Chương 26
[Re-up] [Edit/Trans] [LongFic | KaiYuan] Ngồi Cùng Bàn Với Em____________________________________________
Chương thứ hai mươi sáu
.
Kể từ khi xảy ra sự việc ở buổi huấn luyện quân sự, các nam sinh liền đặt cho Vương Nguyên một biệt danh : Hộ Thư Bảo. Không chỉ là bởi vì cái đó bay ra, hơn nữa còn là vì Vương Nguyên so với đám con trai cũng trắng trắng mềm mềm, thực ra cũng giống với đặc điểm của Hộ Thư Bảo đi. Tuy rằng khó nghe là dĩ nhiên khó nghe, thế nhưng khi bạn bè gọi cái biệt danh kia thì vô tình lại thân thiết nhau hơn, Vương Nguyên cũng không phải đặc biệt tính toán, chỉ là trong lòng vẫn có điểm cảm thấy hơi kỳ quái. Đặc biệt, Vương Tuấn Khải lâu lâu cũng sẽ cười cười gọi cậu như vậy, Vương Nguyên sẽ dùng mắt to mà trừng hắn một cái, sau đó còn trở lại trách hắn tại sao không nói với mình cái đồ đó phải gỡ băng dính phía dưới ra mới dùng được. Còn nếu như Lưu Chí Hoành trở trong phòng nói chuyện mà gọi cậu như vậy, Vương Nguyên liền trực tiếp đem Thất Độ Không Gian vô dụng của Lưu Chí Hoành đập trên người cậu ta và nói đùa.
"Nếu tớ là Hộ Thư Bảo, thì cậu con mẹ nó cũng là Thất Độ Không Gian !"
"Ít nhất... Tớ cũng không có giống con gái đi !" Lưu Chí hoành lấy tay bụm miệng vừa nói vừa nén cười.
Vào lúc này, Dịch Dương Thiên Tỉ sẽ đem tai nghe điện thoại đeo lên, không nhìn tới hai người nháo nháo nhào nhào phía bên kia. Thỉnh thoảng cũng sẽ hung hăng quăng bạch nhãn khiến Lưu Chí Hoành lạnh run người. Lưu Chí hoành cũng không biết chính mình đắc tội gì với Thiên tổng, ngoại trừ cùng Vương Nguyên đùa giỡn ầm ĩ, cũng không có làm ảnh hưởng tới đại sự của cậu ta a, vì sao nửa đêm nằm trên giường lúc nào cũng cảm thấy có ánh mắt nhìn mình chằm chằm, quả thực rất dọa người, cho nên mỗi lần đi vệ sinh đều phải lôi kéo Vương Nguyên đi theo hộ tống mình.
Huấn luyện quân sự vài ngày, Vương Nguyên cũng đã quen với thói quen dậy sớm và nghỉ ngơi, mùa hạ ở Trùng Khánh nóng tới cực điểm, huấn luyện được nửa giờ sẽ chạy lại gồi dưới gốc cây tránh nóng, lúc này để giảm đi bầu không khí nhàm chán, thầy huấn luyện sẽ đi về phía đội nữ sinh bắt đầu xướng bài hát.
"Một... Hai... Ba bốn năm, chúng ta thật vất vả. Một... Hai... ba bốn năm sáu bảy, chúng ta thật sự rất lo lắng."
Hô nửa ngày cũng không có nữ sinh nào phản ứng, đều nói để cho nam sinh lên trước. Thầy huấn luyện hỏi kêu ai đây, thì có một lời đáp.
"Em đề cử bạn này !"
"Được rồi, bạn trai Hộ Thư Bảo kia."
Đến thầy huấn luyện cũng gọi như vậy, Vương Nguyên bĩu môi, tuy rằng không mấy hứng thú nhưng bất quá cũng phủi mông đứng dậy.
"Em hướng xuống mọi người mà hát."
"A... Em..."
"Con trai sao lại ngượng nhịu như vậy, tùy tiện hát một chút được rồi."
Vương Nguyên nhìn xung quanh, hình như ngày hôm nay Vương Tuấn Khải không có đến.
"Vậy em sẽ hát một đoạn, mọi người không được cười tớ a."
Tuy rằng tính cách Vương Nguyên có chút tùy hứng, nhưng lúc bị bắt biểu diễn cũng là có chút mất bình tĩnh. Cậu hát bài Hẹn Ước Bồ Công Anh, thanh âm tuy rằng đặc biệt êm tai, nhưng vì khẩn trương nên có chút run, mới hát xong đoạn đầu lập tức đã nói hát xong rồi lại quay về chỗ ngồi trong hàng ngũ.
"Tốt lắm, bên này biểu diễn xong rồi, bên nữ sinh lên một người đi."
"Nắng quá hát không được, nếu như là nhảy thì chúng em mới lên !" Bên nữ sinh yêu cầu đúng là rất khó, mấy cô huấn luyện cũng xôn xao xì xào.
"Nhảy thì nhảy, các nam sinh, lên !" Mọi người lại thi nhau đùn đẩy, Vương Nguyên bởi vì nghĩ lúc nãy mình đã bị mất mặt, liền thúc Lưu Chí Hoành đi lên, Lưu Chí Hoành đúng là có học nhảy qua, thế nhưng đó là chuyện hồi nhỏ, hiện tại không còn nhớ a. Vương Nguyên cố sức đẩy, trực tiếp nắm vai cậu đẩy ra ngoài.
"Em kia lên đi !" Lưu Chí hoành biết tính của thầy huấn luyện, không thể làm gì khác hơn là vừa giơ ngón giữa cho Vương Nguyên vừa từ từ đi lên.
"Cho chút âm nhạc !" Thầy huấn luyện khuấy động bầu không khí, có bạn học lấy điện thoại di động ra mở bài nhạc nhảy lên.
Lưu Chí Hoành cũng chỉ có thể đỏ mặt tùy tiện nhảy vài bước, thế nhưng kỳ thực trong mắt người bình thường thì chính là tài năng, hơn nữa dưới hàng ngũ Vương Nguyên còn một bên vỗ tay một bên liều mạng hô to : Hoành ca thật là đẹp trai !! Bầu không khí cũng rất sôi động.
Lưu Chí Hoành thấy có người vỗ tay cảm thấy lên tinh thần, càng nhảy độ khó của động tác càng tăng, lúc âm nhạc kết thúc vốn nghĩ làm một động tác nào đó cho thật đẹp trai, hai chân tách ra làm một tư thế, kết quả là nghe xoẹt một tiếng...
"Quần rách rồi !" Hiện tại tái hiện lại một tràng cười giống như dành cho Vương Nguyên mấy ngày trước, thật đúng là anh không ra anh, em không ra em... Lưu Chí Hoành cũng chỉ có thể lúng túng bưng quần bày ra bột mặt yaoming, sau đó cúi đầu trở lại chỗ ngồi. Vương Nguyên ngồi bên cạnh còn đang cười cậu, Lưu Chí Hoành cũng nghiêm túc giải thích cho cậu, rốt cuộc là bị báo ứng vì lúc đó chê cười Vương Nguyên, thế nhưng kinh dị nhất chính là, Dịch Dương Thiên Tỉ bên cạnh khinh miệt cười lạnh một tiếng.
"Không được cười !" Thầy huấn luyện một bên vừa nín cười vừa ổn định trật tự, "Bên nam sinh đã biểu diễn xong rồi, tới lượt các nữ sinh a !"
"Biểu diễn bị rách quần còn muốn bọn em lên a, không có cửa đâu !"
"Vậy mấy em muốn thế nào a !"
"Bắt buộc phải thật đẹp trai ! Thật hoàn mỹ !"
"Vậy chúng ta liền cho các em một tiết mục đẹp trai hoàn mỹ ! Nào nào nào ! Ai xung phong nhận việc, lên !"
Khả năng là bởi vì sự việc rách quần lúc nãy vẫn còn để lại dư âm thương tổn quá lớn, cho nên mọi người hết thảy đều im lặng như tờ.
"Người biểu diễn tốt buổi chiều không cần huấn luyện !"
Dịch Dương Thiên Tỉ ngồi bên cạnh nghe xong câu này ngáp một cái chậm rãi đứng lên.
"Em nhảy một đoạn ngắn." Từ trong túi lấy điện thoại di động ra, đưa cho bạn học ngồi hàng thứ nhất, "Phiền bạn đợi lát nữa giúp tôi bật nhạc."
Âm nhạc vang lên, Dịch Dương Thiên Tỉ như biến thành một người khác, động tác lưu loát, độ mạnh yếu vừa phải, thật đẹp trai mà nhảy theo nhịp, không ai bảo ai, tất cả nữ sinh cũng bắt đầu kêu lên.
"A a a a a a a cực kỳ đẹp trai ! Nam thần !"
Mọi người xem chưa có đã thì âm nhạc cũng đã dừng. Dịch Dương Thiên Tỉ nói cảm ơn rồi lấy điện thoại từ tay bạn học đang ngây người, xoay người hỏi thầy huấn luyện.
"Buổi chiều, em không cần đi huấn luyện ?"
Thầy huấn luyện quay qua bên nữ sinh hô,
"Mọi người thấy biểu diễn có tốt hay không !"
"Tốt !"
"Đẹp trai hay không !"
"Đẹp trai !"
"Có hoàn mỹ hay không !"
"Hoàn mỹ !"
Dịch Dương Thiên Tỉ quay qua bên phía nữ sinh lễ phép cúi đầu cảm ơn, một đám mê trai lại bắt đầu hét lên, Vương Nguyên và Lưu Chí Hoành cũng xem đến ngây người, trong mắt bọn họ cho tới bây giờ chưa bao giờ nhìn thấy một người vừa đa tài đa nghệ lại vừa đối với người khác nho nhã lễ độ như vậy, thật không thể hiểu nổi, rốt cuộc bọn họ làm cái gì khiến cho cậu ta tức giận, dựa vào cái gì cậu ta chỉ đối với hai người bạn cùng phòng này lại bày ra thái độ kém hòa nhã như vậy a.
Buổi tối lúc Vương Nguyên và Lưu Chí Hoành ở trước hiên nghịch nước thì phía sau có người gọi bọn họ.
"Ai nha, Hộ Thư Bảo, Rách Quần ca !"
Hai người trên mặt đều đầy hắc tuyến, mới đi học có vài ngày đã bị mọi người gắn cho mấy cái biệt danh dở khóc dở cười.
"Nam thần cùng phòng với hai cậu lai lịch như thế nào a, nhảy lại tốt như vậy a."
Hộ Thư Bảo, Rách Quần Ca, Nam Thần.
Dựa vào cái gì biệt danh của cậu ta so với hai người cũng khác một trời một vực a.
Bất quá Lưu Chí Hoành nói đến đây còn là biết rất nhiều, trước kia bởi vì đi với mẹ tìm người đổi phòng nên liền hiểu được một ít, cái người Dịch Dương Thiên Tỉ này từ Bắc Kinh tới, nghe nói thi vào trường Đại học xếp hạng đặc biệt cao, rõ ràng là có thể học một đại học khác tốt hơn, vì sao lựa chọn A Đại vẫn chưa biết được, chỉ nghe nói cậu ta từ nhỏ đến lớn đã tham gia không ít các cuộc thi và đều được giải thưởng, lên Baidu coi một chút, còn có thể tìm ra không ít tin tức. Lưu Chí Hoành đang nghi ngờ cái người Dịch Dương Thiên Tỉ này có đúng hay không là cô nhi a, bởi vì lúc dọn đến cũng đi một mình, cơ bản cũng không mang theo vật gì mấy, đều là mua ở đây, còn có, bình thường ở trong phòng cũng không thấy cậu ta liên lạc với ba mẹ, nếu quả thật là như vậy... Như vậy thật là đáng thương, bất quá xem ra nếu hỏi cậu ta cậu ta cũng sẽ không trả lời đi, chính là sẽ cảm thấy không vui. Hiện tại còn có thể vui đùa với Vương Nguyên, cũng không cần lo lắng bốn năm đại học nhàm chán, chỉ cần cậu ta không biếи ŧɦái đến mức dùng thuốc độc hạ sát hai người, thì cũng không có gì đáng sợ.
Nháy mắt huấn luyện quân sự cũng đã qua, sinh viên năm thứ nhất rốt cục cũng đi học, nhiều nữ sinh ở trường trung học đã bắt đầu tấn công, nghe nói Dịch Dương Thiên Tỉ đã cự tuyệt không ít nữ sinh trong lớp, cũng không thiếu nữ sinh để ý Vương Nguyên, bất quá Vương Nguyên đều sẽ trực tiếp nói cho họ biết rằng mình là hoa đã sớm có chủ, nếu như là đứng trước mặt tỏ tình, Vương Nguyên liền trực tiếp giơ tay đeo nhẫn lên cho đối phương nhìn, có người lại muốn tiếp tục hỏi ra là ai, có chụp ảnh hay không, Vương Nguyên sẽ bỏ qua trọng tâm câu chuyện, đem ảnh hồi xưa chụp với Lưu Chí Hoành cho các nàng ấy xem, bất quá hầu hết đều phản ứng là : Nha, đây không phải là Rách Quần ca sao ? Vương Nguyên chỉ có thể bày ra vẻ mặt "Là huynh đệ ta chỉ có thể giúp ngươi đến đây", sau đó đem chuyện này về kể cho Lưu Chí Hoành, Lưu Chí Hoành cũng chỉ có thể xua tay, nói đùa rằng thời gian sẽ giải quyết tất ca.
Lại nói, Vương Nguyên cảm thấy mình đã lâu không có gặp Vương Tuấn Khải. Rõ ràng hắn sống ở tầng trên, thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng không có việc gì phải đi tìm hắn.
Vương Tuấn Khải cũng có bạn bè của mình, ở trong trường có gặp qua Vương Nguyên cũng chỉ là chào hỏi. Bởi vì ở cao trung đã trải qua một lần rồi, làm sao biết nếu như quan hệ của bọn họ bị bại lộ sẽ có hậu quả gì hay không, cho nên lên đại học càng phải cẩn thận dè dặt hơn, có điều gì muốn nói đều phải gửi tin nhắn. Cuối tuần vốn dự định cùng Vương Tuấn Khải về nhà một ngày, thế nhưng cậu được hội trưởng hội học sinh nói cùng nhau đi ăn cơm một bữa, Vương Tuấn Khải hiểu được Vương Nguyên hẳn là sẽ đi, không nên vì một lần gặp nhau mà phá hỏng tình bằng hữu của mình, thế nhưng nếu học trưởng ép uống rượu thì nhất định phải biết kiểm soát, dù sao tửu lượng của Vương Nguyên cũng thực sự không tốt. Vương Nguyên nghe lời thật ngoan, nghĩ nhất định sẽ không uống say.
Bởi vì lần đầu tiên được tham gia liên hoan ở đại học, không nghĩ tới mọi người uống rượu đều sẽ hạ bút thành văn, tuy rằng lần đó trong trí nhớ, ngày sinh nhật Vương Tuấn Khải cũng bởi vì đi liên hoan mà rất khuya mới trở về, bất quá hình như cũng không có uống say a. Cái khoa này chủ yếu toàn là nam sinh, chơi đùa cũng không có cấm kỵ, tuy rằng tửu lượng của Vương Nguyên không tốt, thế nhưng học trưởng và bạn học ở đây đều uống, còn nói gì đó phải nể tình nghĩa sâu nặng, uống một ngụm. Thầy tiền chủ nhiệm sắp về hưu có rất nhiều tình cảm với khoa cũng vừa uống vừa khóc, nói cái gì khoa này ngay từ đầu cũng không có được hoạt động, đều là chủ nhiệm môn và lão sư cố gắng, hiện tại khoa cũng được giữ lại, đều giao lại cho đám tiểu tử này rồi. Vương Nguyên tuy rằng không hiểu hết về thứ tình cảm này, thế nhưng nhìn các niên trưởng quả thực nỗ lực rất nhiều tâm huyết, không biết phải nói gì để an ủi, chỉ có thể làm theo lời uống một chén rồi một chén.
Không bất ngờ mấy, uống được vài chén, Vương Nguyên liền say.
Cũng may là Lưu Chí Hoành nhanh trí, thời điểm Vương Nguyên say xỉn sắp hét tên Vương Tuấn Khải đến nơi thì Lưu Chỉ Hoành liền kịp thời giả bộ say kéo Vương Nguyên đi rồi bắt taxi quay về trường học. Trở lại phòng Vương Nguyên bắt đầu nôn, Lưu Chí Hoành tuy rằng vẫn tỉnh táo hơn Vương Nguyên nhưng nhìn cậu cũng bắt đầu thấy buồn nôn, cuối cùng là cùng nhau nôn ói. Loại sự tình này triệt để chọc giận người đang học bài là Dịch Dương Thiên Tỉ. Cậu ta đứng lên, trực tiếp đi ra khỏi phòng. Lưu Chí Hoành nghĩ rằng rốt cục cậu ta cũng chịu không được mà quyết định đi ra rồi.
Ý tưởng này thực sự là quá ngây thơ rồi.
Tiếng bước chân đi thẳng lên lầu, gõ cửa một phòng kí túc của sinh viên năm thứ hai.
"Vương Tuấn Khải có ở đây không, phiền anh xuống dưới một chút."
~oOo~