"Cô bé không sao chứ?"
Tần Lam ngẩng đầu hỏi khi trông thấy cô trở về. Hiện tại đã sắp sửa sang ngày mới.
"Khóc chán rồi liền không sao." Ngô Cẩn Ngôn đem hộp quà của em đặt lên bàn. "Vốn định tặng Tống Lam, nhưng giờ nó lại biến thành của tôi rồi."
Nàng không tiếp tục trả lời mà hơi nhíu mày chất vấn: "Cô uống rượu?"
"Ừ, bởi vì chỉ có rượu mới giải quyết được vấn đề của em ấy mà thôi. Bất quá chúng tôi uống không nhiều, dù sao từ đầu đến cuối tôi vẫn là ngồi nghe em ấy khóc. Tôi nghĩ ngoại trừ chuyện này em ấy vẫn còn chịu uất ức thêm gì đó, ví thử như chuyện gia đình. Này, cô định đi đâu?"
Lời còn chưa nói hết đã thấy nàng đứng dậy, cô nghi hoặc gọi theo.
"Còn đi đâu được chứ? Đương nhiên là đi nấu canh giải rượu cho cô, miệng nói uống ít mà mùi chết đi được." Tần Lam trừng mắt nhìn cô, rốt cuộc cũng có một ngày ở trước mặt cô lộ ra dáng vẻ cau có càu nhàu.
Ngô Cẩn Ngôn chỉ ngây ngốc cười dõi theo nàng.
"Cô còn nhìn? Không sợ nhìn đến mòn tôi sao?" Nàng xoay người cảnh cáo. "Mau đi tắm đi, chỉ có điều vừa uống rượu vừa tắm khuya... cũng thật là..."
"Đừng lo, trước khi cô bước vào cuộc sống của tôi, tôi vẫn luôn làm như vậy."
Rất tự nhiên đón nhận quan tâm của nàng, Ngô Cẩn Ngôn vươn vai trở về phòng, chuẩn bị quần áo rồi bước vào phòng tắm.
Thời điểm cô một lần nữa có mặt ở phòng bếp, vừa vặn cũng là lúc Tần Lam đem canh giải rượu đặt lên bàn.
"Nhân khi còn nóng cô mau uống đi, tôi giúp cô sấy tóc."
Hai người rõ ràng chỉ mới biết nhau vài tháng, song mỗi hành động dành cho đối phương lại tự nhiên như thể đã sống cùng nhau nhiều năm.
Cầm máy sấy tới cắm vào ổ điện, kế tiếp bàn tay nàng nhẹ nhàng luồn qua mái tóc vẫn còn ướt của cô.
Cô không hỏi, nàng không nói. Cô không thắc mắc, nàng cũng rất bình thản làm những chuyện vốn dĩ của một người tri kỷ.
Trong bếp nhất thời chỉ còn lại tiếng ong ong của máy sấy. Và đôi khi là tiếng thở dài khe khẽ của Ngô Cẩn Ngôn.
Cô đang sợ rằng nếu cứ chìm đắm mãi trong ấm áp của nàng như thế này, một ngày nào đó cô có thể sẽ giống như Đoàn Phương Ngôn, sẽ giống như em đơn độc ngồi ở công viên rồi gào khóc thê thảm.
Cô hiểu nỗi đau của em ấy, và bản thân cô hoàn toàn không muốn trải nghiệm.
Cứ như vậy khoảng chừng mười lăm phút, thời điểm uống hết bát canh, thì mái tóc cô dưới bàn tay nàng cũng được sấy khô.
"Cảm ơn cô nhiều lắm." Ngô Cẩn Ngôn ngẩng đầu, mỉm cười nhìn nàng.
Tần Lam cũng cười không đáp, thuận tiện dọn dẹp gọn gàng mọi thứ rồi mới kéo ghế ngồi xuống bên cạnh.
"Nếu cô muốn, tôi có thể giúp cô giao quà của Đoàn Phương Ngôn cho Tống Lam." Nàng nói.
"Tôi nghĩ em ấy không muốn đâu." Ngô Cẩn Ngôn thành thật trả lời. "Em ấy vẫn chưa trải qua cơn chấn động bởi sự trở về bất ngờ của bạn trai nàng."
Mà đúng như dự đoán của cô, Đoàn Phương Ngôn hiện tại đang né tránh người trong lòng bằng cách tỏ thái độ cộc cằn chán ghét.
"Phương Ngôn, em uống rượu hả?"
Ngồi trên sofa chờ em, thời điểm trông thấy em trở về, Tống Lam thanh âm mang theo lo lắng hỏi.
"Giáng Sinh nên em ra ngoài uống với bạn một chút." Em ngắn gọn đáp rồi cầm áo khoác chuẩn bị tiến vào phòng.
Mơ hồ cảm nhận được sự thay đổi trong thái độ của em, nàng hơi mím môi, cuối cùng ngập ngừng lên tiếng: "Em có cần... chị giúp gì không? Nấu canh giải rượu chẳng hạn..."
"Chị không cần giúp gì cả, cảm ơn."
Sống mũi nhanh chóng trở nên chua xót. Đoàn Phương Ngôn lạnh lùng buông lời rồi vươn tay đóng sầm cửa.
Dựa lưng vào tường, em điên cuồng nâng tay lau những giọt nước mắt vẫn còn đang liên tục tuôn rơi.
Em chẳng tài nào ép bản thân quên được nụ cười của Tống Lam khi nàng nhìn bạn trai, khi nàng ôm bó hoa, khi hai người họ được các sinh viên trong khoa hò reo cổ vũ.
Tự ngẫm lại chính mình, em chợt nhận ra bản thân cứ như vậy thực chẳng khác nào gã hề mua vui cho cuộc đời chứa đầy những sự việc trớ trêu.
Lê từng bước chân nặng nề rồi nằm dài xuống giường, em bỗng nghĩ đến Ngô Cẩn Ngôn.
Chị ấy luôn mang đến cho em cảm giác tin tưởng và an toàn. Mỗi khi ở bên chị ấy, nghe thanh âm của chị ấy, em đều cảm thấy chị ấy giống như một người đã từng trải qua mọi điều mà hiện tại em đang phải đối mặt.
Nghĩ là làm, em chậm rãi cầm điện thoại lên gọi cho cô.
***
Cùng Tần Lam ngồi trên sofa xem chương trình đêm muộn, bởi cả hai đều không hẹn mà trằn trọc mất ngủ.
"Tôi nghe đây." Cô áp điện thoại lên tai, vừa trả lời vừa đưa mắt nhìn người bên cạnh. "Em sao vậy? Đã về đến nhà chưa?"
Đoàn Phương Ngôn run rẩy đáp: "Em về đến nhà rồi, cũng không có gì to tát cả, chỉ là đột nhiên muốn nghe giọng chị thôi."
"Này, đừng nói là em thích tôi rồi đấy nhé."
"Quỷ mới thích chị."
Đúng lúc em nói dứt câu, thì Tần Lam cũng nghiêng đầu nhìn cô.
Ngô Cẩn Ngôn: "..."
Hai bên im lặng một lúc, rốt cuộc vẫn là cô lên tiếng trở về chủ đề chính của cuộc trò chuyện: "Em và Tống Lam cãi nhau hả?"
"Không có."
"Đừng hòng lừa tôi, tôi thừa hiểu cách em hành xử với người xung quanh mỗi khi tức giận như thế nào."
"..."
"..."
"Vậy còn chị? Chị làm cách nào để đối diện với những cú sốc?"
Nghe em hỏi, cô khẽ cười rồi trả lời: "Cá nhân tôi thường cùng đối phương thẳng thắn nói chuyện, tốt nhất là chẳng ai giấu tình cảm của ai. Sau đó phụ thuộc vào mức độ lớn nhỏ mà chúng tôi sẽ từ từ cùng nhau nghĩ hướng giải quyết. Phương Ngôn, chuyện em thích nàng, hay là chuyện nàng đã có bạn trai đều không phải vấn đề. Vấn đề nằm ở chỗ em chọn cách thẳng thắn đối mặt hay tiếp tục giữ tình cảm trong lòng rồi một mình gặm nhấm. Nhưng tôi tuyệt đối không khuyên em phá vỡ hạnh phúc của nàng, em nhớ kĩ lời này cho tôi."
Đoàn Phương Ngôn ở đầu dây bên kia nói thêm vài câu, cuối cùng Ngô Cẩn Ngôn thở dài rồi tắt máy.
Bấy giờ hai người mới đưa mắt nhìn nhau.
"À... chuyện giữa hai người họ..." Cô ngập ngừng, không biết nên kể từ đâu cho nàng.
"Cô không muốn nói thì đừng nói, tôi hiểu mà." Tần Lam vỗ vỗ mu bàn tay cô, sau đó tiếp tục hướng mắt về phía màn hình TV.
Chương trình truyền hình lúc nãy chẳng biết từ khi nào đã đổi thành radio tâm sự. Chủ đề hôm nay có tên Ở Một Cuộc Đời Khác.
"...In another life, I would be your girl
(Nếu có kiếp sau, tôi vẫn sẽ là cô gái của em)
We keep all our promises, be us against the world
(Chúng ta vẫn sẽ giữ trọn lời hứa, dù phải quay lưng với cả thế giới)
In another life, I would make you stay
(Nếu có kiếp sau, tôi vẫn sẽ giữ chặt lấy em)
So I don't have to say you were the one that got away
(Để không phải ngậm ngùi hối tiếc vì một người đã ra đi)
The one that got away...
(Một người đã ra đi...)"
Bài hát dạo đầu vang lên rồi nhanh chóng thâu trọn bầu không gian tịch mịch.
Bốn mắt lẳng lặng nhìn nhau, nhìn cho tới khi đã gần sát lại, bấy giờ cả hai mới nhận ra rằng đôi môi của đối phương đang cách thật gần.
Tần Lam theo bản năng muốn nghiêng đầu né tránh, ấy thế nhưng Ngô Cẩn Ngôn đã nhanh chóng vòng tay ra sau lưng cố định khoảng cách giữa bản thân và nàng.
Hàng mi đều không hẹn mà run lên, cuối cùng tựa như hòa quyện vào nhau, hòa vào đôi môi mang theo cảm giác lành lạnh.
Ngô Cẩn Ngôn hôn một cách nhẹ nhàng mà trân trọng. Mà Tần Lam sau vài lần muốn vươn tay đẩy cô ra khỏi người mình thất bại, rốt cuộc cũng đem ý tưởng đó bỏ xuống, trúc trắc đáp lại nụ hôn chân thuần của cô.
Giờ phút này hai người đều hiểu mình và đối phương đang làm gì, ấy thế nhưng ngay cả dũng khí cuối cùng để từ chối cũng không có. Chỉ còn biết thuận theo tự nhiên, để hành động thay cho câu trả lời.
Đầu lưỡi tìm đến đầu lưỡi, rồi lại quấn quít nhau tựa như hai sinh mệnh gắn bó không thể tách rời. Chẳng nhớ nổi đây là lần thứ bao nhiêu cô muốn làm việc này, phải, cô yêu nàng, cho dù tình yêu ấy có khó khăn hay mang tới khổ đau thế nào chăng nữa, cô vẫn sẽ yêu nàng.
Thẳng đến khi dưỡng khí không còn, bấy giờ Tần Lam mới đặt một tay lên vai cô, cúi đầu chậm rãi ổn định nhịp thở.
Ngô Cẩn Ngôn nâng tay vén tóc mai nàng, kế tiếp dùng ngón trỏ miết nhẹ đôi gò má trắng mịn đương độ ửng hồng, hệt như thức quả ngọt lịm mọng nước.
"Nếu có kiếp sau, tôi vẫn sẽ là cô gái của em. Chúng ta vẫn sẽ giữ trọn lời hứa dù phải quay lưng với cả thế giới..." Cô thì thầm.
Ngoài dự đoán, bàn tay đang đặt trên vai cô chợt vòng ra sau cổ, sau đó là hương thơm cùng hơi ấm ập vào lòng.
Nàng vừa chủ động ôm cô.
Lẳng lặng ôm nhau cho tới khi chương trình radio kết thúc, bấy giờ cô mới phát hiện ra nàng thế nhưng đã ngủ thϊếp trên vai mình từ khi nào.
Khẽ dịch thân thể rồi nằm xuống sofa, Ngô Cẩn Ngôn dùng chính bản thân làm tấm nệm cho nàng, và rồi cách một lớp áo chậm rãi vuốt ve tấm lưng phần lớn đều khiến người khác cảm thấy thật cô đơn.
"Ngủ ngon, em yêu chị."