Siêu Anh Hùng Trong Thế Giới Tưởng Tượng

Chương 5: Kinh đô Cenurd

Chúng tôi có vài phút nghỉ ngơi sau trận chiến. Mười mấy người bị thương sau đợt tấn công. Tôi cũng thu được kha khá kiến thức về khả năng chiến trận của họ, phong cách chiến đấu, thực lực cá nhân cho nên khả năng hoạt động nhóm. Mọi thứ mà tôi cần biết. Có rất nhiều thứ ấn tượng, từ cách họ sử dụng ma thuật hỗ trợ hay hình ảnh Hiệp sĩ bọc thanh kiếm của họ trong ma thuật, một kỹ thuật mà Rinia nói là rất khó để đạt được. Tôi cũng bị choáng ngợp bởi lũ quái vật ở đây; không cần nói, chúng mạnh hơn và thông minh hơn động vật ở Trái đất. Nếu so với bọn Troll kia thì mấy con báo mà tôi gặp trong rừng châu Phi chẳng khác nào lũ mèo nhà cả.

Thế nhưng, thứ làm tôi chú ý nhiều nhất là ma thuật hồi phục. Không cần băng gạc, cồn, thuốc tẩy trùng hay kháng sinh. Họ chữa trị bằng ma thuật. Họ gọi đó là ma thuật hồi phục. Một phép thuật cơ bản cũng có thể cầm máu, cao cấp hơn có thể chữa bệnh. Tôi chứng kiến một người lính mọc lại ba ngón tay chỉ dựa vào nó. Có người nói rằng, những ma pháp cao cấp có thể mọc lại cả tay hay chân đã mất. Với một con người như tôi, nó thật sự kỳ diệu dù cho khả năng tái tạo khủng bố mà tôi có do huyết thanh, thứ này vẫn thật huyền ảo. Hay tôi nên nói là đúng như mong đợi từ thế giới khác.

Chúng tôi lên đường sau đó. Hôm qua, tôi đã xem qua bản đồ. Hành trình chủa chúng tôi dài khoảng năm mươi dặm. Trong thế giới hiện đại thì nó chỉ tốn của bạn một giờ đồng hồ lái xe hoặc năm phút nếu bạn có một chiếc Jet Fighter, cái mà tôi giấu dưới tầng hầm ở căn dinh thự ngoại ô California. Nhưng tôi đang ở thế giới khác. Trong trường hợp này, hành trình có thể kéo dài cả ngày.

Trên đường đi, chúng tôi bị tấn công thêm hai lần nữa, một lần lúc nghỉ trưa, một lần khác sau đó ba giờ đồng hồ. Cả hai lần sau này đều có quy mô nhỏ hơn nhiều và không có thiệt hại gì. Các hiệp sĩ, pháp sư, và đội vệ binh Hoàng gia đã làm rất tốt nhiệm vụ của họ. Rinia thậm chí còn chẳng đυ.ng lấy một ngón tay. Cô ấy cứ bám lấy tôi.

Ngược lại, nhóm anh hùng sợ đến tái mặt. Họ lớn lên trong một thế giới yên bình. Họ ở vào độ tuổi vị thành niên. Hăn nhiên là sẽ thấy sợ khi thấy cảnh máu me như vậy. Các hiệp sĩ Hoàng gia sẽ có một khoảng thời gian khó khăn đây.

Ngoài hai vụ đυ.ng độ đó ra thì chẳng có gì nổi bật. Tôi ung dung cưỡi ngựa và ngắm cảnh thật đẹp. Thời tiết thật tốt, nhiệt độ mát mẻ và ánh nắng không gắt. Điều kiện tuyệt vời cho một chuyến pinic gia đình, tất nhiên là nếu họ đủ mạnh để xử lý đám quái vật xung quanh.

Tôi cũng đã thử xác định xem khu vực này nằm ở vĩ độ nào trên hành tinh, dựa vào góc mặt trời, thời điểm trong năm, khí hậu,... Nhưng tôi từ bỏ vì chợt nhận ra một điều, tôi không thể đem các tiêu chuẩn của Trái đất ra áp dụng được. Tôi thậm chí còn không chắc hành tinh này có chuyển động quanh mặt trời của nó không nữa chứ.

Dọc đường đi, Rinia hoàn toàn di chuyển cạnh tôi. Dường như cô ấy tìm thấy vài điểm gì đó hứng thú về Trái đất. Tôi kể cho cô ấy khá nhiều, bớt đi vài chi tiết quan trọng về cá nhân, những thông tin bí mật và tất nhiên, vài thứ 'hơi khó hiểu' đối với con người ở đây. Tôi không chắc cô ấy sẽ hiểu nền cộng hòa hay chấp nhận cơ chế dân chủ. Khái niệm tài chính và chiến tranh tiền tệ là quá xa vời với cô ấy. Tôi cũng không đề cập nhiều về khoa học và công nghệ, vũ khí tối tân và mọi thứ liên quan đến cuộc sống bí mật của tôi. Cho đến sau này, cô ấy vẫn còn cảm thương cho Trái đất vì phải sống thiếu sự tiện nghi của ma thuật. Tôi nghĩ cứ để như vậy thì tốt hơn.

Tôi cung được Rinia kể về thế giới này, về con người, cuộc sống và ẩm thực. Cô ấy kể về sự tiện dụng của ma thuật, các hệ ma pháp. Cô ấy cho tôi biết về các kỹ năng. Tôi cũng nghe nói rằng có rất nhiều chủng tộc cao cấp khác con người, như thú nhân, người lùn, ... Bản thân cô ấy là một Elf, một chủng tộc sống cực kỳ lâu và được trọng vọng cao hơn cả con người. Tôi cũng tìm hiểu về tiền tệ và những thứ liên quan, như 1 đồng được gọi là 1 zen, 1 đồng bạc bằng 100 zen, 1 đồng vàng là 10,000 zen và 1 đồng bạch kim là 1,000,000 zen. Một gia đình bình thường cần khoảng hai đồng vàng cho chi phí sinh hoạt một năm. Tôi cũng học rất rất nhiều thứ khác nữa. Nó sẽ tiết kiệm tời gian cho tôi không cần bơi lội trong đống sách của thư viện.

---------------------------------------------------------

Trời chạng vạng tối là lúc đoàn người đến đích.

Chúng tôi còn cách Kinh thành chừng hơn một dặm đường. Phía trước là một cánh đồng trải dài, nhuộm vàng trong ánh hoàng hôn. Con đường mòn đã rộng và dễ đi hơn trước nhiều. tinh thần của mọi người phấn chấn hơn hẳn. Có lẽ họ đã quá mệt mỏi với đôi chân quốc bộ cả ngày, hay cái lưng đau nhức vì cưỡi ngựa nhiều giờ liền. Nhóm anh hùng thì hào hứng, mấy đứa nhóc nhốn nháo cả lên vì Kinh thành trong tầm mắt. Chúng sáng cả mắt vì những điều mới mẻ, cứ như một đứa nhóc hào hứng lật quà sau đêm giáng sinh vậy.

Chà, tuổi trẻ thật đẹp. Nghĩ lại thì, khi bằng tuổi chúng, lúc đó tôi chỉ biết đến hai thứ, tìиɧ ɖu͙© và thuốc lắc; có lẽ một chút ma túy nữa. Tôi không có nhiều ký ức về thời kỳ đen tối đó. Tôi không muốn nhớ đến thì đúng hơn. Nhiều đêm vui vẻ với những nhóm bạn mà tôi còn chẳng biết tên, với những người mẫu ảnh nổi tiếng hay những tay chơi có tiếng đã đốt sạch năng lượng của tôi, và dĩ nhiên, hàng triệu đô mà cha mẹ để lại. Đó là thứ mà tôi không muốn nhớ. Gái đẹp sao? Tôi có đủ rồi.

Càng đến gần hơn, tôi càng thấy rõ sự hùng vĩ của bức tường thành. Xây nên bằng đá, chúng vươn cao hơn mười mét so với mặt đất, một công trình kiên cố trải dài nhiều dặm bao bọc toàn bộ Kinh thành. Những tháp canh tròn, nhọn còn vươn cao hơn. Trên đó có nhiều lỗ châu mai cho cung thủ hay pháp sư sử dụng. Thậm chí phía cao hơn nữa còn có một lớp phòng ngự ma thuật để chống lại những quái vật bay. Tôi không biết rõ về thứ này lắm nên sẽ không bình luận gì thêm. Nhưng có một thứ chắc chắn là những công trình này tốn rất nhiều của cải và công sức để hoàn thành.

Cánh cổng lớn dẫn vào trong ngay trước mắt. Nó rất lớn. Hai cánh cửa gỗ cao đến bảy mét, nặng nề mở rộng. Tại đó tám người lính trong trang phục giáp da và giáo ngăn đứng canh gác. Vài người dân được họ kiểm tra trước khi vào thành. Người dân phải xuất trình tấm thẻ mà chúng tôi được phát cho vào ngày hôm qua, một dạng thẻ căn cước ở Trái đất nhưng nhiều chức năng hơn.

Khi chúng tôi đến nơi, tất cả hoạt động đó đều dừng lại. Người dân thấy được huy hiệu của nhà vua, họ đứng dàn sang hai bên, tránh đường cho chúng tôi khi cúi rạp đầu xuống. Đội lính gác cũng vậy, họ tách ra nhường đừng cho nhóm người. Đội trưởng đội lính trước đó đã có vài lời với người hiệp sĩ dẫn đầu.

Vài người he hé nhìn lên, trầm trồ và nhanh chóng cúi mắt xuống khi nhìn nhóm anh hùng. Họ tò mò.

Rinia bảo rằng tin tức về vương quốc triệu hồi anh hùng được biết đến rộng rãi. Hầu như người dân nào cũng biết về điều này.

Chúng tôi tiến vào Kinh đô qua cổng chính.

Kinh đô nhộn nhịp hơn tôi nghĩ. Hàng ngàn người tụ tập hai bên đường. Họ vẫy khăn tay, hoa và một vài thứ linh tinh để chào đón các anh hùng. Một vài ma thuật phát sáng được sử dụng khi chúng tôi tiến vào. Các thiếu nữ nhiệt tình vẫy tay với các nam sinh. Lúc đầu họ còn lúc túng nhưng với hóm Kenji dẫn đầu, họ nhanh chóng nhập cuộc. Sự đáp lại của anh hùng khiến không khí sôi động hơn bao giờ hết. Cứ như một lễ hội đột ngột nổ ra vậy. Đức vua và công chúa cũng nhận được sự chào đón nhiệt tình của dân chúng. Nếu bạn muốn biết khung cảnh thế nàothì hãy xem bức ảnh chào đón Neil Amstrong sau nhiệm vụ tàu Apollo 11, khung cảnh cũng không khác nhiều đâu.

Sự kiện này lớn hơn nhiều so với những gì tôi nghĩ.

"Thế nào? Ấn tượng chứ?" Rinia hào hứng.

"Như thể cô đã quen với điều này ấy."

"Tôi đã sống hơn ba trăm năm, nó có nghĩ là tôi đã trải qua sự kiện như thế này hai lần trước đây."

"Đúng là ấn tượng thật."

"Rồi sẽ còn nhiều điều thú vị nữa đấy. Hãy chờ đi."

"Không muốn làm cô mất hứng, nhưng tôi không thích với những sự kiện kiểu này."

"Vì cậu không phải nhân vật chính?" Hôm nay Rinia có sở thích châm chọc tôi.

"Nếu cô thường xuyên phải ra ngoài vào lúc nửa đêm trong bộ đồ bó với trang phục chùm kín mặt (ý cậu ta là làm anh hùng ẩn danh) thì cô sẽ hiểu những gì tôi nói. Tôi không phải Lex Luthor."

(Lex Luthor có lần bị Superman chỉ trích là sợ mọi người không nhận ra đó là anh ta, ý Sup là Lex thích thể hiện trước đám đông. Hình như trong Justice League 2011. Mình không nhớ là đoạn nào.)

"Cậu toàn nói những điều khó hiểu. Cụt cả hứng."

Chúng tôi mất đến ba mươi phút để đến được cung điện Hoàng gia. Một bức tường khác, thậm chí là cao hơn, lớn hơn những gì chúng tôi thấy lúc trước. Lớp tường được xây dựng kiên cố đủ để chống lại cả máy bắn đá cổ đại. Những tòa tháp canh, lớp bảo vệ ma thuật ở một đẳng cấp hoàn toàn khác.

Một đội vệ binh Hoàng gia canh gác trước cánh cổng lớn không kém cái ở vòng ngoài. Vệ binh hoàng gia, họ ở đẳng cấp cao hơn hẳn những người nghiệp dư mà chúng tôi gặp lúc nãy. Trang bị, kỹ năng, tác phong đều hơn hẳn một bậc. Tôi nghe nói họ ở chừng level khoảng 5 đến 10, tất nhiên có một vài ngoại lệ.

Bên trong là những tòa nhà khổng lồ, cung điện lộng lẫy được thắp sáng bởi đá ma thuật. gười hầu, binh lính bận rộn qua lại phục vụ. Một nhóm quý tộc đã có mặt tại đó để chào đón chúng tôi, à không nhóm anh hùng. Một buổi lễ chào mừng nho nỏ cho các anh hùng rồi chúng tôi được dẫn về phòng. Tôi và cậu nhóc Kansoto đã quyết định ở lại cung điện nên nhà vua đã sắp xếp phòng cho chúng tôi, ngay cạnh các anh hùng. Không quá tê.

------------------------------------------------------------------------

Hôm đó, chúng tôi được sắp xếp chỗ nghỉ, một dãy phòng trong một hành lang dài, thoáng. Có tổng cộng hai mươi hai người. Bốn người một phòng với nhóm học sinh, Kansoto ở cùng bạn cậu ta. Tôi và cô giáo chủ nhiệm của họ, mỗi người được phân một phòng riêng, kém hơn một chút so với phòng kia. Xét đến chất lượng, nó là quá tốt trên tiêu chuẩn ở đây.

Những hầu nữ hưỡng dẫn chúng tôi các khu vực trong cung điện: nơi ăn, khu vực tắm, sân tập, thư viện, nơi học, những nơi được và không được phép đến, những thứ nội quy nghiêm ngặt tại đây. Thực ra nó cũng khá đơn giản thôi; hơn nữa, nếu bạn là khách VIP và hẳn nhiên được tha lỗi vơi cái cớ lần đầu thì chẳng có gì phải lo lắng cả.

Buổi tối đó, chúng tôi có một bữa tiệc nhỏ, chào mừng các anh hùng về đến Kinh đô. Một bữa tiệc nhỏ giống như một gia tộc tổ với họ hàng chức chào đón đứa con trai mới đi du học về hay gì đó tương tự vậy. Trong trường hợp này chỉ có tôi với nhóm anh hùng, các thành viên Hoàng gia trong lâu đài và một vài vị quản gia cấp cao. Một buổi ra mắt.

Bữa tiệc của tôi kết thúc nhanh chóng. Tôi rút lui về phòng sau khi xin phép vua Cobra, hoàng hậu của ông. Như mọi khi, tôi có vài việc phải làm với mấy món 'đồ chơi' của mình. Kiểm tra và nâng cấp; một công việc thường lệ dù tôi phải nhấn mạnh một lần nữa là tôi không thật sự cần đến chúng.

------------------------------------------------

Lissvera'sPoint of View

Hành trình của chúng tôi đã kết thúc. Dù chỉ kéo dài không đến ba ngày nhưng nó thật sự gian nan và quá sức với một cô gái trẻ như tôi.

Chúng tôi mất một ngày để đến được đền thờ. Cha tôi và Rinia-sensei cũng đi cùng.

Tôi và Rinia-sensei sẽ là những người đóng vai trò chính trong cuộc triệu hồi này. Nghi lê triệu hồi, một nghi lễ sử dụng ma pháp trận phức tạp, nó ngốn một lượng ma lực khổng lồ để có thể triệu hồi các anh hùng từ thế giới khác. Chúng tôi có sự trợ giúp từ mười ma pháp sư hoàng gia, tuy nhiên nó vẫn thật tốn sức. Mất đến nửa giờ để chúng tôi đồng bộ nguồn ma lực, nửa giờ nữa để kết tinh toàn bộ chúng là một giờ tiếp theo cho nghi lễ. Tất cả các bước phải được chuẩn bị hoàn hảo, không được có sai sót.

Tôi cảm nhận được áp lực nặng nề trên vai. Nó quá lớn đối với một cô gái trẻ mười bảy tuổi, dù cho cô ấy có được tung hô như một tài năng ma thuật hiếm có đi chằng nữa. Phụ vương và tể tướng đều chờ tại phòng yết kiến cùng với các hiệp sĩ và vài người mà tôi không nhớ được tên. Nếu thất bại, mà khả năng cao là vậy, tôi không biết phải đối mặt với họ như thế nào. Rinia-sensei ở bên là niềm an ủi lớn nhất tôi có lúc này.

Thật tuyệt vời khi nghi lễ thành công, thành công ngoài mong đợi. Không phải một hay hai, chúng tôi có hơn hai mươi anh hùng. Nhưng khoan, có một sinh vật kỳ lạ xuất hiện trong nhóm đó. Nó có hình dạng chính xác của con người, nhưng toàn thân đen xì. Nó mang hai thanh kiếm kỳ lạ, một đồ vật còn kỳ lạ hơn nữa trên tay trái. Nó xem xét, đánh giá chúng tôi. Tôi đã kiệt sức sau cuộc triệu hồi, nhưng không thể để lộ điểm yếu được, dù họ là bạn hay là thù.

Rinia-sensei sẵn sàng dùng ma thuật bất cứ lúc nào, các pháp sư hoàng gia khác cũng vậy. Nhưng trước khi tấn công, tôi sẽ thử đàm phán. Tôi dùng hết sức để đưa ra lời chào mừng.

Nó đã đáp lại. Nó đã đáp lại. Tôi chỉ muốn reo lên như vậy nhưng những giờ học lễ nghi cực khổ đã cho thấy kết quả. Tôi kiềm nén lại ham muốn đó.

Đó là giọng nói khó nghe (do bộ Ikon biến đổi giọng).

Sau đó, tôi nhận ra đó là một con người. Lớp vỏ ngoài đen đúa biến mất trên gương mặt, để lộ bên dưới là nét mặt của một người con trai chỉ hơn tôi vài tuổi. Gương mặt điển trai và giọng nói trở nên dễ nghe hơn hẳn.

Lạnh lùng là những gì tôi ấn tượng nhất về người này, một chút bí ẩn nữa. Anh ta khác hẳn với những người còn lại. Anh ta được vũ trang tận răng, trang phục cũng kỳ lạ nữa, khác hẳn với mấy anh hùng khác. Hơn nữa, anh ta cho tôi một cảm giác lạ lùng gì nữa mà tôi chưa thể nhận ra.

Anh ta lắng nghe câu chuyện của tôi trong sự hồ nghi. Tuy nhiên, đến cuối cùng, anh ta chấp nhận nó mà không có phản ứng gì đáng chú ý. Tôi đã nghĩ là anh ta sẽ nhảy lên mà hoảng loạn chứ. Thật đáng thất vọng mà.

Trong chốc lát, các anh hùng khác cũng tỉnh lại. Chúng tôi kể lại cho họ tình hình. Sự hoảng loạn xuất hiện, một vài đã khóc. Đôi lại là tôi thì tôi không chắc là mình đã khá hơn. Đột ngột bị triệu hồi đến một thế giới không quen, phải chiến đấu với kẻ thù độc ác. Như vậy là quá khó khăn cho bất kỳ ai. Phải mất một lúc sự hoảng loạn mới dịu xuống. Đấy, đó mới là phản ứng mà tôi muốn thấy. Đúng như tôi nghĩ mà anh ta, người tự giới thiệu là Mobius, thật kỳ lạ. Tôi cần theo dõi anh ta nhiều hơn.

Tôi đưa các anh hùng đến phòng yết kiến phụ vương. Các anh hùng đều trầm trồ trước vẻ đẹp nơi này. Điều đó làm tôi hãnh diện phần nào đó. Không biết dưới gương mặt bình tĩnh kia, anh ta đang nghĩ gì nhỉ? Tôi muốn biết quá.

Giây phút hồi hộp nhất là lúc chúng tôi kiểm tra bảng trạng thái. Thành công lớn cũng không đủ diễn tả kết quả lần này. Chúng tôi có hai mươi anh hùng, level của họ đều rất cao. Như vậy tương lai của vương quốc Urd có thể được đảm bảo rồi.

Tuy nhiên, anh ta và một người khác không có danh hiệu anh hùng. Không như chàng trai kia, người gần như chẳng có điểm gì nổi bật, level của anh ta cũng tạm ổn, dù không thể so sánh với các anh hùng.

Thật kỳ lạ, gương mặt kia vẫn thật bình tĩnh. Anh ta quan sát toàn bộ tiến trình bằng con mắt lạnh lùng. Ngay cả khi biết chỉ số và level, ngay cả khi anh ta biết mình không phải anh hùng, tôi không hề thấy sự dao động trong con mắt ấy. Cái cảm giác kỳ lạ lại gợi lên trong tôi, thứ mà tôi nghĩ mãi vẫn chưa thể đoán ra.

Thật sự, chú ý đến biểu hiện của anh ta chỉ có mỗi tôi và Rinia-sensei.

Phụ vương đã gọi họ ở lại. Phụ vương là một người tốt, một người quá tốt bụng. Chính vì thế, tôi lo sợ người sẽ bị anh ta lợi dụng. Tôi lo sợ ánh măt sắc bén ấy.

Kết quả là anh ta sẽ ở lại Hoàng cung, tôi càng có thêm lý do để theo dõi anh ta.

Ngày hôm sau, chúng tôi khở hành về Kinh đô. Lại một ngày gian nan nữa.

Chúng tôi bị tấn công, một đợt tấn công mạnh đến bất thường. Hàng trăm quái vật tạo ra khá nhiều tổn thất về hàng hóa. Thậm chí nhóm anh hùng còn hoảng loạn, không thể trách họ được. Có thể đây là lần đầu họ chứng kiến chiến trận.

Tôi một lần nữa tò mò về anh ta. Khi tôi hướng mắt về phía đó thì vừa kịp lúc thấy cảnh anh ta điêu luyện chém bay các mũi tên. Những mũi tên này không hê nhanh, nhưng cái cách anh ta xử lý chúng mới thật tài tình. Chẳng cần phải là người biết dùng kiếm tôi cũng đoán được anh ta thành thạo chiến đấu đến đâu. Các hiệp sĩ của cha cũng nói rằng, anh ta hoàn toàn khác với những anh hùng. Dáng đi, nhịp thở, động tác, tất cả đều thuộc về một bậc thầy, người đã chiến đấu hàng chục năm trời.

Tôi quan sát kỹ hơn. Trong cảnh hốn loạn này mà anh ta thản nhiên trò chuyện với rinia-sensei. Anh ta bình tĩnh một cách lạ thường, cứ như nó là cuộc sống của anh ta vậy. Nếu bạn nhìn vào khung cảnh đối lập giữa anh ta và nhóm anh hùng, bạn sẽ hiểu ý tôi ngay lập tức.

Đúng rồi, nó chính là cảm giác đó.

Tôi chợt nhớ ra, cái cảm giác này, là sự khó chịu từ bầu không khí anh ta tỏa ra. Nó y như lần tôi cùng cha gặp Hầu tước Miken vậy. Đó có thể coi là lão cáo già bậc nhất vương quốc. Chính là sự bình tĩnh đến lạnh lùng trong biểu cảm của họ, cứ như thể họ nắm hết mọi thứ vậy. Không, cả sự bình tĩnh hay lạnh lùng của anh ta đều hơn Hầu tước Miken một bậc. Tôi còn không chắc có bất kỳ quý tộc nào trong vương quốc đủ làm đối thủ của anh ta ở khoản này hay không. Anh ta tỏa ra bầu không khí mà không thể nào một chàng trai ở độ tuổi hai mươi có được. Cha tôi nói rằng, nó chỉ có thể đạt được khi con người ta đã trải qua đủ mọi sóng gió trên đời.

Nó nửa làm tôi khó chịu, nửa làm tôi tò mò về con người bí ẩn này.

Không được, anh ta quá nguy hiểm.

Mobius, anh hãy cẩn thận, từ giờ, tôi sẽ theo dõi từng hành động của anh.