Chương 28
[Re-up] [Edit/Trans] [LongFic | KaiYuan] Ngồi Cùng Bàn Với Em____________________________________________
Chương thứ hai mươi tám
.
Vương Nguyên ở trên lưng ghé vào tai Vương Tuấn Khải nức nở nói ra những điều đã nín nhịn từ lâu, Vương Tuấn Khải chẳng thể nói được câu nào, chỉ có thể tiếp tục cõng cậu trên lưng đi về nhà. Cũng không biết câu nói muốn đem Vương Nguyên đi nước Mỹ cậu có nghe hay không, nếu có nghe được thì có lẽ ngày mai cũng sẽ quên.
Vương Nguyên so với trong tưởng tượng của hắn, đã bắt đầu hiểu chuyện hơn nhiều. Thế nhưng càng hiểu chuyện, lúc đó lo nghĩ và bất an sẽ thế chỗ cho những chờ mong đơn thuần và tình yêu đầy ắp trong quá khứ, hiện tại cũng đã đến rồi.
Hai người cùng một chỗ, một năm lại có thể vui sướиɠ ngắn ngủi như một ngày một đêm, thế nhưng suy tính thời gian tới lại dài dằng dặc ít nhất là mười năm. Đến tột cùng, tình yêu chính là dõi theo thật lâu, hay là hưởng lạc lập tức, những suy nghĩ mâu thuẫn này khiến cho Vương Tuấn Khải rơi vào những phiền não không xác định được, ý muốn ban đầu muốn bảo vệ một người, dĩ nhiên lại quan trọng như vậy.
Chỉ có thể trách chính mình không đủ mạnh mẽ, không đủ thông minh, không đủ để có thể yêu thương, chỉ là thích thổ lộ, chỉ là muốn ôm muốn hôn, chỉ là bởi vì đối phương là Vương Nguyên nên không có cách nào có thể tỉnh táo được.
Đem Vương Nguyên nhẹ nhàng đặt trên giường trong căn phòng dành cho khách, giúp cậu uống một chút nước, như thế dạy dày có lẽ sẽ đỡ hơn. Tuy Vương Nguyên không có nôn nhưng cậu lại bắt đầu ho khan một chút. Vương Tuấn Khải giúp cậu cởi giày và quần áo, hắn ngồi trên giường nhìn Vương Nguyên đang ngủ, giúp cậu lau đi những giọt mồ hôi ướt sũng trên trán, sau đó lấy một tấm chăn mỏng đắp cho cậu, cũng tăng máy điều hòa nhiệt độ cao hơn một chút so với bình thường, sợ cậu bị cảm lạnh.
Ánh sáng của đèn ngủ chiếu lên hàng lông mi mỏng manh và hơi ướt của Vương Nguyên, da thịt trắng nõn của cậu bởi vì rượu mà ửng hồng, miệng khẽ nhếch lên còn đang lẩm bẩm tên Vương Tuấn Khải, Vương Tuấn Khải lấy tay vuốt nhẹ lên gương mặt của Vương Nguyên. Cậu rõ ràng là không có ý thức vẫn nhẹ nhàng mà bắt được tay của hắn đặt trên mặt mình.
"Đừng đi... Ôm em ngủ có được hay không ?"
Như là một cậu bé sợ hãi bóng tối, vô số ác mộng làm cậu không dám ngủ, lúc này nhịp thở và cái ôm của người bên cạnh sẽ là sự an tâm duy nhất mà Vương Nguyên có thể níu vào.
"Được."
Vương Tuấn Khải nằm xuống bên cạnh cậu, tắt đèn ngủ đặt trên đầu giường. Từ phía sau lưng ôm chặt lấy cậu. Ban ngày nhìn thấy Vương Nguyên ở trước mặt bạn bè vui vẻ cười nói, thế nhưng trong đêm tối lại bên cạnh hắn thổn thức, cảm giác cậu thực sự rất yếu đuối và mỏng manh. Suy nghĩ kỹ một chút, thật lâu rồi không có phát sinh cãi nhau hay hiểu lầm, nhưng cũng chính là như vậy, thật lâu rồi cũng không có nắm tay nhau cùng đi hẹn hò hoặc hôn môi, chứ huống gì đến tiếp xúc thân thể.
Trước đây lúc Vương Nguyên ở lại nhà hắn, lúc ở nhà vốn dĩ là rất tự do, chỉ cần ra khỏi cửa cũng đã là cùng đi dạo buổi đêm với cậu.
Chính là do hắn không giỏi thể hiện cảm xúc, cũng không để ý đến nỗi lo sợ của Vương Nguyên. Có lẽ trước đây ở cao trung, có thể mượn cớ cùng nhau về nhà, cậu còn có thể dùng học tập để quên đi tịch mịch. Thế nhưng lên đại học, cha mẹ thúc giục, mọi người xung quanh cũng có đôi có cặp nhiều hơn. Chiếc nhẫn kia rõ ràng là nằm trên tay cậu, nhưng vẫn là bất lực không thể nói rõ ràng thân phận của hai người mà giữ cậu bên cạnh hắn.
Vào thời điểm này, nếu như muốn tiếp tục, phải có một người đủ kiên cường, đủ kiên cường đến mức có thể đem bất an của chính mình mà che giấu, cho cậu ấy một bờ vai để dựa vào và giữ vững những ước mong kia.
Buông tay sao ?
Sẽ không.
Hắn càng ôm chặt cậu hơn, cho dù mùi vị bánh kem sữa trên cơ thể cậu thường ngày nay đã bị thay thế bởi mùi cồn.
Nhóc Vương Nguyên, em chính là tất cả những mong muốn của anh, không có em bên anh thì đó không phải là tương lai mà anh mong mỏi. Đã định đoạt em là duy nhất, chỉ là muốn làm cho em hạnh phúc, anh không còn lựa chọn nào khác. Xin lỗi, đem em kéo vào vực sâu như vậy, hãy cho anh thêm... vài năm nữa.
Vương Tuấn Khải suy nghĩ như vậy, hắn không ngủ được.
Không biết cứ như vậy đã bao lâu, hiện tại trời đã sáng, Vương Nguyên trở mình, theo thói quen ôm sát Vương Tuấn Khải. Hắn vốn dĩ ngủ rất tỉnh cho nên lập tức tỉnh dậy, Vương Nguyên vùi đầu vào l*иg ngực hắn, còn có thể cảm nhận được một chút cọ xát mềm mại, hơi thở nóng ấm từ mũi của cậu. Vương Tuấn Khải sờ sờ tóc Vương Nguyên, thế nhưng hình như không cẩn thận mà làm cậu tỉnh.
"Vương Tuấn Khải..."
"Ừ ? Làm em tỉnh rồi ? Xin lỗi."
"Thật là khó chịu..."
"Làm sao vậy ?"
"Ưʍ... Không có gì."
"Em khát sao ?" Vương Tuấn Khải đứng dậy đi xuống phòng bếp rót cho Vương Nguyên một cốc nước. Vương Nguyên tiếp nhận, một hơi liền uống hết cốc nước.
"Muốn uống nữa không ?"
Vương Nguyên lắc đầu, một tay xoa xoa lên huyệt Thái Dương.
"Đau đầu sao ?"
"Ân..." Vương Nguyên nhíu mày thật chặt, xem ra thực sự là đau dữ dội.
Vương Tuấn Khải ngồi vào phía sau cậu, lấy tay đè lên huyệt Thái Dương của Vương Nguyên.
"Là nơi này đau sao ? Để anh làm giúp em."
Hay tay hắn đưa lên hai bên đầu Vương Nguyên, giúp cậu xoa bóp.
Vương Nguyên hình như đã quên ngày hôm qua xảy ra chuyện gì, một bên ngáp một bên hỏi.
"Được rồi, em tại sao lại ở nhà anh a ?"
"Em đi liên hoan uống nhiều rượu, nôn ra đầy phòng, Thiên Tỉ đến tìm anh báo, anh liền đem em về nhà."
"Tên tiểu nhân này !" Vương Nguyên tưởng tượng đến cái người Thiên Tỉ kia bộ dạng vênh váo hung hăng, bất mãn chu mỏ một cái. Vương Nguyên bỗng nhiên lại nghĩ tới cái gì, quay đầu hỏi Vương Tuấn Khải "Ai nha... Không đúng a ! Cậu ta tìm anh làm gì a, cậu ta đâu có biết quan hệ của chúng ta."
"Không biết, bất quá cậu ấy nhìn qua cũng không phải người xấu." Vương Tuấn Khải đem đầu Vương Nguyên xoay trở lại, tiếp tục giúp cậu xoa bóp huyệt Thái Dương.
"Anh không biết cậu ta thôi..." Vương Nguyên lời còn chưa nói hết đã bị Vương Tuấn Khải cắt ngang.
"Nhóc Vương Nguyên..."
"Anh muốn trách em không nghe lời, uống nhiều rượu đi ? Em biết lỗi rồi mà... Lần sau sẽ không như vậy nữa, ngày hôm đó chỉ là em rất vui..."
"Nhóc Vương Nguyên, anh chỉ muốn nói, nếu như em không vui cũng không nên dùng cách này, sẽ không tốt cho cổ họng của em."
"Em không có không vui a, em mỗi ngày thích chí còn không hết, có thật nhiều nữ sinh đều nói em rất đẹp trai đó ! Hắc hắc."
Vương Nguyên mỗi lần cùng hắn khắc khẩu đều cũng chỉ có một nguyên nhân : Cậu sợ Vương Tuấn Khải không thương cậu. Ngoại trừ lúc ở ngoài thì tất cả khổ sở ủy khuất đều sẽ không biểu hiện ra trên mặt. Ít nhất... thì lúc thanh tỉnh sẽ không. Sự ngây thơ thẳng thắn của Vương Nguyên cũng chỉ giới hạn ở biểu hiện chính mình hạnh phúc, an tâm.
Ngực đau quá.
Vì sao không có cách nào bảo vệ được em.
"Nhóc Vương Nguyên, anh dẫn em đi Mĩ có được không ?"
"A, hiện tại sao ?"
"Vài năm nữa."
"Đi Mĩ để làm gì ?"
"Để kết hôn."
"A a a a ?!" Cùng với Vương Tuấn Khải kết hôn, đối với Vương Nguyên mà nói cho tới bây giờ đều không dám đề cập qua. Có thể cùng người mình thích trở thành người một nhà, thật sự có thể vượt qua mọi cản trở để kết hôn với người mình thích sao ? Sau đó mình cũng sẽ có baby, cùng nhìn các con lớn lên... Không đúng, mình không sinh con được a... Sẽ có biện pháp thôi ! Sau đó mình sẽ nhìn các con lớn lên, sau đó về già mỗi ngày đều cùng Vương Tuấn Khải đi dạo sưởi nắng...
"Ba mẹ em làm sao bây giờ ?"
"Anh sẽ nghĩ biện pháp, em đó, chuẩn bị cùng anh học cho tốt TOEFL đi."
"TOEFL ? Đi Mĩ... Anh nghiêm túc a ?"
"Ừ, nghiêm túc." Vương Tuấn Khải thả tay xuống, từ phía sau lưng ôm lấy Vương Nguyên, tựa cằm vào vai cậu. "Khi đó, chúng ta có thể tự do tay trong tay đi trên đường lớn, có thể đi bất cứ nơi nào em thích, nếu như em muốn nhận con nuôi, chúng ta liền đưa các con ra ngoài tản bộ, cùng bọn trẻ nói chuyện 'tại sao lại như thế', có được hay không ?"
"Anh... Tưởng tượng thật nhiều nha..." Vương Nguyên một bên nhịn không được cười, nghiêng đầu, liền thấy môi Vương Tuấn Khải kề sát mình, Vương Nguyên không khỏi nhắm mắt lại.
"Miệng đầy mùi rượu còn muốn anh hôn em ?"
"Này !" Không nghĩ tới tâm tình của Vương Tuấn Khải như vậy, Vương Nguyên trừng lớn mắt, phồng má lên.
"Nhưng mà anh không ngại đâu." Vương Tuấn Khải cười xấu xa lộ ra răng nanh, ánh mắt cong cong của hắn thật sự làm cho Vương Nguyên nhìn đến đã muốn đắm chìm vào trong đó.
Vương Tuấn Khải vươn lưỡi, liếʍ môi trên khô khốc nhưng ấm áp của Vương Nguyên, Vương Nguyên cũng phối hợp mà hé miệng, Vương Tuấn Khải mυ'ŧ nhẹ môi trên của cậu, nhẹ nhàng gặm cắn. Sau đó dùng lưỡi dây dưa với cậu, ôn nhu liếʍ quanh khoang miệng cậu, cùng với cái lưỡi mềm mại của Vương Nguyên quấn quít, còn có vị cồn đang tan đi làm kí©ɧ ŧɧí©ɧ vị giác, lại càng thêm trở nên mê người.
"Anh cũng say rồi." Nuốt xuống nước bọt hòa tan của hai người, Vương Tuấn Khải cười nhìn Vương Nguyên mỗi lần hôn môi đều đỏ bừng mặt.
"Gạt người, tửu lượng của anh rất tốt."
Hai người bèn nhìn nhau cười, Vương Tuấn Khải bảo Vương Nguyên đầu còn đau thì ngủ chút nữa, hôm nay là thứ bảy, không cần dậy sớm.
Đến hơn chín gờ thì Vương Nguyên thức dậy, ăn xong điểm tâm, đang suy nghĩ cuối tuần có nên hay không đi về nhà một chuyến, chợt phát hiện mình đem theo chìa khóa, nhưng điện thoại di động thì không có trên người.
"Ai nha ? Vương Tuấn Khải, anh có thấy điện thoại của em đâu không ?"
"Không có, hay là em để quên ở phòng kí túc xá ?"
"A... Em về lấy một chuyến."
"Có muốn anh đi cùng em không ?"
"Không cần, anh đợi em về đi, hắc hắc."
Vương Nguyên một mình trở về trường học, vừa đi vừa hồi tưởng tối hôm qua chuyện gì xảy ra, chỉ nhớ là chơi cái trò gì nói thật hay mạo hiểm, bất đắc dĩ mà phải uống rượu thật nhiều, hình như là Lưu Chí Hoành đem mình khiêng về phòng ? Thôi quên đi, đợi lát nữa về phòng hỏi cậu ấy một chút, bất quá có khi cậu ấy còn chưa dậy không chừng.
Vương Nguyên mở cửa phòng ngủ, Lưu Chí Hoành đang ở trên giường như đang tìm vật gì.
"Yo, cậu dậy thật sớm, tối hôm qua tớ uống nhiều..."
"Vương Nguyên, cậu có thấy con khủng long tớ để trên giường không ?" Lưu Chí Hoành bước xuống giường lại bắt đầu lục tung hộc tủ của mình.
"Không biết a, sáng hôm qua không phải là vẫn còn sao ?"
"Sáng hôm qua... ? Tối hôm qua chúng ta không phải đi liên hoan sao ? Trong phòng còn..."
Hai người cùng lúc đưa ánh mắt nhìn về phía người đang ngồi trước bàn học đọc sách và đeo tai nghe Dịch Dương Thiên Tỉ. Cậu ta chắc là nghe được cuộc đối thoại kia, mặc dù là không có gỡ tai nghe điện thoại, nhưng vẫn là thờ ơ nói một câu.
"Là cậu cho tôi."
~oOo~