Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện. Kết quả cả buổi sáng hôm đó, Ngô Cẩn Ngôn năng suất làm việc suy giảm vô cùng đáng kể.
Thực ra nghĩ thì cũng lạ. Lần chia tay với Trương Gia Nghê là lần cuối cùng cô yêu đương, bởi vậy đây có thể coi là khoảnh khắc đầu tiên cô vì tình yêu mà ảnh hưởng tới công việc.
Trên đường tới bệnh viện theo lời hứa, cô quyết định ghé qua mua một bó hoa tặng nàng cùng gấu bông tặng bạn nhỏ Nhạc Nhạc. Thẳng đến khi dừng trước cửa phòng bệnh, bấy giờ cô mới phát hiện ra một điều rằng gia đình nàng hình như vẫn còn ở đây.
Toan muốn xoay lưng rời đi, Ngô Cẩn Ngôn định lát nữa sẽ nhắn tin gọi nàng xuống khuôn viên, thì thanh âm trong phòng truyền ra khiến cô dừng bước.
"Cẩn Ngôn, em chờ đã."
Tần Lam sải chân về phía cửa, dứt khoát đem nó đẩy sang một bên, sau đó vươn tay nắm lấy bàn tay cô.
Loạt hành động mang tính kiên quyết của nàng khiến cô hoàn toàn đứng hình vì sững sờ.
"Sao... sao vậy?" Ngô Cẩn Ngôn mấp máy môi hỏi.
"Em sợ cái gì? Em đường đường chính chính đến thăm Nhạc Nhạc, đâu cần phải làm bộ có tật giật mình như thế?" Nàng tuôn một hơi dài chất vấn.
"Nhưng em sợ." Trong đầu cô chẳng biết từ khi nào đã xuất hiện cảnh ai đó khẩn thiết quỳ gối cầu xin mình. Hơn hết cả, cái cầu xin đó chính là lý do trực tiếp dẫn đến cái chết đơn độc trong phòng ngủ sau này.
Ngực trái liên tục co thắt khiến Ngô Cẩn Ngôn thống khổ dựa vào tường rồi ngồi bệt xuống đất.
Quằn quại một hồi. Đoạn, cô ngẩng đầu nhìn nàng, đôi mắt đỏ sọng dần ngập đầy nước.
"Lam Lam, để lần khác được không? Em..."
Trông dáng vẻ chật vật của cô, bản thân Tần Lam đương nhiên cũng không đành lòng.
Tiến lại gần cô, đồng thời đem cánh cửa phòng bệnh đóng lại. Bấy giờ ngón cái của nàng mới chạm lên đôi môi đang bị cô dồn lực cắn chặt.
"Được, lần khác thì lần khác. Nếu em mệt thì mau trở về nghỉ ngơi đi, chị đợi em."
"Em xin lỗi." Ngô Cẩn Ngôn đứng dậy, sau đó cúi thấp đầu, bản thân không biết phải giải thích với nàng thế nào về cảm giác của mình hiện tại. Cô ngàn vạn lần không muốn trở thành kẻ hèn nhát trong mắt nàng, thế nhưng cô thực sự không thể bước vào đó. Đặc biệt là phải đối diện với người nhà họ Tần, đối diện với ông nội và người nàng gọi là cha mẹ kia.
"Cẩn Ngôn, nhìn chị." Ngô Cẩn Ngôn đau khổ một khắc, Tần Lam liền dành một khắc để chờ cô bình tâm.
Âm thầm hít sâu một hơi, lần thứ hai cô dè dặt ngẩng mặt nhìn nàng.
"Kỳ thực lúc sáng chị gọi em, là vì chị muốn em đến đây ở bên chị. Chẳng hiểu sao chị bỗng thấy rất sợ, sợ rằng mình sẽ mất em. Chỉ là hiện tại chị càng không hiểu lý do tại sao em bỗng trở nên như vậy. Nhưng Cẩn Ngôn, chị không trách em. Bởi nếu chúng ta đã yêu nhau, thì chị cũng giống như em, chị có thể cảm thông và cùng em chia sẻ nỗi đau này."
Nghe nàng chân thành nói xong, bấy giờ Ngô Cẩn Ngôn mới đem hoa cùng quà đặt quà vào tay nàng. Vừa tủi nhục lại vừa giận bản thân, cuối cùng cô nghẹn ngào nói: "Chị giúp em tặng Nhạc Nhạc nhé. Còn nữa, hãy nói với con rằng em rất yêu con, đợi khi nào sắp xếp công việc xong em sẽ trở lại."
Chưa kịp để Tần Lam trả lời, cô đã chẳng khác nào tù nhân tìm cách chạy trốn khỏi ngục tù. Nhanh nhanh chóng chóng đứng dậy rồi sải bước khỏi hành lang, bỏ lại nàng cùng vô vàn nghi vấn.
Kỳ thực có rất nhiều chuyện Tần Lam không hiểu. Ngay cả tình cảm của Cẩn Ngôn, nàng cũng chưa hiểu. Bởi chính nàng không thể biết rằng rốt cuộc Cẩn Ngôn yêu nàng thật lòng, hay là yêu nàng chỉ vì nàng là cô gái xuất hiện trong giấc mơ của em?
Khẽ thở dài, nàng tự nhủ dù sao mọi chuyện đều đã đến nước này rồi, tình cảm chẳng phải thứ nói vãn hồi liền có thể vãn hồi. Em ấy không yêu nàng, nhưng nàng yêu em ấy.
"Người ở ngoài lúc nãy là ai vậy? Sao con không mời họ vào đây?"
Trông thấy Tần Lam mang theo quà trở lại, Tiêu Khởi Thanh không khỏi nghi hoặc hỏi.
"Một người bạn của con. Em ấy đến thăm Nhạc Nhạc, chỉ là có việc gấp nên phải rời đi ngay." Nàng tùy tiện tìm một lý do thoái thác, đồng thời bỏ qua ông nội cùng cha mà tiến thẳng về phía Nhạc Nhạc.
"Dì Ngôn phải không ạ?" Chưa kịp để mẹ lên tiếng, bé con đã mở to mắt, dáng vẻ tràn đầy mong đợi hỏi.
"Sao con biết?" Tần Lam nghi hoặc nhìn bó hoa, rồi lại nhìn gấu bông của cô. Nhạc Nhạc đương nhiên không có điện thoại, mà Cẩn Ngôn cũng chưa từng thông báo qua với nàng về việc sẽ mua những đồ vật này.
Thật không ngờ bạn nhỏ Nhạc Nhạc rất chân thành trả lời: "Dì Ngôn nói về sau chỉ cần ai tặng Nhạc Nhạc gấu màu nâu và phần bụng màu trắng thì đó chắc chắn sẽ là dì Ngôn."
Không khỏi bật cười trước sự đơn thuần của tiểu hài tử. Nàng khom lưng xoa xoa đầu bé con.
"Vậy nếu mẹ tặng con món quà giống như thế, con cũng sẽ tưởng đó là dì Ngôn ư?"
"Sẽ không."
"Vì?"
"Con gấu này có mùi của dì Ngôn." Tần Cẩn Nhạc vừa nói vừa đem chú gấu đáng yêu ôm chặt vào lòng. "Mùi của mẹ khác mùi của dì Ngôn."
Nghe tới đây, Tần Lam rốt cuộc cũng nhoẻn miệng cười.
Thì ra Cẩn Ngôn trước khi đem quà đi tặng đã mang nước hoa mà bản thân thường dùng xịt lên.
"Tiểu Lam, dì Ngôn trong lời của Nhạc Nhạc là ai?" Tần Tranh bất ngờ hé môi hỏi.
Đưa mắt nhìn qua ông nội, cơn giận về việc ông đã không chịu đứng ra cùng nàng bảo vệ con gái lại bùng lên. Bởi vậy nàng chỉ lạnh nhạt trả lời: "Chủ nhà của con."
"Sao không mời cô ấy vào đây?"
Lần này nàng tuyệt nhiên không đáp.
Kỳ thực lúc nãy nàng đã rút ra được kết luận rằng Cẩn Ngôn dường như rất sợ gia đình nàng. Cũng phải, bất cứ ai khi gặp gia đình nàng đều sẽ trở nên căng thẳng, bao gồm cả một thân tài đức Tống Lam.
Nàng vẫn còn nhớ Tống Lam từng nói với nàng rằng: "Lam tỷ, em thực sự rất thương và khâm phục chị. Cho dù gia đình em cũng khắt khe, nhưng không phải dạng khắt khe giống như sợi dây thừng chỉ chực khi chúng ta mắc sai lầm liền có thể bị siết vào cổ như vậy."
Khi ấy, Tần Lam chỉ thản nhiên đáp: "Tạo hóa vốn đã an bài. Bản thân chị không đủ khả năng để chọn nơi mình sinh ra, do đó chị đành phải học cách chấp nhận cuộc sống."
Chậm rãi vuốt ve bộ lông mềm của gấu bông, nàng nhịn không được hỏi: "Nhạc Nhạc, mẹ có thể mượn gấu của con một lát không?"
"Đương nhiên là được." Bạn nhỏ Nhạc Nhạc tít mắt cười, đồng thời đem gấu nhỏ đưa cho mẹ.
Sở dĩ nàng bỗng trở nên ấu trĩ như vậy, âu cũng bởi lúc nãy Nhạc Nhạc nói gấu bông có mùi của cô.
Giờ phút này tạm thời chưa thể gặp người, nàng đành phải dùng mùi hương để tưởng người.
***
"Tên đần Ngô Cẩn Ngôn ngần này tuổi đầu nhưng vẫn cho rằng tình yêu chân thành có thể vượt qua tất thảy bão giông."
Đem bức xúc hướng Tô Thanh giãi bày, Khương Tử Tân dám thề nếu cô có mặt ở đây, chính mình chắc chắn sẽ đem cô băm vụn thành trăm mảnh.
Bởi vì nàng hạnh phúc, Cẩn Ngôn cũng phải hạnh phúc. Bởi vì cả hai từ thuở lọt lòng đã bên nhau, nàng chưa bao giờ hy vọng cô phải liên tục một mình chịu đựng đau khổ như hiện tại.
Hôm nay Tô Thanh có dịp ghé qua Thượng Hải làm ăn, do đó àng từ chỗ cô nghe ngóng thành công việc Cẩn Ngôn nhà nàng đang đơn độc đối mặt với khó khăn cùng Tần Lam, cùng một người phụ nữ đã có gia đình.
"Ta biết mình không có quyền can dự vào hạnh phúc mà cậu ấy lựa chọn. Nhưng thú thật ta không cam tâm. Tô Thanh ngươi biết rõ mà, cho đến giờ phút này, Cẩn Ngôn hoàn toàn xứng đáng với một người tốt hơn Tần Lam."
Tô Thanh kiên nhẫn nghe nàng nói xong, cuối cùng mới hé môi hỏi: "Vậy ngươi đã từng nghiêm túc tâm sự cùng cậu ấy chưa? Rằng lý do tại sao cậu ấy khăng khăng lựa chọn Tần tiểu thư?"
"Còn không phải do cậu ta phát điên vì nàng giống mẫu người lý tưởng của mình ư?" Khương Tử Tân khẽ cười châm chọc. "Nếu hiện tại để mọi người biết chuyện Tần Lam ly hôn sau đó ở bên cạnh Cẩn Ngôn, vậy chẳng phải cậu ấy sẽ mang danh phá nát hạnh phúc gia đình người ta sao?"
Nàng nói đến đây, Tô Thanh lựa chọn im lặng.
Thực ra những lời này cũng không phải không có lý.
"Cho nên..." Cô ngập ngừng thăm dò.
"Nếu có cơ hội, ngươi hoặc ta hãy phân tích sự thật này với cậu ấy."
"Ta không muốn nghe Cẩn Ngôn mắng đâu..." Tô Thanh oan ức bĩu môi. "Hạnh phúc mà cậu ta lựa chọn, chúng ta hãy cứ kệ đi. Đâu ai muốn làm người bình thường khi yêu? Ngô Cẩn Ngôn máu M cũng là do cậu ta tự quyết."
"Ta chỉ lo..."
"Ta biết, ta biết ngươi và Cẩn Ngôn là chị em tốt, ngươi ăn gì uống gì cũng đều muốn Cẩn Ngôn sung sướиɠ giống mình. Có điều Tử Tân, đó là cuộc đời của cậu ấy, là con đường mà cậu ấy lựa chọn. Thôi, ta còn có chút việc cần giải quyết, ta đi trước nhé. Đừng nói gì về chuyện hôm nay ta ở đây mách lẻo với ngươi, bởi vì ta cũng lấy tin từ chỗ bằng hữu thôi."
Khương Tử Tân gật đầu. Đoạn, nàng khẽ thở dài, chẳng biết là do bất lực, hay là do oán trách Ngô Cẩn Ngôn đáng chết kia cứ tự lao đầu vào bể khổ.
P.S: Yên tâm đi, Lãng không có tạo drama như chương trước mọi người đoán đâu hihihi =)))))
Thất Tịch vui vẻ 💋