Khi Ngô Cẩn Ngôn quay trở về Bắc Kinh thì những gì còn lại chỉ là một hũ nhỏ làm bằng sứ màu đen. Trong nhà tang lễ, không tiếng khóc, không tiếng rêи ɾỉ thê lương. Tất cả đều tĩnh lặng giống như con người nàng...
Xa Thi Mạn đem áo tang tới cho Ngô Cẩn Ngôn, chậm rãi nói: "Lam Tử không muốn công khai chuyện này cho giới truyền thông. Bởi vậy bây giờ bên ngoài chỉ nghĩ cậu ấy đang ở trong Tần gia dưỡng thai. Cẩn Ngôn, chúng ta hãy nghe theo tâm nguyện của cậu ấy. Đừng làm lớn chuyện..."
Ngô Cẩn Ngôn bất giác đưa mắt nhìn xung quanh. Quả thực ngoại trừ bố mẹ cô, thì toàn bộ đều là người của Tần gia...
Vυ' nuôi từ trong phòng nghỉ ôm một bọc nhỏ bé tiến lại gần, Xa Thi Mạn mỉm cười đón lấy, sau đó đặt nó vào lòng Ngô Cẩn Ngôn.
"Con là Ngô Lam Lam. Sở dĩ mẹ đặt cho con đặt cái tên này bởi vì ước nguyện duy nhất của mẹ con chính là có người gọi mình bằng nhũ danh thân mật ấy. Thế nhưng người mẹ con yêu nhất chưa từng đáp ứng thỉnh cầu này của mẹ con..." Xa Thi Mạn đôi mắt nhòa đi, vừa nói vừa cố gắng kiềm chế sự run rẩy đang dần thoát ra từ cổ họng.
Ngô Cẩn Ngôn trong lòng hỗn loạn.
Tần Lam...
Lam Lam...
Đứa bé trong lòng cô bắt đầu ọ ọe khóc. Ngô Cẩn Ngôn bấy giờ mới giật mình cúi xuống nhìn.
Đây là đứa bé mà Tần Lam đã đánh đổi cả cuộc đời để sinh ra sao?
"Mang đi."
Ngô Cẩn Ngôn nghĩ thêm một lúc, sau đó dứt khoát đem nó trả lại cho vυ' nuôi. Còn mình thì bỏ mặc Xa Thi Mạn và Bùi Khả Nhi đang ngẩn người. Trực tiếp tiến tới trước linh cữu của người phụ nữ độc đoán kia.
Tần Lam, thì ra chị sớm đã biết sẽ có ngày này...
Thì ra chị đến cuối cùng vẫn muốn đẩy tôi mỗi lúc một xa.
Bà Ngô thấy con gái cả người toát ra một cỗ lạnh lẽo, thực rất muốn tiến tới an ủi. Thế nhưng ông Ngô lập tức giữ tay bà lại, sau đó lắc đầu rồi âm thầm đưa bà rời khỏi lễ tang.
Tần Lam đã mất rồi!
Ngô Cẩn Ngôn chợt cười thành tiếng,ban đầu tiếng cười còn nghèn nghẹn trong cổ họng, sau đó từ từ phá vỡ vỏ bọc rồi phát ra bên ngoài.
Sao mà quá thê lương...
Xa Thi Mạn nhìn dáng vẻ thống khổ của cô, sau đó quay đầu nói với Bùi Khả Nhi: "Giá mà cô ta ở trước mặt Lam Tử bày ra cái bộ dạng này. Thì có phải cậu ấy sẽ vì cô ta mà cố gắng chữa bệnh hay không?"
***
Đêm đầu tiên sau khi Tần Lam đi, Ngô Cẩn Ngôn thức trắng. Bởi vì hễ cứ đặt lưng xuống giường là bóng hình của nàng lại hiện ra trong đầu. Cách nàng âu yếm nhìn cô mỗi sáng thức dậy, cách nàng mỉm cười nói 'chị yêu em'.
Tần Lam...
Ngô Cẩn Ngôn bất giác vươn tay sờ qua nửa giường bên cạnh. Mùi hương của nàng vẫn còn vương vấn nơi đầu mũi. Thế mà người thực đã ở đâu rồi?
Không, Ngô Cẩn Ngôn, chẳng phải sáu năm qua chưa khi nào mày mong nàng sống ư? Bây giờ nàng đúng là đã không sống nữa rồi. Đáng lẽ mày phải hạnh phúc chứ. Mày phải vui mừng mới đúng chứ?
Ngô Cẩn Ngôn, không phải mày nhớ nàng ta đâu. Chỉ là mày đang quá vui mừng vì cuối cùng Tử Tân đã được trả oan thôi.
Ngô Cẩn Ngôn lặp đi lặp lại những suy nghĩ như vậy để tự đánh lừa bản thân. Thế nhưng rốt cuộc chính bản thân cũng không chịu nổi nữa. Cô đứng dậy lật toàn bộ phòng ngủ lên chỉ để tìm một tấm ảnh đàng hoàng của Tần Lam.
Thế nhưng sự thật đau lòng rằng: cô chưa từng chụp ảnh chung với nàng. Năm đó kết hôn, cũng không hề có ảnh cưới...
Ngô Cẩn Ngôn rốt cuộc cũng không tìm thấy bất cứ tấm ảnh nào trong phòng. Đành bất lực lặng lẽ men theo bờ tường ngồi xuống, hồi lâu sau tiếng nấc nghẹn vang lên.
Ngô Cẩn Ngôn, nàng đã đi rồi, như ý nguyện của mày rồi cơ mà...? Nhưng vì sao mày lại đớn thế này?
***
Ngày thứ hai sau khi Tần Lam đi. Hứa Khải và hai luật sư riêng của Tần gia tới làm việc với cô.
Hứa Khải đem bản di chúc cho Ngô Cẩn Ngôn đọc. Trong đó viết toàn bộ Chấn Hưng và số tài sản Tần gia có được đều đứng dưới tên cô. Còn Ngô Lam Lam được hưởng toàn bộ tài sản của Tần Lam - bao gồm số tiền đang được gửi ở ngân hàng quốc tế.
Hôm nay cô mới biết, rốt cuộc ngày hôm đó kẻ đứng sau mua lại hai chi nhánh A là ai...
Tần Lam, vì sao chị hết lần này tới lần khác tự làm theo ý mình như vậy? Tại sao chị lại độc đoán như vậy?
Ngô Cẩn Ngôn lạnh lùng nhìn bản di chúc trước mặt. Sau đó nhàn nhạt nói: "Tôi không giữ số tài sản này. Tôi chuyển hết cho Lam Lam."
"Ngô tổng." Hứa Khải lập tức lên tiếng ngắt lời cô. "Chủ tịch đã dặn nếu như Ngô tổng không nhận, chắc chắn giấy phép kinh doanh của Chấn Hưng sẽ không còn hữu dụng."
Lại còn dùng tới cả chiêu này...
Ngô Cẩn Ngôn phá lên cười. Tần Lam, đến tột cùng chị vẫn muốn nhốt tôi lại cái l*иg vàng này ư?
***
Ngày thứ bảy sau khi Tần Lam đi. Ngoài trời tuyết vẫn không ngừng rơi.
Ngô Cẩn Ngôn thức dậy từ rất sớm, lặng lẽ ngồi xuống bàn ăn dùng bữa sáng một mình. Trương quản gia biết cô không vui, cho nên đặc biệt nấu một bát canh nóng.
Nhưng Ngô Cẩn Ngôn vẫn ăn không vào.
Cô nhìn chằm chằm chiếc ghế đối diện, trong đầu không ngừng hiện lên dáng vẻ dùng bữa thong dong của Tần Lam.
Ngô Cẩn Ngôn, mày lại phát điên rồi.
***
Một tháng sau khi Tần Lam đi, lần đầu tiên Xa Thi Mạn tới Tần gia thăm Ngô Lam Lam, hôm nay là tiệc đầy tháng của con bé.
Ngô Cẩn Ngôn không về...
Xa Thi Mạn bất lực gọi cho Bùi Khả Nhi, thế nhưng Bùi Khả Nhi chỉ thấp giọng đáp: "Em đã khuyên Ngô tổng rồi, nhưng mỗi lần nhắc tới tiểu thư, sắc mặt của Ngô tổng đều rất khó coi."
Cúi đầu nhìn Ngô Lam Lam mếu máo trong vòng tay, Xa Thi Mạn không nhịn được mà thở dài: "Nhóc con, kiên nhẫn chờ thêm một chút. Rồi mọi chuyện sẽ ổn cả thôi..."
***
Nửa năm sau ngày Tần Lam đi. Ngô Cẩn Ngôn tới thăm mộ Khương Tử Tân. Đã lâu rồi cô không tới nơi này.
"Tử Tân, Tần Lam đã chết được nửa năm rồi..." Ngô Cẩn Ngôn ngồi xuống thảm cỏ bên cạnh, giọng nói không còn chút sức lực. "Nhưng mình vẫn không thể buông được suy nghĩ. Giống như mình đối với cậu năm đó, sâu đậm biết nhường nào."
"Mình hận Tần Lam, hận vì chị ta độc đoán, hận vì chị ta chưa từng đem mình để vào mắt. Thế nhưng mình phải làm sao đây tiểu Tân? Mình phải làm sao mới quên được chị ta đây?"
"Tiểu Tân, mình yêu Tần Lam. Mình yêu chị ấy..."
Giá mà mình có thể nói với chị ấy.
Mình phải làm sao bây giờ?
***
Một năm sau ngày Tần Lam đi, cũng vừa hay là sinh nhật của Ngô Lam Lam.
Ngô Cẩn Ngôn lại không về.
Xa Thi Mạn bất lực hỏi vυ' nuôi, kết quả lại nhận được câu trả lời rằng một năm qua Ngô tổng chưa bao giờ động tới tiểu thư. Thậm chí khi tiểu thư khóc, cũng chỉ lạnh lùng nói vυ' nuôi mau mang ra ngoài.
Xa Thi Mạn nhấp một ngụm rượu.
Lam Tử, mình đã nói mà. Cách này của cậu chỉ khiến Ngô Cẩn Ngôn sinh hận thôi...
Mà người gánh chịu không phải ai khác, mà chính là đứa bé do cậu hao tâm tổn sức cố gắng sinh ra.
***
Ba năm sau ngày Tần Lam đi. Xa Thi Mạn và Bùi Khả Nhi tổ chức hôn lễ.
Ngô Lam Lam càng lớn càng xinh đẹp. Nhưng cái vẻ đẹp này... chẳng khác nào mẹ của cô bé.
Ngô Cẩn Ngôn vốn định không đi. Bởi vậy khiến cho Xa Thi Mạn và Bùi Khả Nhi phải tốn rất nhiều công sức thuyết phục mới có thể khiến cô đồng ý tới dự.
Điều đáng giận là Ngô Lam Lam nhân lúc thời cuộc hỗn loạn đã tự ý rời khỏi vòng tay Ngô Cẩn Ngôn để tự mình đi ra ngoài chơi.
***
Ngô Lam Lam nhảy chân sáo trên thảm cỏ, chẳng may vấp ngã khiến cả người sõng soài xuống đất.
Vốn còn định chống tay đứng dậy, thì một bàn tay khác đã nhanh chóng nâng cô bé lên.
"Người bạn nhỏ, con thế nào lại chơi một mình ở đây?"
HẾT