ nhỉnh hơn một người trưởng thành chăng? Chúng dược trang bị tốt hơn lũ Goblin, kiếm, giáo, khiên, giáp, rìu chiến,... mọi thứ đều có chất lượng cao hơn.
"Chúng là Orc." Rinia giải thích cho tôi:"Khá khỏe nhưng cũng ngu ngốc. Thịt chúng như thịt lợn vậy. Cậu có muốn thử không?"
"Tôi rất sẵn lòng."
Kéo theo sau nữa là những sinh vật cao đến bốn mét, to lớn, nặng nề, chậm chạp. Rinia bảo đó là Troll. Chúng có khả năng hồi phục khủng bố đến khó chịu. Hơn nữa sức hủy diệt từ cánh tay dài đến quét đất kia rất đáng kể.
Được rồi, sắp bắt đầu rồi đây.
Nhanh chóng, đàn Boblin tấn công. Chúng lao đến, nhảy lên, và bị cản lại bởi lớp tường khiên của vệ binh Hoàng gia. Ngọn giáo của họ đâm xuống không thương tiếc vào cơ thể xanh lè đó. Máu chúng bắn ra phủ kín cả nửa trên cây giáo. Cứ như thế, vòng tròn lặp lại. Hết lớp này đến lớp khác Goblin tràn lên tấn công, bị đánh bại và tiếp tục tiến lên. Đôi lúc, nhóm Goblin tìm được kẽ hở và đột nhập vào hàng phòng ngự. Có người lính bị chém vào chân, bụng hay lưng. Họ nhanh chóng được đứ lại đằng sau để chữa trị. Và đồng thời, có người khác thế chỗ. Họ khá lành nghề.
Từ phía sau, một nhóm Goblin khác, nhóm sử dụng cung bắn vào phía trong. Các Hiệp sĩ giương khiên của họ lên bảo vệ những nhân vật quan trọng. Một vài người khác không kịp thì bị thương bởi những mũi tên nhỏ con của chúng. Họ đề là những người không có năng lực chiến đấu. Mặt khác, nhóm anh hùng lần đầu gặp phải nguy hiểm cũng tỏ ra căng thẳng. Có những nữ sinh bắt đầu khóc. Nhưng tôi chắc họ sẽ an toàn thôi vì xung quanh đều là những hiệp sĩ tài năng bảo vệ.
Ba mũi tên bay về phía tôi. Sử dụng thanh Katana, tôi chém chúng, đánh bật sang một bên. Những thứ này, chậm hơn nhiều một viên đạn súng trường bắn tỉa, thứ mà tôi có thể chém từ trước cả khi sử dụng huyết thanh.
"Ồ, cậu khá giỏ đấy." - Rinia
"Cảm ơn đã khen, tôi có học qua kiếm pháp từ ông nội từ thế giới trước."
"Ông cậu là một chiến binh sao?"
"Không, khá khó để xét theo tiêu chuẩn của thế giới này vì xã hộ chúng tôi có hơi khác một chút. Nếu như vài trăm năm trước, ông ấy sẽ giống như một hiệp sĩ. Nhưng bây giờ, ông ấy giống như là một món đồ trưng bày cho một thời đã qua thôi. Hơn nữa, ông cũng là người đứng đầu của một gia tộc lớn. Ông không có nhiều thời gian cho những việc như thế này nữa."
"Tôi không hiểu lắm nhưng có vẻ thế giới của cậu khá thú vị. Xã hội thay đổi liên tục như vậy."
"Không vui như cô nghĩ đâu. Có thể theo khía cạnh nào đấy, nó là một nơi an toàn nhưng cũng đầy những bí mật, tổ chức ngầm, và rất nhiều tội phạm. Chỉ có con người là chủng tộc thống trị, nhưng nó còn nguy hiểm hơn cả Quỷ tộc mà các cô muốn đánh bại."
"Vậy cây kiếm của cậu là để chống lại chúng."
"Một phần đúng, một phần sai. Chúng tôi đã từ bỏ vũ khí lạnh, mấy thanh kiếm này từ lâu rồi. Chúng tôi chiến đấu bằng thứ khác. Một món vũ khí mạnh, mang sức hủy diệt lớn hơn nhiều."
Rinia chợt trở nên hứng thú, cô ấy chồm lên khỏi ngựa, dí sát vào người tôi.
"Ồ... thứ gì vậy? Một thứ mạnh mẽ hơn nhiều kiếm và cung ư?"
"Đây." Tôi lấy ra tờ một trăm đô là mỹ và đưa cho cô ấy.
Cầm lấy tờ tiền, cô ấy xoay nó theo nhiều hướng, giơ lên rồi hạ xuống, thậm chí là ngửi.
Này, đừng nửi chứ, tôi nhét trong quần đấy.
Bằng vẻ mặt khó hiểu, cô ấy quay về nhìn tôi.
"Này, cậu đùa tôi sao. Tờ giấy này, ngoại trừ chất lượng cao đến khó tin và ... có mùi kỳ lạ, thì tôi thấy nó đâu có gì đặc biệt đâu. Tôi còn chẳng cảm nhận được chút ma lực nào trong đó."
"Phải nó vốn là một tờ giấy bình thường, nhưng chúng tôi ban cho nó sức mạnh, biến nó trở nên vô song."
"Các cậu đổ ma lực vào à?"
"Không, chúng tôi định nghĩa ra quyền lực cho nó, một thứ vô hình, không nhìn thấy được cũng không cảm nhận được. Một thứ trừu tượng mà ngay cả người tài năng nhất cũng không thể chạm đến. Với thứ này," Tôi lấy ra tờ một trăm đô khác,"họ, những kẻ đứng đầu có thể gϊếŧ chết hàng triệu người, hay cứu sống hàng chục triệu người khác. Họ có thể đánh sập một quốc gia chỉ trong một đêm hay dựng lên một đế chế trong cùng đêm đó. Sức mạnh của nó nằm ngoài bất cứ thứ gì cô có thể tưởng tượng."
"Một...một thứ như vậy có thể tồn tại sao?"
Rinia nói như thể không tin khi một lần nữa nhìn chăm chú vào hình Benjamin Franklin trên mặt trước của tờ tiền.
Không, không. Tôi thấy hình ảnh một cô gái mới ngoài hai mơi một chút mà đã sống hơn ba trăm năm còn khó tin hơn ấy.
"Thay vì suy nghĩ về điều đó. Cô không thấy mình nên giúp đỡ đội vệ binh Hoàng gia hay sao."
Trong khi chúng tôi đang nói chuyện thì đội vệ binh Hoàng gia chịu thiệt hại kha khá từ những cơn mưa tên. Ngay sau đó, nhóm Orc hung hổ tiến vào, đẩy lui họ từng chút một. Nếu tình thế này tiếp diễn, hàng phòng ngự sớm muộn gì cũng bị phá vỡ.
Lấy lại vẻ biểu cảm thường thấy, Rinia quan sát chiến trường rồi kết luận.
"Cậu quá xem thường vệ binh hoàng gia rồi đấy."
Đúng thế, đội pháp sư phía sau hỗ trợ khá hiệu quả. Họ bắn pháp thuật, hay ít nhất là thứ mà tôi được bảo như vậy. Nước, lửa, băng, ánh sáng, gió, điện,... được dùng để tấn công. Khỏi phải nói, chúng khá hiệu quả để hạ gục kẻ thù. Phe quái vật nhanh chóng bị đẩy lui.
Lũ Troll tiếp cận phía sau bị nhóm các Hiệp sĩ bao vây và tấn công tới tấp. Các pháp sư cao cấp cũng tấn công hỗ trợ. Tất cả bọn họ đều khá điêu luyện. Tôi phải thừa nhận như vậy. Lũ Troll cũng dai chẳng kém, các vết thương nông của chúng phục hồi nhanh như Wolverine vậy. Không đến nối có thể tái tạo bất cứ thứ gì như tôi hiện tại nhưng cũng rất khủng khϊếp rồi. Đặc biệt khi bạn chỉ có vài thanh sắt và mấy khẩu súng phun lửa cỡ lớn (Kiếm và Hỏa ma thuật). Dù sao, đội hiệp sĩ cũng nhanh chóng hạ chúng. Trận chiến kết thúc sau mười lăm phút.
"Xem ra, tôi nợ đội cận vệ Hoàng gia một lời xin lỗi rồi." Bây giờ tôi đã khá thỏa mãn vì được xem những cá nhân tinh anh chiến đấu.
"Fufu, đúng thế, nhưng các họ không nhỏ mọn vậy đâu. Tiện đây, cậu có thể tặng tôi thứ này không?"
"Tôi không cho không ai bao giờ đâu."
"Vậy xem như tôi nợ cậu một ân huệ đi. Cậu có vẻ ngoài đẹp trai như vậy mà lòng thì nhỏ mọn."
Rinia bĩu môi khi cố chọc tôi. Với tôi thì
"Hahaha, lâu lắm rồi mới có người khen tôi đẹp trai đấy. Nhỏ mọn à? Tôi cho rằng mình là người thực dụng."