Dù chỉ mới ba ngày Nhạc Nhạc không ở bên, song Tần Lam lại hoàn toàn ăn không ngon ngủ không yên.
Đêm cuối cùng trước khi đón bé con về nhà, cuộc điện thoại bất ngờ gọi tới đã khiến nàng thiếu chút nữa ngã quỵ.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Nghe động, Ngô Cẩn Ngôn vẫn còn mặc đồ ngủ từ trong phòng bước ra, trông thấy nàng như vậy bản thân lập tức cảm thấy vô cùng bất an.
Nàng vịn tay vào tủ để giày, sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên đang phải cố gắng giữ vững bản thân: "Đinh Kiến Văn nói Nhạc Nhạc bị ngã cầu thang, hiện tại... đang ở bệnh viện."
"Sao?"
"Chị phải tới đó ngay." Thanh âm nàng giấu không nổi sự run rẩy.
"Chờ chút đã, em đưa chị đi."
Chỉ vội cầm áo khoác khoác thêm, cô nhanh chóng vớ lấy chìa khóa xe rồi cùng nàng rời khỏi nhà.
***
"Anh trông Nhạc Nhạc kiểu gì mà để con tôi ngã?"
Lần đầu tiên trong suốt thời gian quen biết, cô thấy Tần Lam hoàn toàn mất bình tĩnh mà phát điên.
Túm lấy cổ áo Đinh Kiến Văn, mặc kệ cha mẹ chồng vẫn còn nhìn mình chằm chằm, nàng mỗi lần nói đều như thể rít qua kẽ răng: "Đinh Kiến Văn, trước khi đi tôi dặn anh thế nào? Tôi tin tưởng anh, tôi tôn trọng trách nhiệm của một người cha nên mới đồng ý để anh đưa Nhạc Nhạc về nhà. Và đây là cách anh dùng để báo đáp tôi sao?"
"Nếu như hôm nay Nhạc Nhạc xảy ra chuyện gì bất trắc, tôi với anh nhất định sẽ đồng quy vu tận."
"Tần Lam, cô mang tiếng học thức cao mà ăn nói hồ đồ." Đinh phu nhân hướng nàng quát. "Nhạc Nhạc xảy ra chuyện là điều ngoài ý muốn, hiện tại cô ở đây gào thét thì giải quyết được vấn đề gì ư?"
"Giải quyết được vấn đề gì ư?" Tần Lam bỗng nở nụ cười, xưng hô cũng vì những lời này của bà mà thay đổi. "Bác gái, Nhạc Nhạc bị ngã ở Đinh gia, thân là một người mẹ, con không thể kết luận Đinh Kiến Văn thiếu trách nhiệm sao? Hơn nữa con gái con vì sao lại ngã, mọi người cũng nên thuật lại để con biết cùng, phải không nào?"
Một nhà ba người Đinh gia đều đồng loạt im lặng.
Khoảng thời gian chờ đợi ánh đèn phòng cấp cứu chuyển sang màu xanh, nàng cũng thôi không chất vấn mà rơi vào trạng thái đứng ngồi không yên.
Ngô Cẩn Ngôn nhẹ nhàng đặt tay lên vai nàng, nhỏ giọng trấn an: "Nhạc Nhạc chắc chắn sẽ ổn thôi, chị thả lỏng một lát, điều quan trọng phải nghỉ ngơi trước đã."
Tần Lam lắc đầu, kiên quyết đáp: "Không, chị phải đợi bác sĩ ra."
Đoạn, ánh mắt nàng không khỏi dừng trên người Đinh Kiến Văn. Cái gì mà tài mạo đức độ, cái gì mà đối nhân xử thế hoàn hảo? Giờ phút này cảm giác nàng dành cho hắn chỉ là triệt để khinh bỉ cùng thất vọng.
Việc Nhạc Nhạc ngã cầu thang khiến nàng không thể không nghi ngờ. Bởi trên Đinh Kiến Văn còn một người anh trai, hắn lại có hai đứa nhóc một trai một gái trạc tuổi Nhạc Nhạc. Và hơn tất cả là hai đứa nhóc đó thường xuyên tìm cách bắt nạt bé con.
Cách đây một năm, Nhạc Nhạc từng bị chúng đẩy ngã ở bậc tam cấp. Tuy không nặng tới mức gãy chân gãy tay, song cũng là rách một miếng ở cằm.
Nhạc Nhạc là khúc thịt của nàng, trông thấy con đau môt nàng đương nhiên sẽ đau mười. Ấy thế nhưng khi đem chuyện này nói với cha mẹ chồng, kết quả họ lại thản nhiên đáp: "Hài tử đùa giỡn với nhau cũng là chuyện thường tình, cô cứ bao bọc Nhạc Nhạc mãi làm sao mà khá lên được?"
Được, nếu đã nói đến mức ấy, vậy thì nể tình người một nhà nàng sẽ chấp nhận nhắm mắt bỏ qua. Dẫu sao chúng chỉ là trẻ con.
Nhưng bỏ qua trẻ con, không có nghĩa là nàng sẽ không ghi hận người lớn.
***
Ánh đèn phòng cấp cứu rốt cuộc cũng chuyển sang màu xanh. Thời điểm cánh cửa chậm rãi hé mở, ngay lập tức đứng thẳng dậy, Tần Lam nhanh chóng tiến về phía bác sĩ.
"Tôi là mẹ của bé." Nàng vừa nói vừa kích động nắm lấy cổ tay vị cứu tinh vừa mới bước ra. "Con gái tôi... không sao chứ?"
"Đứa bé rốt cuộc đã ngã từ khi nào?" Vị bác sĩ trung niên sắc mặt trầm xuống.
Đinh gia ba người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng mới ngập ngừng khai thật: "Từ... từ chiều hôm qua."
"Các người đúng là coi thường tính mạng con trẻ. Đứa bé không chỉ bị gãy chân mà phần đầu còn bị tụ máu, nếu qua hôm nay các người không chịu đưa tới, đừng nói là sống thực vật, ngay cả tính mạng chúng tôi cũng không cứu nổi."
"Lam Lam." Ngô Cẩn Ngôn hốt hoảng đỡ lấy nàng.
Ở trong lòng cô, Tần Lam toàn thân run lẩy bẩy, nhất thời không nói được tiếng nào.
Rốt cuộc Nhạc Nhạc đã làm sai điều gì? Rốt cuộc lý do gì khiến bọn họ đối xử với con gái nàng như thế?
"Thực đúng là độc ác hết sức." Sống lưng cô cũng dần trở nên lạnh buốt.
Đoạn, cô rời tầm mắt nhìn sang bác sĩ, hỏi: "Vậy đứa bé hiện tại thế nào rồi?"
"Tạm thời đã qua cơn nguy kịch." Vị bác sĩ thở dài. "Chúng tôi đã tiến hành phẫu thuật để loại bỏ phần máu tụ, tuy nhiên thời gian tiếp theo vẫn phải thường xuyên kiểm tra."
"Cảm ơn bác sĩ."
Chờ người đi rồi, bấy giờ nàng mới vùi mặt vào hõm vai cô, nước mắt từng giọt lẳng lặng chảy xuống.
"Lúc Nhạc Nhạc ngã, tôi vốn tưởng rằng chỉ bị bầm tím đầu, cũng không nghĩ..." Đinh Kiến Văn lấp liếʍ mở lời.
"Anh im miệng đi." Nàng bỗng đứng thẳng dậy, nâng tay chỉ vào mặt hắn. "Nghĩ? Các người nếu biết nghĩ thì đã không để con gái tôi chơi vơi giữa ranh giới của sự sống và cái chết. Đinh Kiến Văn, từ nay về sau các người lập tức cút khỏi cuộc sống của mẹ con tôi, trước khi tôi từ bỏ tất cả sự tôn trọng dành cho các người."
"Tần Lam, Nhạc Nhạc cũng là con cháu Đinh gia. Cô mở miệng nói những lời này không cảm thấy hổ thẹn với ông nội cô sao?" Đinh phu nhân tiếp tục chất vấn. "Cô càng lúc càng quá quắt, còn biết đạo lý kính trên nhường dưới hay không?"
Từ trạng thái phi thường tức giận, cuối cùng Tần Lam chỉ còn biết bất lực nở nụ cười, mặc kệ lệ quang nơi khóe mắt liên tục tuôn rơi.
"Gả vào Đinh gia chính là sai lầm lớn nhất của cuộc đời tôi. Hiếu kính các người đến tận thời điểm này, cũng là lòng nhân đạo cuối cùng của tôi."
Lời vừa dứt, Đinh lão gia lập tức nâng tay, dường như muốn đánh nàng.
Cùng một lúc lao đến giữ chặt cổ tay hắn, Ngô Cẩn Ngôn vóc dáng mặc dù tương đối thấp bé. Song bởi vì thường xuyên vận động, cho nên thể lực của cô hoàn toàn đủ khả năng để ngăn cản một người đàn ông trung niên.
"Đã ngần này tuổi đầu rồi còn muốn hạ thủ với phụ nữ, thử hỏi các người còn mặt mũi hay không?"
"Chuyện gia đình tôi không liên quan đến cô."
Đinh Kiến Văn chợt xông tới chen vào giữa hai người.
"Cẩn Ngôn, bỏ đi." Nhận thức được rằng ở đây là bệnh viện, Tần Lam nhanh chóng nắm lấy cổ tay cô. "Chúng ta qua xem Nhạc Nhạc."
Không quên ném cho Đinh gia cái nhìn cảnh cáo, Ngô Cẩn Ngôn lầm bầm ba chữ vô liêm sỉ, cuối cùng mới chấp nhận theo nàng rời khỏi.
"Cái gia đình chết tiệt đó vừa nhìn là biết không phải hạng tốt đẹp. Chị nói xem, năm xưa chị thế nào lại nể mặt ông nội đồng ý cuộc hôn nhân rác rưởi như thế?"
Khi hai người tiến vào hành lang của khoa hồi sức cấp cứu, khuôn mặt cô cũng đỏ lên vì giận.
"Nhạc Nhạc ngã từ chiều hôm qua, chính miệng bác sĩ cũng nói là nặng. Ấy thế nhưng bọn họ lại tưởng con bé chỉ bong gân với bầm tím thông thường. Có phải mắc bệnh thần kinh hết với nhau rồi hay không?"
Liên tục chửi mắng một hồi. Rốt cuộc khi tới trước phòng bệnh, cô cũng bình tĩnh lại rồi nắm lấy tay nàng, sau đó chậm rãi vươn tay mở cửa.
Tần Cẩn Nhạc nằm trên giường, khuôn mặt bầm tím tái nhợt, phần chân phải bị bó bột cùng phần đầu quấn đầy băng trắng.
Tần Lam cắn chặt môi, cuối cùng mới chậm rãi lại gần ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, nhẹ nhàng nắm lấy tay con gái mà khóc.
Con bé ở với nàng, chỉ cần trầy một chút da thôi lòng nàng đã tựa như bị đem đi xé thành trăm mảnh. Nay sự tình lại trở nên như thế này, nói nửa đời sau của nàng không oán hận Đinh gia chính là nói dối.
Tần Lam nàng có thể nhẫn nhịn, có thể cam chịu. Nhưng nàng tuyệt đối không phải thánh mẫu hay Bồ Tát Quan Âm.
Nàng là một người mẹ.
Ngô Cẩn Ngôn vỗ nhẹ vai nàng, vừa để động viên an ủi, lại vừa muốn khẳng định rằng: "Nếu chị cần, em nhất định sẽ giúp chị giải quyết nam nhân đó."
"Cẩn Ngôn." Tần Lam chợt hé môi gọi, thanh âm khàn đặc nghẹn ngào.
"Ừ, em nghe đây."
"Chị phải làm sao bây giờ?"
Bỗng ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt nàng long lanh giọt lệ, nhìn thế nào cũng cảm thấy trong lòng xót xa.
Vòng tay ôm nàng, để nàng vùi mặt vào bụng mình, Ngô Cẩn Ngôn trầm giọng nói: "Chị cần em dạy dỗ Đinh Kiến Văn một trận ra trò không? Nhạc Nhạc gãy chân phải, em liền phế bỏ hai chân hắn. Nhạc Nhạc bị tụ máu, em liền trực tiếp biến hắn thành xú nam nhân sống thực vật. Dù sao nghề của em cũng là nghề tự do, chẳng hạn đi tù vài năm, vài năm sau ra tù vẫn có khả năng kiếm tiền."
"Ý chị không phải vậy..." Nàng lắc đầu. "Chỉ là chị đang nghĩ đến Nhạc Nhạc, nếu hiện tại chị cấm con bé từ nay về sau không được gặp Đinh Kiến Văn, thực sự sẽ là một điều vô cùng khó khăn. Dù sao... hắn cũng là cha con bé, hơn nữa thỉnh thoảng Nhạc Nhạc vẫn sẽ nhắc tới hắn, chị không đành lòng."
Nàng nói cũng không phải không có đạo lý.
Ngô Cẩn Ngôn nghiêm túc suy tính một hồi rồi đáp: "Việc này cũng chưa phải vấn đề khó giải quyết."
"Em nghĩ ra cách gì sao?"
"Ừ, bất quá phải chờ Nhạc Nhạc tỉnh lại rồi để con bé ổn định tinh thần đã. Còn nữa, em muốn nhắc chị rằng chẳng qua do chị không muốn dùng vũ lực, cho nên em mới mặc kệ Đinh Kiến Văn. Nam nhân chết tiệt xấu xa."