Ai Còn Chờ Ai Khi Mùa Hoa Nở? [Lam Ngôn]

Chương 34

Sáng hôm sau, gia đình nàng cũng từ thành phố X tới thẳng bệnh viện.

Tự nhận thức được rằng bản thân ở lại đây nhất định sẽ khiến nàng cảm thấy không tiện, cho nên Ngô Cẩn Ngôn lấy lý do studio còn có việc rồi nhanh chóng rời khỏi.

Dừng xe tại công viên cách quảng trường không xa, bấy giờ cô mới lấy điện thoại phát đi một cuộc gọi.

"Tôn Đằng, đã lâu không gặp. Phải, tôi là Yan..." Cùng người ở đầu dây bên kia vui vẻ hàn huyên một hồi, sau đó cô khẽ cười nói: "Chúng ta gặp nhau một lát được không? Tôi đang ở trước công viên cạnh tiểu khu nhà anh, ừ, là việc tương đối quan trọng."

Thời điểm hoàn tất cuộc hẹn, cô một tay đem điện thoại ném sang ghế phụ, tay còn lại chậm rãi gõ từng nhịp lên vô lăng, ánh mắt không khỏi mang theo vài tia mơ hồ tính toán.

Đinh Kiến Văn... cô thực sự cảm thấy việc ly hôn giữa nàng và hắn chưa phải là cánh cửa chấm dứt mọi chuyện. Hắn chắc chắn sẽ còn cố gắng dùng thủ đoạn để níu kéo những điều vốn đã tan vỡ này. Và cô thì không bao giờ hy vọng điều ấy.

Ngoài cửa xe vang lên tiếng cộc cộc, Ngô Cẩn Ngôn giật mình đưa mắt nhìn, lại trông thấy nam nhân đang hướng mình nhoẻn miệng cười.

"Chúng ta tìm nơi nào thuận tiện nói chuyện." Mở cửa xe rồi sánh vai đứng cạnh hắn, từ đầu đến cuối, suy nghĩ của cô ngoại trừ hai từ nói chuyện vừa phát ra, thì hoàn toàn không có ý tứ chào hỏi nào khác.

"Này, tôi biết em tìm tôi nhất định là có chuyện gấp cần giải quyết, nhưng em cũng không thể lạnh lùng với tôi như vậy được."

Tôn Đằng bĩu môi, rõ ràng nhiều năm đã qua, ấy thế mà tính cách của Ngô đại tiểu thư này một chút vẫn chẳng hề thay đổi. Giá như cô cũng thủy chung đáp lại tình cảm của hắn giống vậy thì tốt.

Ngô Cẩn Ngôn hừ một tiếng, nghiêng đầu nói: "Anh rõ ràng biết tôi nhất định sẽ không rung động vì anh, được chứ? Giờ chúng ta hãy nghiêm túc trao đổi về vấn đề tôi đang phải đau đầu đối mặt đây."

"Ồ, trên đời này vẫn còn tồn tại điều khiến Yan mỹ nữ đau đầu ư?" Tôn Đằng giả bộ kinh ngạc cảm thán.

Cô nâng chân đá vào mông hắn.

Mà hiện tại, Tần Lam đang mệt mỏi ngồi xuống ghế cạnh giường con gái. Bé con vừa mới tỉnh không lâu, hơn nữa còn khóc vì đau một hồi mới chịu nín.

"Thật không ngờ Đinh gia lại tắc trách tới mức độ ấy. Dù sao chăng nữa Nhạc Nhạc cũng là con cháu nhà bọn họ, con bé rốt cuộc đã làm gì sai?"

Chuyện hôm nay đã triệt để khiến Tiêu Khởi Thanh tức giận. Trước đây bà nhẫn nhịn bởi nể mặt chồng và cha chồng, giờ đây cháu gái bị nhà thông gia cũ đối xử bất công, hài tử vô lực phản kháng, vậy thì người lớn nhất định phải thẳng thắn đòi công đạo.

Tần Lực gật đầu đồng tình: "Phải, bọn họ cũng không thể đem thù oán đổ lên đầu con trẻ được."

Nhìn ba vị trưởng bối trước mặt, lòng nàng chẳng hề cảm thấy vui vẻ hay biết ơn, trái lại chỉ cảm thấy áp lực cùng bí bách.

Nàng cần Ngô Cẩn Ngôn. Sự hiện diện của em ấy giờ đây cũng đủ để khiến cuộc sống của nàng thoải mái hơn nhiều.

"Bây giờ nói chuyện còn có nghĩa lý gì chứ?" Nghĩ đoạn, nàng khẽ nở nụ cười. "Mặc kệ Nhạc Nhạc bọn họ cũng mặc kệ rồi. Trực tiếp cắt đứt quan hệ ngay từ ban đầu không phải tốt hơn nhiều sao?"

"Con người sống trên đời không thể sống một mình, mà bên cạnh phải giữ được bằng hữu." Tần lão gia tử đột nhiên lên tiếng. Ý tứ vô cùng rõ ràng, đó chính là không hoàn toàn trách Đinh gia. "Nhạc Nhạc cũng là con cháu nhà họ Đinh, việc để con bé ngã chưa chắc đã đúng là cố ý, đừng vội khẳng định."

Nghe những lời từ chính miệng người ông đáng kính nói ra. Bởi vì tức giận đến vô lực, cho nên Tần Lam chỉ biết xoay đầu nhìn sang hướng khác.

Đôi lúc nàng thường nghĩ đến việc giữa cháu gái và bằng hữu, giữa tình thân và mặt mũi. Ông nội nàng rốt cuộc chọn thứ nào, đáp án chẳng phải đã quá rõ ràng rồi hay sao?

Nàng vĩnh viễn không phải sự lựa chọn của ông. Vĩnh viễn là vậy.

Ngần ấy năm qua, nàng cố gắng rèn luyện để biến mình trở thành khuôn mẫu hiểu tri thức, hiểu lễ nghĩa để ông nội vui lòng. Nhưng kết quả nàng nhận lại là gì? Chỉ có trách móc cùng đàn áp.

Nàng mệt rồi, thực sự không muốn sống mãi trong hoàn cảnh thế này nữa. Nàng muốn giống như Cẩn Ngôn, làm một chú chim sải rộng đôi cánh tự do.

Từ hâm mộ đơn thuần chuyển thành tình yêu đơn thuần, nàng đối với cô chính là như vậy.

***

"Gã đàn ông đó thực sự làm mất hết mặt mũi nam nhân."

Tôn Đằng phản ứng giống hệt Ngô Cẩn Ngôn, sau khi nghe xong liên tục phỉ nhổ.

"Cho nên giúp tôi nhé." Cô nghiêng đầu nhìn hắn.

"Giúp thì giúp, nhưng em định lấy gì trả đây?" Tôn Đằng nhướn mi. "Một cuộc hẹn hò được chứ?"

"Anh nghe mãi vẫn không hiểu ư? Bà đây chưa từng thích qua nam nhân, chỉ đặc biệt thích nữ nhân. Đối với anh chính là cảm giác huynh đệ tình thâm."

"..."

"..."

"Không thể thử hẹn hò một chút sao?"

"Không thể."

"..."

Cuối cùng đành dùng cách đơn giản nhất là thanh toán tiền. Xong xuôi, Tôn Đằng mang theo dáng vẻ ủ rũ rời đi.

Rõ ràng trông có chút ngốc, ấy thế nhưng hắn lại là lão đại, bên dưới còn một đàn em chuyên hành nghề thu họ bảo kê.

Sở dĩ cô quen hắn, một phần cũng do tính chất công việc. Cô làm nghề này đôi khi không thể tránh khỏi rắc rối phiền phức, mà cách giải quyết nhanh gọn hiệu quả nhất, đó là chỉ có thể tìm những người như Tôn Đằng.

Đại khái thì trước đây chẳng biết từ đâu xuất hiện một kẻ điên cùng cô tranh giành khách hàng, còn cho người liên tiếp tới quấy rối cùng phá hoại studio. Do đó Ngô Cẩn Ngôn từ chỗ Tô Thanh kiếm được mối liên hệ với Tôn lão đại, đôi bên trao đổi thật lâu, hắn rốt cuộc cũng đồng ý trở thành bảo kê của cô.

Chỉ là bản thân cô chẳng tài nào tin nổi việc hắn cứ như vậy thích mình, thậm chí trước đây còn mãnh liệt theo đuổi. Cả ngày chỉ quanh quẩn hẹn gặp rồi tặng hoa, mời đi nghe nhạc xem phim, mời đi dạo phố,... Bất kể cô tàn nhẫn cự tuyệt thế nào chăng nữa, hắn vẫn liên tục kiên nhẫn tìm chủ đề để rủ rê mời mọc.

Bên dưới là vài cuộc hội thoại tiêu biểu hết sức nhảm nhí của hai người.

"Anh từ bỏ đi, chúng ta căn bản không có kết quả đâu."

"Từ bỏ cũng được, nhưng mình hẹn hò nhé."

"Tôi xin anh đấy, tôi đã nói tôi thích nữ nhân."

"Em thích ai cũng được, mình hẹn hò nhé."

"Tôn Đằng."

"Em gọi tên tôi tức là đồng ý rồi nhé."

"..."

Kết quả, bốn năm trôi qua, bên cạnh hắn thực sự không hề có bạn gái. Ngô Cẩn Ngôn hỏi hắn lý do vì sao cứ phải cố gắng níu giữ thứ không thuộc về mình? Hắn lại thản nhiên trả lời rằng: "Em không phải vật mà gọi là thứ, em rõ ràng là người tôi yêu."

Đáng tiếc rằng trong chuyện tình cảm, suy cho cùng dù chúng ta có tha thiết chân thành tới đâu, nhưng nếu đối phương đã không thích, thì nhất định sẽ không có kết quả.

Ngô Cẩn Ngôn cảm thấy vô cùng may mắn vì Tần Lam chấp nhận mình, thậm chí nàng còn sẵn sàng bỏ qua mọi tư tưởng bảo thủ trước đó để đem đến cho mình hạnh phúc.

May mắn mười lần, không bằng cái gật đầu của nàng một lần.

Thời điểm lái xe trở về studio, Phó Tiểu An tuy đang bận rộn chụp ảnh, song cũng không quên lên tiếng hỏi cô: "Đại tỷ, chị đã đi đâu vậy? Lúc nãy người đẹp đến tìm chị."

Ngô Cẩn Ngôn mơ hồ đáp: "Người đẹp? Ai?"

"Người lần trước chị chọn làm mẫu cho bộ ảnh mùa thu ở trường đại học S ấy."

Cơ mặt cô thoáng trở nên tê rần.

Tần Lam? Nàng đến tìm mình làm gì? Không phải đang ở bệnh viện cùng Nhạc Nhạc sao?

Vội lục túi lấy điện thoại, bấy giờ cô mới phát hiện thứ đồ công nghệ này đã hết pin từ lâu.

Nhanh chóng mượn điện thoại của Phó Tiểu An, Ngô Cẩn Ngôn thuần thục nhập đúng dãy số bản thân chẳng biết đã khắc ghi tự bao giờ.

Chuông đổ một hồi nàng mới bắt máy.

Chờ một lát nhưng vẫn không thấy nàng nói gì, cô đành tiên phong lên tiếng: "Chị đến studio tìm em hả? Lúc nãy trên đường em tình cờ gặp một người bạn, cho nên cùng họ đi cà phê."

"Ừ."

"Chị sao thế?" Thường khẳng định trong lòng có quỷ mới thấy quỷ, cô hiện tại chính là vô cùng chột dạ. "Em vẫn đang nghe này."

"Cẩn Ngôn..." Nàng giống như có điều muốn nói lại thôi.

Ngô Cẩn Ngôn thừa nhận bản thân sớm đã gấp đến phát hoảng, đặc biệt là khi còn nghe thanh âm có phần tổn thương của nàng.

"Lam Lam, chị không sao thật đấy chứ? Mau nói cho em biết đi, chị thế này khiến em sợ lắm."

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng hít thở thật nhẹ, cuối cùng nàng cũng trả lời: "Không có gì, lúc nãy tìm em là muốn hỏi em ăn sáng chưa, bởi khi em rời đi vẫn còn rất sớm. Xem ra là chị lo nghĩ nhiều rồi."

Mặc dù đã nghe nàng nói lý do, song cô vẫn mơ hồ cảm nhận được có điều gì đó không đúng cho lắm. Tuy nhiên giờ hẹn chụp với người mẫu đã tới, cô không thể bỏ công việc lại để chạy đến bệnh viện tìm nàng được.

"Chờ em, trưa nay em sẽ đến tìm chị và Nhạc Nhạc."