Ngồi Cùng Bàn Với Em [Khải Nguyên]

Chương 27

Chương 27
[Re-up] [Edit/Trans] [LongFic | KaiYuan] Ngồi Cùng Bàn Với Em

____________________________________________

Chương thứ hai mươi bảy

.

Đang mang tai nghe đọc sách, Vương Tuấn Khải hình như nghe thấy tiếng gõ cửa.

Tháo xuống tai nghe điện thoại, hắn quay đầu hỏi người bạn cùng phòng.

"Vừa rồi có tiếng gõ cửa sao ?"

"Cũng có thể a, hình như là tìm cậu." Người bạn cùng phòng cũng đang chìm đắm trong trò chơi điện tử, trả lời một câu cho có lệ.

Vương Tuấn Khải đặt sách xuống, đứng dậy đi mở cửa.

Mở cửa ra liền thấy vẻ mặt nghiêm túc của Dịch Dương Thiên Tỉ.

"Cậu là... ?" Hình như trong trí nhớ có lần Vương Nguyên đưa cho hắn xem ảnh chụp bạn cùng phòng, còn nói người đó đặc biệt đặc biệt băng lãnh.

"Làm phiền anh xuống lầu một chút."

"Có chuyện gì vậy ?"

Dịch Dương Thiên Tỉ suy nghĩ một chút, vẫn là không nên nói thẳng tên Vương Nguyên ra.

"Bạn của anh, đi liên hoan về ói ra đầy nhà."

Vương Tuấn Khải nghe một chút đã hiểu, hắn vừa mới nhắn tin hỏi Vương Nguyên đã về trường hay chưa, xem ra cậu cũng là mới vừa về, Vương Tuấn khải cầm lấy chìa khóa và ví tiền, cùng Dịch Dương Thiên Tỉ đi xuống lầu.

Đẩy cửa phòng Vương Nguyên ra, một mùi khó chịu xông vào mũi, khi thấy trên nền nhà là một mảng hỗ độn, Vương Tuấn Khải cũng nhịn không được nhíu mày một cái.

"Nam... Nam thần... Anh tới rồi... Em không coi chừng được Vương Nguyên... Cậu... Cậu ấy uống nhiều rồi." Lưu Chí Hoành tuy rằng cũng có nôn, nhưng chủ yếu là bị Vương Nguyên làm cho ói theo, ý nghĩ vẫn còn thanh tỉnh hơn cậu ấy rất nhiều. Thế nhưng cậu vẫn không thể hiểu được vì sao Dịch Dương Thiên Tỉ có thể biết mà đến tìm Vương Tuấn Khải.

Vương Nguyên ói đến mức nói không ra tiếng, chính cậu cũng không biết được đến tột cùng là hôm nay mình đã uống được bao nhiêu, chỉ nhớ là chơi trò chơi xong, cậu bị thua, chỉ có thể uống rượu phạt, đều là bạn học cho nên cũng không tiện cự tuyệt.

Bất quá đến lúc Vương Nguyên nhận thức được người đến đây là Vương Tuấn Khải, còn cười hì hì chống cái ghế cố gắng đứng lên.

"A... Vương Tuấn Khải..." Vừa mới đứng lên lại ngã xuống, hiện tại đứng bên cậu là Dịch Dương Thiên Tỉ, cậu ta đỡ lấy cậu mặc dù không có tình nguyện lắm.

"Vương Tuấn Khải, làm phiền anh mang Vương Nguyên đi được không ? Đợi lát nữa tôi sẽ quét dọn chỗ này, tôi không muốn rước thêm phiền phức."

"Không muốn quét dọn chính là cậu mới phải !" Lưu Chí Hoành nương theo men say cũng không sợ gì, hùng hồn đỏ mặt quẹt miệng hướng Dịch Dương Thiên Tỉ hét lên.

"Tôi với người thi đậu nguyện vọng hai như cậu không giống nhau, còn rất nhiều việc phải làm, chứ không phải như một đứa ngốc, vô ưu vô lo chuyện phiền não."

"Con mẹ nó cậu đang châm chọc ai vậy, thành tích tốt là rất giỏi sao, tôi và Vương Nguyên cùng đi được chưa ?"

"Cho nên nói chỉ số IQ thấp thì chỉ số EQ (*) cũng sẽ không cao a, cậu muốn mặt dày xen vào không gian riêng của hai người kia, thích hợp sao ?"

(*) Cho bạn nào chưa biết, IQ là chỉ số thông minh, EQ là chỉ số cảm xúc, ý Thiên Tổng nói Hoành Nhi không thông minh thì cũng ko nhạy bén trong cảm xúc =)))

Lưu Chí Hoành bừng bừng lửa giận đi tới, thế nhưng cả người bởi vì rượu mà vô lực, một bên Vương Tuấn Khải còn nắm lấy vai cậu bảo không nên động tay, rõ ràng Dịch Dương Thiên Tỉ cậu ta là cái gì cũng nên không biết mới đúng, vì sao hiện tại giống như mình mới là người phạm sai lầm ? Thật con mẹ nó khó chịu.

"Cậu ở lại đây, tôi vừa lúc có việc cần nói với cậu."

"Nói thì nói, tôi con mẹ nó mà sợ cậu a." Lưu Chí Hoành vẫn đạp chân ở trên ghế, một bên bỏ tay Vương Tuấn Khải đặt trên vai mình ra.

"Nam thần, anh mang Vương Nguyên về đi, để miễn ảnh hưởng đến sự nghiệp bận rộn của Thiên Tổng, em đến hảo hảo cùng tính sổ với cậu ta."

Vương Tuấn Khải đem tay Vương Nguyên vòng qua vai mình, đỡ Vương Nguyên đã xụi lơ gần như không đi được nữa.

"Anh dẫn cậu ấy về nghỉ ngơi trước, cậu có chuyện gì cứ gọi cho anh. Thiên Tỉ, cậu có việc gì cứ từ từ nói chuyện, không nên quá phận làm lớn chuyện lên." Về chuyện người trong phòng mâu thuẫn nội bộ nên Vương Tuấn Khải cũng không tiện nói thêm điều gì, hắn hiện tại chỉ có thể mau về nhà, chăm sóc tốt cho người đang tựa bên người hắn mà nói lầm bầm các thứ.

Vương Tuấn Khải đem Vương Nguyên ra cửa, trong phòng chỉ còn lại hai người Lưu Chí Hoành và Thiên Tỉ, cậu cảm thấy hành động của mình vẫn còn đạp chân trên ghế của Vương Nguyên thật không tốt... Cũng yên lặng bỏ chân xuống đi ra cửa.

"Ê, cậu đi đâu ?"

"Đi lấy đồ lau, tôi nào dám để Thiên Tổng tự mình quét dọn chỗ này ?"

"Đừng, để tôi làm." Dù sao thì Dịch Dương Thiên Tỉ cũng không có uống rượu nên động tác nhanh hơn Lưu Chí Hoành, một phát liền đem cậu đẩy ra chỗ khác.

"A ?" Lưu Chí Hoành cũng không hiểu nổi, cậu ta rốt cuộc muốn làm gì ? Làm việc tốt để cho mình cảm kích ? Hay là cảm thấy áy náy vì những lời vừa rồi cậu ta nói nên muốn mình tha thứ ? Không có cửa đâu nha !

Dịch Dương Thiên Tỉ cầm cây lau nhà dọn dẹp phòng thật sạch sẽ, Lưu Chí Hoành ngồi trên ghế nhìn cậu ta. Cậu ta muốn dọn thì cứ dọn đi, coi như cậu ta tình nguyện.

"Lưu Chí Hoành, cậu có say không ?"

"A ?" Đây là lần đầu tiên Dịch Dương Thiên Tỉ kêu tên mình, một chút còn không có phản ứng kịp, đơn giản là vừa mừng vừa lo a, "Cũng có a, ngày hôm nay quả thật có uống một chút, cậu có chuyện gì mau nói đi, có rắm mau thả !" ( =))))))) Lạy Hoành nhi con nói chuyện có thể thô hơn một chút nữa được không? =))))) )

"Vậy ngày mai cậu có thể nhớ kỹ chuyện xảy ra ngày hôm nay không ?"

"Dù sao thì đầu óc của tôi cho không uống rượu cũng không nhớ được nhiều chuyện cho lắm, cậu con mẹ nó rốt cuộc muốn nói cái gì ?" Chẳng lẽ đêm nay Dịch Dương Thiên Tỉ muốn làm chuyện điên khùng gì sao, lại muốn mình là người chứng kiến duy nhất ? Nếu như nói nhớ kỹ cũng sẽ bị hạ độc ? Má ơi thôi xong...

"Tôi giúp cậu lau nhà, cậu hẳn là nên đền đáp tôi đi."

"Đền đáp ? Cậu không thấy buồn cười sao ? Tôi con mẹ nó cũng không phải là cầu xin cậu..." Cái gì đền đáp, người này quá là buồn cười đi, chính mình bảo có chuyện muốn nói còn muốn người khác đền đáp, dù sao thì cũng không phải đòi tiền, hay là đòi mạng, a không đúng, có khi nào còn liên lụy đến Vương Nguyên không.

"Cậu đem con thú bông trên giường cậu cho tôi đi."

"A ?" Có lầm hay không a ! Người này thật con mẹ nó biếи ŧɦái a ! Phí hết tâm tư liền chỉ vì cái đó ? Đang đùa mình sao ?

"Nói một câu, có cho hay không ?"

"Ơ... Vậy có hậu tạ gì không ? Có thể mỗi ngày ở trong phòng không trưng ra bộ mặt thối như người chết đó nữa được không ?"

"Cậu nói chuyện cho đàng hoàng một chút."

"Tôi không có say nha, đang nói đàng hoàng nè, cho thì cho, cũng chỉ là một món đồ chơi mà thôi." Lưu Chí Hoành chậm rãi bò lên giường, từ trên giường trực tiếp quăng tới, "Tôi đền đáp cậu cũng đã đền xong, hiện tại đi ngủ, không nhiều lời với cái người có nguy cơ hạ độc người khác như cậu." Câu cuối cùng còn cố ý bắt chước giọng Bắc Kinh của Dịch Dương Thiên Tỉ.

Dịch Dương Thiên Tỉ không để ý câu nói đùa của Lưu Chí Hoành, nhận lấy và nhìn chằm chằm vào con thú bông kia, sau đó đem nó cẩn thận cất vào trong cái rương của mình. Lưu Chí hoành liếc liếc mắt xuống phía dưới, biểu tình này của Dịch Dương Thiên Tỉ, chẳng lẽ là nở nụ cười sao ? Đại khái chính là mệt quá nên nhìn nhầm rồi, nhất định là...

Bên này Lưu Chí Hoành đã chìm vào mộng đẹp, Vương Tuấn Khải đỡ Vương Nguyên đứng ở cổng trường vẫn đang chờ xe taxi, đi tới cổng trường đã không dễ dàng, Vương Nguyên cả người dựa lên người hắn, một bên cố hết sức tiến tới gần bên tai Vương Tuấn Khải, trong miệng lầm bầm cái gì đó.

"Nhóc Vương Nguyên, em nói cái gì ?"

"Không muốn ngồi... xe taxi... Em... muốn... ói..."

Thật vất vả, rốt cục cũng nghe được câu nói đứt quãng của Vương Nguyên.

"Tại sao lại uống nhiều rượu như vậy ?" Vương Tuấn Khải có hơi giận mà cau mày, giọng nói có chút nghiêm khắc, Vương Nguyên khuôn mặt ửng hồng hơn nữa thỉnh thoảng còn ho khan, dáng vẻ kia làm cho người ta thực đau lòng.

"Anh... Cõng em về nhà... Em sẽ nói cho anh biết."

Vương Tuấn Khải một bên đỡ cậu, một bên cẩn thận từng li từng tí mà ngồi xổm xuống, Vương Nguyên nằm lên lưng hắn sau đó ôm sát vào cổ hắn.

"Cố gắng đừng để ngã." Vương Nguyên rất nhẹ, cho nên cõng trên vai cũng không tốn sức mấy, Vương Tuấn Khải chỉ là sợ cậu ở trên lưng hắn ngủ quên sẽ tuột xuống.

"Ân... Sẽ không... Em rất tỉnh mà..." Nói xong cắn một cái trên lỗ tai Vương Tuấn Khải.

"Nhóc Vương Nguyên, đừng có nháo." Vương Tuấn Khải bị dọa cho giật mình, tay thiếu chút nữa đã buông thõng, lại xóc cậu lên lần nữa.

"Vương Tuấn Khải... Em nói cho anh nghe..."

"Ừ ?"

"Ngày hôm nay... Chơi cái trò gì nói thật hay mạo hiểm... Bọn họ a... Nhất định bắt em nói bạn gái em là ai."

"Ừ."

"Hắc hắc... Anh đoán em nói như thế nào ?"

"Không biết."

"Em nói a... Em chọn bị phạt uống ba chai rượu... Hắc hắc."

"Ừ."

Vương Nguyên dần dần chuyển sang khóc nức nở, cho nên đều bị một trận ho sặc sụa.

"Lão Vương... Nếu như em nói cho người khác biết... Chúng ta cùng một chỗ thì sẽ như thế nào... Bọn họ sẽ chúc phúc cho chúng ta sao... Anh biết không... Em nói cho anh nghe... Có rất nhiều nữ sinh thích em nha... Các bạn ấy còn nói... Cậu thật là đẹp trai... Mà cũng có rất nhiều người thích anh đi... So với em còn nhiều hơn... Các bạn nữ sinh nhất định không biết em chính là trở ngại để các bạn ấy đến với anh a... Nếu như các bạn ấy biết thì sẽ như thế nào... Có cảm thấy chúng ta biếи ŧɦái hay không a ha ha ha... Anh nói xem cái người bạn cùng phòng của em, cái đó... cái gì Thiên Tỉ... Có đúng hay không cũng ghét em a... Còn mẹ... Ngày hôm qua gọi điện cho em... Hỏi em có phải có bạn gái rồi hay không... Thật phiền a... Vì sao tất cả đều hỏi em a... Không đúng, mẹ còn hỏi anh... Mẹ nói rằng nhất định... Phải là một bạn nữ phi thương phi thường ưu tú mới xứng với A Khải... Vương Tuấn Khải... Ngày hôm nay em lại khiến anh phải rước lấy phiền phức... Có phải hay không em và anh xa nhau... Thì sẽ tốt hơn..."

"Em uống nhiều lắm rồi, không nên nói bậy bạ."

"Em con mẹ nói lại khóc rồi."

"Vậy em che lỗ tai anh lại, như vậy anh sẽ không nghe được."

Cho tới bây giờ hắn chưa bao giờ mong muốn rằng Vương Nguyên cũng cần phải kiên cường như chính mình, cậu không nên phiền não nhiều như vậy, cậu đều là nên muốn khóc sẽ khóc, muốn cười sẽ cười. Khai giảng lâu như vậy, bọn họ ngoại trừ nhắn tin cũng không nói chuyện với nhau. Cho nên lúc này khoảng cách thật gần mới có thể cảm nhận được lưng áo Vương Tuấn Khải đã ướt đẫm nước mắt.

Muốn bảo vệ em thật tốt, nhưng lại không muốn xây dựng một bức tường bây kín đem em nhốt ở trong. Ở bên lại sợ em bị tổn thương, không bên cạnh lại sợ không có được trái tim của em.

Đến tột cùng anh nên làm thế nào cho phải.

"Nhóc Vương Nguyên, tin tưởng anh, anh sẽ đưa em sang Mỹ."

~oOo~