Sau nụ hôn phát sinh bất ngờ đêm ấy, cả cô và nàng đều ngầm hiểu ý đối phương mà không đề cập lại việc này.
Mọi thứ vẫn diễn ra theo đúng guồng quay của tự nhiên. Thẳng tới khi Ngô Cẩn Ngôn si mê ôm mộng tưởng rằng mối quan hệ giữa mình và Tần Lam chắc chắn sẽ có tiến bộ, thì nàng bất ngờ thông báo sẽ chuyển về nhà.
"Trong hợp đồng tôi đã ký nửa năm, hiện tại vẫn còn dư một tháng, để lát nữa tôi chuyển thêm tiền vào tài khoản của cô. Coi như bồi thường hợp đồng."
Thời điểm nói những lời này, thái độ trên khuôn mặt nàng một chút cũng không hề thay đổi. Nàng bình thản tới mức khiến cô lặng người đi bởi tin rằng tai mình đã điếc mắt mình đã hoa.
Một Tần Lam lạnh lùng như thế... cô chưa từng gặp bao giờ.
Im lặng thật lâu, rốt cuộc Ngô Cẩn Ngôn cũng khó khăn cất tiếng hỏi: "Vì sao?"
"Vì Nhạc Nhạc cần cha." Nàng đáp. "Tôi nghĩ việc tha thứ này có thể nằm trong phạm vi chấp nhận của bản thân. Dù sao mấy tháng qua hắn vẫn thường xuyên hướng tôi hối lỗi."
"Tra nam đều như vậy cả." Ngô Cẩn Ngôn thoáng cau mày. "Nếu hắn thực sự tôn trọng cô, hắn đã không đánh cô."
"Hôm ấy chỉ là lỡ tay mà thôi, dù sao phần lớn cũng đều do tôi cố tình kɧıêυ ҡɧí©ɧ hắn." Nàng mỉm cười. "Cảm ơn cô nhiều lắm, rất vui vì được làm quen với cô. Sau này chúng ta hãy cứ giữ liên lạc nhé."
Đồ đạc nàng mang đến cũng không nhiều, cho nên hiện tại công ty vận chuyển đã chuyển bớt vài thùng sách.
Khoảng chừng mười phút sau thì trước cửa có thêm người, cô thấy nàng chào hắn là "ba".
Tần Lực gật đầu nhìn con gái, rồi mới đưa mắt nhìn sang cô.
Đôi bên khách khí khom lưng chào hỏi. Mà Ngô Cẩn Ngôn giờ đây chẳng thể làm gì khác ngoài đứng ngốc ở một bên dõi theo từng hành động kiên quyết của nàng.
"Cô không cần phải bồi thường hợp đồng hay thanh toán gì thêm đâu. Lát nữa tôi sẽ hoàn tiền cho cô." Cô bỗng hé môi đề nghị.
Tần Lam thoáng kinh ngạc: "Làm như vậy sao được? Dù gì lỗi cũng nằm ở phía tôi."
"Đối với tôi, cô chưa bao giờ là người có lỗi. Kể cả cô gϊếŧ người, tôi cũng sẽ không nghĩ cô là hung thủ."
Ngô Cẩn Ngôn chẳng hiểu sao bản thân lại đột nhiên tức giận. Phải, cô tức giận bởi cách ứng xử của nàng, tức giận bởi những suy nghĩ nàng luôn bí mật cất giấu rồi bất chợt bùng phát khiến cô bị đẩy ra xa.
Ảo tưởng vị trí trong cuộc sống đã vô cùng thê thảm, ảo tưởng vị trí trong lòng người khác càng thê thảm hơn.
Cô vẫn luôn nghĩ rằng sau ngần ấy lần tâm sự và trải lòng cùng nhau, nàng chắc chắn sẽ cho mình một vị trí nhất định trong tim, thật không ngờ kết quả giờ đây ngay cả cái thang leo xuống cũng không tồn tại.
"Cẩn..."
Tần Lam còn chưa kịp lên tiếng, cô đã chặn ngang lời nàng. Sau đó cố gắng nặn ra một nụ cười: "Cô đừng nói gì cả, nếu quyết định đi thì hãy nhanh đi đi."
Tần Lam hơi nhướn mày, cuối cùng gật đầu đáp: "Như vậy... bảo trọng."
Chuẩn bị cùng cha rời khỏi cửa. Thời điểm nàng vừa lướt ngang qua, cô bỗng hé môi nói: "Cô biết tình cảm của tôi, cho nên mới tìm cách tránh né phải không?"
Bước chân nàng thoáng ngừng lại.
Qua một lúc, nàng mới bình tĩnh đáp: "Không phải, tôi đã khẳng định với cô rằng tôi làm vậy là vì Nhạc Nhạc, vì con gái tôi chỉ mới bốn tuổi, vẫn còn cần một gia đình trọn vẹn."
"Bởi thế cho nên cô chuyển về nhà? Không ly hôn? Tiếp tục sống với gã đàn ông vũ phu ấy?" Ngô Cẩn Ngôn châm biếm cười.
"Tôi nghĩ hắn vẫn còn là chồng tôi."
Câu nói cuối cùng Tần Lam dành cho cô, chính là câu nói tuyệt tình tàn nhẫn này.
***
"Ngươi nói thật sao? Vậy là Tết này ngươi sẽ về Thượng Hải thật sao?"
Đầu dây bên kia, thanh âm của Khương Tử Tân không giấu nổi hưng phấn.
"Ừ, ta đã thu xếp xong toàn bộ công việc rồi, ta quyết định để trống lịch Tết và nửa tháng sau đó."
Kiên nhẫn nghe cô nói dứt câu, bấy giờ nàng mới nghi hoặc hỏi: "Cẩn Ngôn... ngươi... không phải gặp chuyện gì khó khăn rồi chứ? Vì sao đột nhiên lại tự cho phép bản thân sảng khoái như vậy?"
Thường ngày Ngô Cẩn Ngôn yêu cầu năng suất công việc rất cao, hiện tại lại quyết định dừng mọi hoạt động gần một tháng. Nói nàng không nảy sinh nghi ngờ chính là nói ngoa.
"Chỉ là ta bỗng cảm thấy muốn để bản thân thoải mái tư tưởng một chút. Ta đã cống hiến rất nhiều rồi mà."
"Ngô Cẩn Ngôn, giữa Bạch Nguyệt Quang và ngươi xảy ra chuyện gì phỏng?"
Một mũi tên duy nhất đã bắn trúng hồng tâm, câu hỏi này của nàng khiến Ngô Cẩn Ngôn hít thở thôi cũng vô cùng khó khăn.
Cho nên cô đã chọn cách im lặng. Im lặng thật lâu để nàng nổi khùng và tắt máy, bởi cô thừa hiểu tính cách giận dỗi này của nàng.
Ấy thế nhưng hôm nay Khương Tử Tân đặc biệt nhẫn nại. Nàng chẳng những không tắt máy mà còn cùng đóng vai im lặng với cô.
"Tiểu Tân, ta..." Ngô Cẩn Ngôn cổ họng nghèn nghẹn.
"Nàng quyết định không thuê nữa, phải không?" Thanh âm nàng không còn ẩn chứa tia đùa bông đùa, mà rất nghiêm túc thành thật.
Biết rõ mình giấu chẳng giấu nổi nàng, bởi vậy cô đành gật đầu thừa nhận: "Ừ, nàng bảo con gái nàng cần một gia đình hoàn chỉnh, nên nàng đã bỏ qua và dọn về với gã chồng cũ đốn mạt đó rồi."
"Tiểu Tân, dẫu rằng cùng là phụ nữ, nhưng ta lại cảm thấy mình chưa bao giờ nhìn thấu nàng, cũng như nhìn thấu tâm trạng của nàng. Nàng đối với ta rõ ràng luôn hiện hữu trước mắt, song lại luôn mơ mơ hồ hồ hệt như hình bóng ta thường gặp trong giấc mơ."
"Thú thực vài ngày trước nàng khiến ta cảm thấy rất giận, thậm chí ta còn cảm thấy mình chẳng được tôn trọng. Chỉ là giờ đây cơn giận ấy của ta đã hóa thành tổn thương cùng đau lòng. Ta chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày tâm trạng của mình lại thảm hại đến thế."
Khương Tử Tân lắng nghe cô giãi bày, cuối cùng nhỏ giọng đáp: "Hẹn người trong studio cùng ngươi ra ngoài uống rượu đi, ngươi cứ uống một bữa thật say cho ta, ngày mai mọi chuyện nhất định sẽ khác."
"Tiểu Tân, đối với ta mỗi ngày thức dậy đã là một ngày khác rồi. Khác ở chỗ ta bắt đầu mơ thấy nàng, rồi hữu duyên gặp nàng, rồi được chung sống cùng nàng, và giờ đây thì ta mất nàng."
"Ta rõ ràng cảm nhận được dường như bản thân đã trải qua loại khủng hoảng bất lực này ở đâu đó. Tim ta đau, lòng ta quặn thắt khó chịu lắm. Chúng như muốn từng nhát gϊếŧ chết ta."
"Ngô Cẩn Ngôn, ngươi khôn hồn thì mở camera lên cả đêm nay cho ta. Tốt nhất đừng rời khỏi tầm mắt của ta." Khương Tử Tân thanh âm dần trở nên gấp gáp cùng hoảng loạn.
Nàng sợ, nàng sợ rằng Ngô Cẩn Ngôn tên điên ấy sẽ nghĩ quẩn. Nàng sợ cô chắc chắn sẽ vì sự đả kích này mà tự thu mình lại rồi đau khổ gặm nhấm nỗi buồn của riêng mình.
Nàng không bao giờ hy vọng điều ấy xảy ra, bởi Ngô Cẩn Ngôn chính là mối bận tâm trăn trở duy nhất của nàng.
Ngần này tuổi đầu, song vẫn chưa bao giờ khiến nàng thôi lo lắng.
Dùng điện thoại của Hổ Phách gửi cho Phó Tiểu An một tin nhắn. Đại khái nàng dặn cô bé hãy đến nhà tìm Ngô Cẩn Ngôn, tâm trạng của cô bây giờ đang tụt dốc không phanh.
Và rồi Ngô Cẩn Ngôn tắt máy, nửa giờ sau Phó Tiểu An cũng oan ức gọi lại cho nàng, báo rằng em vừa bị cô đuổi khỏi cửa.
"Chị ấy đáng sợ lắm, giống như bị ma nhập vậy..." Em mặc dù muốn xông vào ngăn cô phát điên, tuy nhiên cô chẳng những không mở cửa, trái lại còn lạnh lùng cảnh cáo: "Lần sau còn nghe lời Khương Tử Tân tới giám sát tôi, coi chừng tôi cho em nghỉ việc."
Cơn loạn thất bát tao kéo dài suốt cả buổi tối rốt cuộc cũng tạm thời lắng xuống.
Chỉ còn một mình trong căn nhà rộng lớn, Ngô Cẩn Ngôn quyết định mở hết đèn, chẳng dám tắt dù chỉ một bóng nhỏ.
Cô đang dần sợ hãi bầu không khí đơn độc hiện tại, và cô nhận ra chứng âu lo của mình càng lúc càng trở nên khó kiểm soát.
Run rẩy ôm chặt lấy tim. Cô rất muốn bước vào căn phòng trước đây mẹ con nàng ở, thế nhưng bản thân lại sợ nếu như bước vào đó, chính mình sẽ khó lòng bình ổn tâm trạng mà càng tiếp tục phát bệnh.
Câu hỏi Tôi đã chết như thế nào lần lượt trở về và tồn tại trong tâm trí cô.
Ngô Cẩn Ngôn nhớ tới khung cảnh phòng ngủ đơn độc cùng những lọ thuốc ngủ mua từ chợ đen. Sau đó là cơn đau chạy khắp lục phủ ngũ tạng do tác dụng mạnh của thuốc.
Rõ ràng là uống thuốc ngủ, tuy nhiên cái chết lại chẳng hề an yên.
Dường như cái chết nào cũng mang theo rất nhiều đau đớn. - Cô nghĩ vậy.
Tiếng dép lê ma sát với sàn nhà tạo ra thanh âm loẹt quoẹt. Ngô Cẩn Ngôn từ tủ trưng bày lấy ra hai chai rượu mạnh, cuối cùng chẳng cần dùng ly cầu kỳ như mọi hôm, trực tiếp ngửa đầu uống ừng ực.
Hơi men nặng xộc thẳng lên mũi khiến cô khom lưng kho khù khụ. Từng cơn ho quặn ruột gan rốt cuộc cũng khiến nước mắt cô lũ lượt trào ra.
Đau, thực sự rất đau. Loại đau đớn làm linh hồn con người ta tê tâm phế liệt này còn kinh khủng hơn việc cầm dao cắt vào da thịt.
"Lam Lam..." Vô thức ngồi bệt xuống nền đất lạnh, Ngô Cẩn Ngôn gào lên như kẻ mang tâm bệnh. "Lam Lam..."
Căn nhà lạnh lẽo không có lấy một tiếng hồi đáp, chỉ còn tiếng vọng thê lương của một kẻ toàn thân chứa đầy những sẹo. Một kẻ vốn sợ cô đơn muốn chết, song lại luôn bị cả thế giới bỏ rơi với trái tim chắp vá sứt mẻ.
Cô minh bạch rồi. Cuộc đời này vốn không hề tồn tại bất cứ nghĩa lý tươi đẹp nào cả.
Dần lịm đi khi toàn thân chẳng còn chút sức lực. Trước khi hai mắt tối sầm, cô vẫn khe khẽ nức nở, tuyệt vọng gọi từng tiếng Lam Lam...