Đêm trước ngày trở về, Ngô Cẩn Ngôn rốt cuộc cũng dám hạ quyết tâm bước chân vào căn phòng trước đây của Tần Lam.
Bên trong đã được dọn dẹp sạch sẽ. Cô đi xung quanh một vòng, lại phát hiện trên tủ sách vẫn còn đặt vài quyển tư liệu liên quan đến chuyên ngành Hán ngữ.
Có lẽ đây là những cuốn sách không mấy quan trọng, cho nên nàng mới nhất thời bỏ quên.
Vô thức thở dài, cô nâng tay vuốt ve phần gáy sách. Thầm nghĩ nàng quả thực là một người yêu sách như mạng, ngay cả những cuốn trông đã cũ như vậy rồi, ấy thế mà vẫn được bọc giữ vô cùng cẩn thận.
Càng ở lâu, ngực trái càng bị đè nén tựa hồ muốn vỡ tung. Cuối cùng cô nhanh chóng sải bước về phía cửa chính, dứt khoát đóng sập lại.
Rõ ràng rất nhớ, song lại chỉ muốn quên đi.
Rõ ràng người thật đã ở ngay bên cạnh, song lại chỉ muốn nghĩ về nàng như thể bóng hình xưa cũ.
Ngô Cẩn Ngôn siết chặt cánh tay, mặc cho móng tay cắm ngập vào da thịt tạo thành vết sâu hoắm. Cô đau lòng, những ngày gần đây cũng bởi vì đau lòng nên chưa một lần được ăn ngon ngủ yên.
Quyết định rời khỏi thành phố S vài tháng có lẽ là quyết định vượt quá sức tưởng tượng đầu tiên kể từ khi cô trưởng thành. Do bản thân cô luôn mặc định rằng ngoại trừ Paris, thì thành phố S vĩnh viễn là nơi có nàng, Phượng Hoàng cổ trấn luôn là nơi khắc ghi kỷ niệm về nàng, và dàn hoa giấy trước cửa đại học S cũng chính là nơi duy nhất chứng kiến khoảnh khắc hữu duyên giữa mình và người thầm thương.
Đêm dài lạnh lẽo rốt cuộc cũng chậm rãi trôi qua...
Sáng sớm hôm sau, chẳng định nán lại thêm một giây phút nào nữa. Ngô Cẩn Ngôn kéo vali rời khỏi nhà, đồng thời gọi taxi rồi đi thẳng đến sân bay.
Rời khỏi thành phố S, rời khỏi niềm nhung nhớ và nỗi đau bất ngờ do một tay nàng ban cho.
Xe bắt đầu chạy. Lặng lẽ vuốt ve tấm ảnh ba người chụp vào đêm Giáng Sinh trong điện thoại, nước mắt cô chậm rãi lăn dài xuống đôi gò má.
Cô hận, hận mình gặp Tần Lam khi đã quá muộn, hận không thể tìm được nàng sớm hơn một chút, hận vì đã để lỡ mất nàng.
Rốt cuộc sự lựa chọn cuối cùng của nàng vẫn là một gia đình dù bề ngoài bình lặng nhưng hoàn toàn vẹn nguyên, chứ không phải tình yêu thật lòng nhưng đầy sóng gió giữa hai người con gái.
Nàng nói đúng, tôi vẫn coi cô là bạn. Và giữa chúng ta có lẽ cũng chỉ có thể vĩnh viễn làm bạn.
"...How do I love, how do I love again?
(Làm sao để tôi yêu, làm sao để tôi yêu một lần nữa?)
How do I trust, how do I trust again?
(Làm sao để tôi tin, làm sao để tôi tin một lần nữa?)
I stay up all night, tell myself I'm alright
(Tôi trằn trọc suốt đêm dài, tự nhủ với bản thân rằng mình sẽ ổn thôi)..."
Trong xe phát bài hát đang nổi dạo gần đây. Ngô Cẩn Ngôn lặng lẽ dùng hai tay ôm lấy mặt, thỉnh thoảng gạt vội những giọt nước mắt liên tục chuẩn bị phá kén tuôn rơi.
Ngoại trừ Tần Lam, hiện tại bảo cô phải yêu một người khác như thế nào? Ngoại trừ nàng, hiện tại bảo cô phải đi tìm hạnh phúc mới thế nào?
Rốt cuộc cô phải làm thế nào đây?
***
Sau hơn hai tiếng cất cánh, thời điểm trông thấy cô cùng đoàn người xuất hiện tại sảnh chờ, Khương Tử Tân lập tức vứt bỏ toàn bộ dáng vẻ an tĩnh thường ngày, phi thường hưng phấn vẫy vẫy tay hô: "Ngô Cẩn Ngôn, ngươi mau liếc qua đây, ở đây, ở đây"
Nàng nhốn nháo là thế, tuy nhiên Hổ Phách đứng bên cạnh vẫn âu yếm dung túng, thậm chí trong ánh mắt còn chất chứa nồng đậm yêu thương.
Thực sự, thực sự điều khốn đốn nhất của một cẩu độc thân chính là phải miễn cưỡng sánh bước bên đám bạn đã có người yêu, có vợ hoặc có chồng. Bởi bọn họ nhất định sẽ đem cẩu lương rải chết bạn, rải cho đến khi nào bạn mập lên hoặc ngộ độc mới thôi.
Thở dài một hơi, cô chép miệng cảm thán: "Mới vài tháng không gặp, ngươi làm sao càng lúc càng phát bệnh nặng tới vậy?"
"Còn không phải vì quá hưng phấn ư? Chúng ta về nhanh thôi, mẹ ngươi nói sắp nhớ ngươi phát điên rồi."
Kì thực Ngô Cẩn Ngôn không thông báo với gia đình về việc sẽ trở lại Thượng Hải vào hôm nay. Vài hôm trước qua điện thoại, cô chỉ trả lời rằng nếu như sắp xếp được mới về, bằng không thì đành để dịp khác.
Cùng Khương Tử Tân ngồi ghế sau, nàng ngập ngừng rất lâu, cuối cùng vẫn là quyết định hỏi: "Ngươi và nàng... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Nàng ở đây, ngoại trừ Tần Lam thì đâu còn ai khác?
"Ta đã nói rồi mà, nàng coi ta như chị em tốt. Chính là cảm giác tỷ muội tình thâm."
"..."
"Ngươi nhìn ta như vậy là có ý gì?"
Khương Tử Tân thoáng sửng sốt, sau đó khẽ cười, lắc đầu trả lời: "Không, không có gì."
Trông dáng vẻ muốn nói lại thôi của nàng, Ngô Cẩn Ngôn cũng không tiếp tục tò mò hay bắt ép.
Chỉ là khi Hổ Phách chuẩn bị dừng xe vào nơi quy định, nàng bỗng cất lời, thanh âm vô cùng nghiêm túc.
"Trước lúc nàng dọn đi, người và nàng... không cùng nhau... quá phận chứ?"
Nghe tới đây, đôi mày cô thoáng nhíu lại thật chặt.
"Tiểu Tân, ta nghĩ bản thân chẳng đến mức phải khai báo với ngươi quá rõ ràng rằng chúng ta đã hôn môi hay lên giường hay chưa. Ngươi đâu phải bác sĩ phụ khoa?"
Nàng cầm túi xách trên tay, trước khi cùng lão bà giúp cô lấy đồ đạc từ cốp xe ra, không quên đáp: "Ta chỉ đang nghĩ lý do nàng đột nhiên muốn trở về với chồng mà thôi. Ngô Cẩn Ngôn, động não."
Nói đoạn, ngón trỏ của nàng chậm rãi chọc chọc vào phần thái dương.
***
Bởi vì Ngô Cẩn Ngôn bất ngờ xuất hiện, cho nên Ngô gia trên dưới rất nhanh đều trở nên ồn ào huyên náo. Ngay cả Ngô ba dù bận rộn công việc cũng phải nóng lòng tranh thủ xin phép trở về sớm để gặp con gái yêu.
"Lần cuối cùng con về thăm nhà đã là nửa năm rồi đấy." Ngô mẹ ôm chặt lấy cô.
Bà và chồng chỉ có duy nhất đứa con gái này, ấy thế nhưng thay vì chọn một nghề thuộc ngành của cha mẹ, thì lại sống chết quyết định theo nghiệp nhϊếp ảnh. Để rồi gia đình ba người chẳng mấy khi được đón Tết cùng nhau.
Ngô Cẩn Ngôn nhoẻn miệng cười: "Mẹ vui chứ?"
"Vui, đương nhiên là vui." Ngô mẹ thở dài. "Cô cứ đi biền biệt, đôi vợ chồng già chúng tôi cả ngày chỉ biết tự hỏi xem bao giờ cô mới có thời gian."
Kết quả bữa trưa hôm đó, người đàn ông duy nhất trong nhà mua một chai rượu ngon về, khiến ai nấy đều được một bữa no say.
Mà trong cơn say lại thường có rất nhiều chuyện phát sinh...
Ngô Cẩn Ngôn đã gọi điện thoại cho nàng. Khác hẳn với những lần say trước, lần này cô thực sự làm càn.
Nằm trên giường, đại khái thì cô vừa khóc vừa trách nàng rằng vì sao lại bỏ về theo gã đàn ông bạc tình ấy? Vì sao lại đối xử tốt với hắn trong khi chính hắn mới là kẻ chẳng đáng để nàng trân trọng. Sau đó cô tiếp tục trách do mình không gặp nàng sớm hơn, bằng không hiện tại nàng đã ở đây cùng mình bách niên giai lão.
Lạ một chỗ là Tần Lam vừa im lặng, nhưng đồng thời cũng vừa giữ điện thoại, kiên nhẫn nghe mọi lời giãi bày của cô.
Thời điểm Ngô Cẩn Ngôn ôm theo phần đầu đau như muốn nứt tung thức giấc, bên ngoài trời đã tối sầm, còn điện thoại báo pin yếu với cuộc gọi đi kéo dài gần hai tiếng.
"..."
Kinh hoàng ngồi bật dậy, nhìn chằm chằm chủ nhân của dãy số mình đã tìm để quấy nhiễu. Bỗng dưng cô muốn đào một cái lỗ, chuẩn bị thêm một cái áo quan rồi an yên mà nằm.
Nhanh chóng rời giường rồi ra ngoài phòng khách uống nước. Cô thoáng bất ngờ khi trông thấy dáng vẻ trầm ngâm của mẹ.
"Mẹ, khuya như vậy sao vẫn còn ngồi ở đây?"
"Cẩn Ngôn..." Bà ngập ngừng hỏi. "Cô gái đó... là ai?"
"Cô gái?" Tâm thoáng giật thót, cô mở to mắt lặp lại. "Cô gái nào?"
"Cô gái lúc trưa con gọi trong cơn say." Ngô mẹ nâng tay đỡ trán. "Mẹ đã thấy con gọi điện và khóc với cô ấy, thậm chí con còn trách cô ấy trở về với chồng. Cẩn Ngôn, con... việc con yêu phụ nữ ba mẹ cũng nhắm mắt bỏ qua. Nhưng con... vì sao con có thể dan díu với một người đã có gia đình cơ chứ?"
Ngô Cẩn Ngôn cúi mặt không đáp.
"Con đừng như thế, nếu như con phá hoại hạnh phúc gia đình người khác, ba mẹ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho con."
"Mẹ, nhưng nàng là người đó, nàng chính là cô gái trong giấc mơ con từng nói khi con mười sáu tuổi."
"Kể cả là cô gái năm con một tuổi đi chăng nữa, thì con cũng không được phép làm vậy." Bà nhíu mày. "Ba mẹ nuôi con ăn học ngần ấy năm, cũng rèn con nên người ngần ấy năm. Chẳng bao giờ hy vọng con tự do chạy ra ngoài làm những việc táng tận lương tâm như thế. Nàng là nữ nhân đã có gia đình, con định để thiên hạ phỉ nhổ ba mẹ ư?"
Lời qua tiếng lại một hồi, cuối cùng vẫn là cô nhỏ giọng xin lỗi, sau đó cầm theo ly nước trở về phòng.
Mẹ nói chẳng sai, nàng là người đã lập gia đình. Và sự thật rằng dù gã đàn ông Đinh Kiến Văn khốn khϊếp đó có hành xử kém cỏi thế nào chăng nữa, thì nàng cùng con gái chắc chắn cũng sẽ trở về để đoàn tụ với hắn ta.
Nhạc Nhạc cần có cha.
Nghĩ đến đây, chua xót cười một tiếng, Ngô Cẩn Ngôn tiến về phía bàn học.
Mọi thứ vẫn được cha mẹ giữ nguyên như cũ dù cô đã tốt nghiệp và ra ngoài mưu sinh ngần ấy năm.
Rút cuốn sách trên kệ thứ ba, nhẹ nhàng lật giở trang giữa, năm bức tranh được vẽ trên khổ A3 nhanh chóng hiện ra.
Toàn bộ đều là hình bóng của một người.
...Cây sơn trà đã nở đầy hoa
Những cánh hoa rơi trên má em ngại ngùng
Cây sơn trà đã nở đầy hoa
Tôi đợi em một câu hồi đáp...
Bốn dòng chữ trích trong lời bài hát vẫn còn vẹn nguyên, tựa như tình cảm thủy chung kéo dài suốt hơn mười năm không đổi.
Thuở ấy, cô khát khao ôm giấc mộng về nàng, một giấc mộng từ những ngày còn là thiếu niên, vừa ngây ngô đơn thuần lại vừa tràn đầy nhiệt huyết. Mà nay khi đã trưởng thành, lại vì gặp được nàng mà ngỡ ngàng tỉnh giấc, cơn mộng cũng hóa lụi tàn.
Tần Lam a Tần Lam...
Chợt nhớ đến những cuốn sách cũ nàng để lại trong phòng, cùng những lời Khương Tử Tân nói lúc còn trong xe. Toàn thân cô khẽ run lên, ngăn không được buột miệng cảm thán.
"Chết tiệt, Ngô Cẩn Ngôn."
P.S: Nay xem được cái video tổng thụ giới gei mà đi học vẫn cười quý dị ạ =)))))