Chương 25
[Re-up] [Edit/Trans] [LongFic | KaiYuan] Ngồi Cùng Bàn Với Em____________________________________________
Chương thứ hai mươi lăm
.
Chính là đối với bạn cực thân là Vương Nguyên, Lưu Chí Hoành cũng chưa có tiết lộ tên của con khủng long này.
Nếu như nhắc về chuyện ngày xưa thì cũng không có gì quá kỳ lạ, đại khái là xảy ra lúc Lưu Chí Hoành học năm thứ ba tiểu học.
Một hôm tan học về nhà, chỗ bụi cây dưới nhà, Lưu Chí Hoành thấy được con gấu bông này. Bản thân là một đứa con trai, cho nên... đối với món đồ chơi này không có hứng thú, hơn nữa lại bị người khác vứt đi như đồ bỏ, mama nói, không nên lượm mấy thứ đó về.
Thế nhưng lại giống như một đứa trẻ bị bỏ rơi, trên người con thú bông có dán một mảnh giấy.
Lưu Chí Hoành lúc đó còn nhỏ, khó tránh khỏi việc lòng hiếu kỳ còn lớn hơn lời mẹ dặn.
"Con khủng long nhỏ của mình tên là Thiên Thiên, mẹ nói mình lớn rồi không được đem theo nó nữa, nếu như bạn nguyện ý giúp mình, chăm sóc nó thật tốt, sau đó đợi mình trưởng thành sẽ đón nó trở về."
Có nên mang về nhà hay không ?
Không được, mẹ nói không được ở bên ngoài lượm đồ bậy...
Thế nhưng khủng long nhỏ nhìn thật đáng thương a, hơn nữa sạch sẽ như vậy cũng không có bị bụi bặm bẩn thỉu a.
Lưu Chí Hoành cầm lấy khủng long nhỏ, đôi mắt khủng long nhỏ rất to cũng giống như đang nhìn cậu.
"Thiên Thiên..."
Được rồi ! Liền đem ngươi về nhà nha ! Chờ chủ nhân của ngươi tới đón ngươi ! Chắc chắn sẽ là một đại mỹ nữ đi !
Bé con Lưu Chí Hoành lúc đó bởi vì nghĩ Thiên Thiên sẽ bị cô đơn, liền lôi kéo mama cho mình mua thêm nhiều gấu bông nữa để cùng Thiên Thiên chờ đợi chủ nhân, cũng không nghĩ, sẽ phải chờ đợi mười năm. Lúc Vương Nguyên đến nhà hỏi Lưu Chí hoành cái này có từ khi nào, Lưu Chí Hoành nói đã qua cái thời con nít kia, tuy rằng vẫn giữ lại Thiên Thiên, nhưng miệng vẫn không nói ra lý do giữ lại nó.
Về phần Dịch Dương Thiên Tỉ làm sao biết được, Lưu Chí Hoành hỏi cậu ta, thế nhưng cậu ta lại như không nghe thấy câu hỏi của Lưu Chí Hoành, cũng không có trả lời, chính là tiếp tục thu xếp đồ đạc của mình.
"Vương Nguyên... Nói cho câu biết, mẹ tớ nói, cái cậu Thiên Tỉ này, hình như là điền nhầm đăng kí rồi !" Nhìn Thiên Tỉ không để ý tới chỗ mình, Lưu Chí Hoành ngồi xuống ghế đối diện Vương Nguyên thì thầm.
Vương Nguyên đã không còn kinh ngạc chuyện cậu và Lưu Chí Hoành ở chung một phòng, hiện tại cậu cực kỳ tò mò về người tên Dịch Dương Thiên Tỉ kia.
"Có ý gì ?"
"Nghe nói thành tích của cậu ta còn có thể đăng kí trường chất lượng vượt xa trường mình..."
"Vậy cậu ấy đăng kí ở đây làm gì a ?"
"Tớ làm sao biết, hỏi cậu ta ấy."
Hai người trao đổi ánh mắt, thế nhưng ai cũng không dám hỏi.
"Cái kia... Thiên Tỉ a... Nghe nói cậu là thánh học của trường Đại học a..."
Vương Nguyên vẫn là không kìm chế được lòng hiếu kỳ của mình, thử hỏi một chút.
"Không phải chuyện của cậu." Trả lời còn không thèm nhìn vào người ta, giọng nói bình thản nhưng lại không có một tia khách khí.
"Thật đúng là một bộ khí phách tổng tài ha ha, nhất định sau này gọi cậu là Thiên Tổng được rồi."
Bình thường để giảm bớt bầu không khí căng thẳng mà nói đùa xem ra chỉ là đang đổ dầu vào lửa chứ không phải đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Không nghĩ tới chính mình lên đại học lại gặp phải một người bạn mặt than như vậy, Vương Nguyên cũng chỉ biết bất đắc dĩ quay qua nhìn Lưu Chí Hoành, Lưu Chí Hoành cũng chỉ nhún vai không biết làm gì. Ba người, ngay từ đầu không biết sẽ hòa hợp như thế nào đây.
Vương Nguyên giúp Lưu Chí Hoành sắp xếp đồ đạc, Lưu Chí Hoành bỗng nhiên thần bí từ trong túi lấy ra một...
Thất độ không gian !!! (*) (Một nhãn hàng BVS tại Trung Quốc =))))) )
"Nhị Nguyên, tớ nghe mấy anh chị đi trước nói, cái này chính là bí kíp thần kì cho kỳ huấn luyện quân sự đó !"
"... Cậu nói giỡn sao ?!"
"Ngày mai, lấy một miếng lót dưới giày, vừa hút được mồ hôi vừa có hương thơm ngào ngạt !"
"Thần thông cái đầu a."
"Cậu không dán thì kệ cậu."
Hai người dọn dẹp xong đồ đạc thoắt đã đến 12 giờ, Vương Nguyên cũng nhận được tin nhắn của Vương Tuấn Khải bảo mình về nhà trước, bảo cậu ngủ sớm một chút.
Vương Nguyên tắt đèn, nằm ở trên giường, cuộc sống đại học của mình ngày mai sẽ bắt đầu, thế nhưng cậu rất bình tĩnh, không có kích động như trong tưởng tượng, ngay cả việc Lưu Chí Hoành cùng ở chung phòng với mình cũng không quá ngạc nhiên. Bởi vì thi đậu vào trường, làm học đệ của Vương Tuấn Khải, đều là mong muốn của một năm trước, hai người bất quá chỉ là đang từng bước thực hiện kế hoạch tương lai hạnh phúc mà thôi.
Chỉ là không nghĩ tới người tên Dịch Dương Thiên Tỉ kia, trước khai giảng một ngày lại đang ngồi đọc sách... Trong căn phòng tối chỉ có đèn bàn của cậu ta là đang sáng, người này thật có nhiều thứ làm người khác không thể hiểu nổi, ở chung với người như vậy liền bốn năm thật khó có thể tưởng tượng... Ai nha, may mà còn có Lưu Chí Hoành. Chỉ là hiện tại hai người cũng không thể bàn luận về cậu ta, nếu không Thiên Tổng băng lãnh kia sẽ nghe được mất.
Vương Nguyên cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Lưu Chí Hoành.
"Cậu ngủ chưa ?"
"Ngủ rồi."
"Ngủ rồi làm sao trả lời được ?"
"Tớ đang nói mớ..."
"Cậu muốn ăn đòn a !"
"... Hai chúng ta nằm cách nhau mười centimet, cậu không thấy tớ cũng đang cầm điện thoại sao còn hỏi ?"
Vương Nguyên ngẩng đầu lên, thấy Lưu Chí Hoành nằm bên giường đối diện đang chiếu ánh sáng điện thoại, giơ về phía mình một ngón giữa.
"Tiểu tử gan cậu thật lớn nga !" Vương Nguyên cũng giơ lại cho cậu một ngón giữa.
"Cậu đi mà làm phiền Vương Tuấn Khải nhà cậu có được không ? Tớ đang bận suy nghĩ."
"Suy nghĩ chuyện gì, nói ra cho anh đây hài lòng một chút."
"Đang nhớ nam thần hả ?"
"Không có !"
"Không cãi nhau với cậu nữa, tớ ngủ đây, sáng mai nếu chuông đồng hồ tớ không kêu thì nhờ cậu gọi dậy nha."
"Tớ cũng không hứa được đâu nha, Vương Tuấn Khải gọi tớ dậy."
"Ặc ặc ặc, tình cảm thấy gớm !"
"凸(e_e)凸"
Ngoài miệng nói như vậy nhưng Vương Nguyên cũng không có gửi tin nhắn cho Vương Tuấn Khải, dù sao mình cũng là sinh viên đại học, không thể loại chuyện nhỏ này cũng ỷ lại hắn.
Sáng sớm hôm sau, quả nhiên là Lưu Chí Hoành đánh thức Vương Nguyên.
"Dậy, muộn rồi !"
"A..." Vương Nguyên vẫn còn mơ mơ màng màng không muốn rời giường.
"Dịch Dương Dương Thiên Tỉ thật sự con mẹ nó tuyệt tình, cũng không có kêu chúng ta." Lưu Chí hoành một bên đánh răng một bên mặc bộ đồ quân sự.
Vương Nguyên ngồi dậy, dụi dụi mắt, mới phát hiện giường của Thiên Tỉ đã thật sự chỉnh tề, người sớm đã rời đi.
Vương Nguyên bò xuống giường, bắt đầu chậm rãi thay bộ quần áo, bên kia Lưu Chí Hoành dùng khăn lau mặt một cái liền đạp cửa chạy ra ngoài.
"Nhị Nguyên, tớ xuống trước, sẽ báo với thầy huấn luyện là cậu bị tiêu chảy."
Vương Nguyên đánh răng, rửa mặt xong rốt cục cũng đã thanh tỉnh, lúc mang giày mới phát hiện.
Giày này... Quá lớn...
Chính là không có chuẩn bị lót giày, thế nào lại có thể...
Ô sệt ! Không có cách nào khác đành phải dùng chiêu đó, Vương Nguyên lấy từ trong cặp Lưu Chí Hoành ra cái món "bí kíp huấn luyện quân sự kia", cậu cũng không biết cái đồ này phải dùng thế nào, cũng chỉ mở bao ra trực tiếp bỏ vào giày, vẫn có chút lớn. Mặc kệ, Vương Nguyên nhìn đồng hồ đeo tay, không còn kịp rồi. Không thể làm gì khác hơn là cứ như vậy đi xuống lầu.
Lý do tiêu chảy rõ ràng thày huấn luyện thấy không thể tin, thế nhưng cũng không có cách nào chứng minh là giả, đành mắng vài câu rồi để cho Vương Nguyên đứng cạnh Lưu Chí Hoành, dĩ nhiên phía bên kia còn có Dịch Dương Thiên Tỉ. Cậu ta thấy Vương Nguyên đắc ý khi không bị thầy huấn luyện phạt vì đi trễ, liền khinh miệt hừ một tiếng. Vương Nguyên trẻ con cũng phản ứng lại, sau đó bị thầy huấn luyện vỗ một cái sau đầu liền im lặng không nói nữa.
"Phía dưới luyện tập nghiêm túc, thầy nói một, các em đá chân lên, phải thật sự đá lên, không được nhúc nhích, ai nhúc nhất liền đem chặt chân "
Vương Nguyên không có tập trung lắng nghe, sự chú ý của cậu đều dồn vào thân ảnh quen thuộc đứng ở bên ngoài mười mét. Cũng không biết Vương Tuấn Khải đến đây từ lúc nào, Vương Nguyên vẫy vẫy tay, thừa lúc thầy huấn luyện không để ý liền khua tay múa chân đùa giỡn làm bộ dạng đẹp trai, chính là muốn thể hiện, em đây mặc quân phục vào có phải là rất đẹp trai hay không.
"Một."
Vương Nguyên thoắt cái vẫn phản ứng kịp, bất quá lại dùng sức hơi mạnh, giày lại có hơi lớn...
"A..."
Chân đá ra, giày cũng bay, mấu chốt chính là... "Bí kíp huấn luyện quân sự" cũng bay ra ngoài nốt...
Trong đội cũng không biết người nào lại ác ý nói ra một câu trêu chọc.
"Nếu muốn da hảo, hãy dùng Hộ Thư Bảo~ " (*) (Đại khái nó là câu khẩu hiệu của 1 nhãn hàng BVS khác =)))) )
Một trận cười vang lên. Vương Nguyên đỏ mặt báo cáo đi nhặt giày, ngẩng đầu một cái còn có thể thấy Vương Tuấn Khải cũng đang cúi đầu che miệng cười.
"Thật ra là Thất Độ Không Gian."
Lưu Chí Hoành vừa cùng mọi người cười vừa hướng phía các bạn giải thích.
Có thể là kỳ quái, nhưng hình như cậu cũng nghe thấy Dịch Dương Thiên Tỉ cũng nói một câu như vậy.
~oOo~