"Vì tôi sợ sẽ mất Tần Lam."
Ngô Cẩn Ngôn cả đời này chưa bao giờ thành thật đến thế. Đúng, mặc dù phân nửa thời gian cô dành để trù dập người phụ nữ này. Thế nhưng khi đối mặt với sự thật rằng có lẽ nàng sẽ không còn ở bên cạnh mình nữa. Ngô Cẩn Ngôn chợt cảm thấy l*иg ngực thắt lại.
Xa Thi Mạn nhìn dáng vẻ bất lực của Ngô Cẩn Ngôn, rốt cuộc cũng nhàn nhạt cười: "Bây giờ mới nói ra những điều này, có phải đã quá muộn hay không? Ngô Cẩn Ngôn, Tần Lam chỉ còn một tháng nữa là sinh rồi. Cô hưởng được giây nào thì hưởng đi."
"Không còn cách nào sao? Như... hiến tim chẳng hạn..."
Xa Thi Mạn lắc đầu cười, cũng không đưa ra câu trả lời.
***
Tới tận buổi chiều ngày hôm sau, Tần Lam mới trong cơn mê mơ màng tỉnh lại. Thế nhưng việc đầu tiên nàng làm chính là hoảng hốt đặt tay lên bụng. Sau khi thấy sinh mệnh nhỏ bé khẽ đạp mới an tâm giãn đôi lông mày đang nhíu chặt.
Xa Thi Mạn tháo ống thở cho nàng, lặng lẽ vươn tay gạt đi những sợi tóc mai còn vương trên má. Nội tâm tựa hồ bị xé ra hàng nghìn mảnh: "Lam Tử, nếu cậu không sinh đứa bé này ra, biết đâu cậu sẽ không đến mức thê thảm như bây giờ..."
"Cẩn Ngôn đâu?" Tần Lam chậm rãi nhắm hai mắt lại, mệt mỏi chặn những lời tiếp theo của Xa Thi Mạn.
"Ở đây cả đêm hôm qua, sáng nay đã tới công ty rồi." Xa Thi Mạn thấy nàng căn bản không muốn để ý đến mình, cũng đành nuốt bao điều chưa kịp thốt ra trở lại.
"Mạn, nếu như mình chết... Cậu nhất định phải chăm sóc Cẩn Ngôn và con gái cho mình, hứa với mình được không?" Tần Lam nhìn chằm chằm lên trần nhà, bình thản thốt ra từng chữ.
"Tôi không cho phép chị chết. Chị vĩnh viễn không thể chết."
Ngô Cẩn Ngôn từ ngoài bước vào, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn lấm tấm mồ hôi. Thế nhưng giọng nói phi thường cứng rắn.
Tần Lam nghe thấy giọng nói quen thuộc, đôi hàng mi dài khẽ rung.
"Cẩn Ngôn, em đã biết rồi?" Hồi lâu sau nàng mới chậm rãi mở miệng.
"Biết rồi thì sao chứ? Chị có thể giấu tôi mãi ư?" Ngô Cẩn Ngôn vừa nói vừa tiến lại gần nàng. "Tần Lam, tôi nói cho chị hay. Đời này của chị nợ tôi kể không hết, bởi vậy chừng nào chị chưa thanh toán đầy đủ, chị đừng hòng rời tôi nửa bước."
Thiên a...
Xa Thi Mạn có chút không thích ứng nhìn Ngô Cẩn Ngôn. Cái con bé này đang nói hồ đồ gì vậy? Là đang tỏ tình ư?
"Ngốc quá..." Tần Lam hơi nhếch khóe môi. "Cẩn Ngôn, chị đã làm xong di chúc rồi, đợi sau khi chị đi, Hứa Khải và luật sư riêng của Tần gia sẽ tới làm việc với em."
"Chẳng lẽ chị luôn nghĩ tôi cần số tài sản đó của chị à?" Ngô Cẩn Ngôn run rẩy chỉ tay vào phía nàng. "Tần Lam, tôi không cần gì cả, tôi chỉ cần chị bình yên thôi."
Nhưng muộn rồi...
Tần Lam vẫn cười.
Nụ cười của nàng giống như thiên sứ. Thiên sứ từng dành một đời để hy vọng cô gái mình yêu hãy quan tâm tới mình.
Thật đáng tiếc, Cẩn Ngôn, sao em không nói điều này sớm hơn?
***
Những ngày tiếp theo, Ngô Cẩn Ngôn hầu hết dành tất cả thời gian để ở cạnh nàng. Thế nhưng sức khỏe của Tần Lam mỗi lúc một yếu, Xa Thi Mạn nói chỉ sợ tới khi sinh đứa bé... phần trăm sự cố sẽ càng tăng lên.
"Cẩn Ngôn, chị nhớ nhà..."
Tần Lam nhìn chằm chằm ra cửa sổ, nàng thực chán ghét mùi bệnh viện. Nàng muốn trở về Tần gia.
"Chị tốt nhất ở yên tại đây cho tôi. Chờ sau khi chị sinh đứa bé này ra, chị muốn ở nhà bao nhiêu cũng được." Ngô Cẩn Ngôn không ngăn được mà nắm chặt tay nàng. "Tần Lam, hứa với tôi, nhất định chị phải sống..."
"Vì sao?" Tần Lam cười khổ.
Chẳng phải em luôn mong chị chết ư? Chẳng phải em luôn mong chị hãy nhanh nhanh chóng chóng xuống âm phủ để đền tội cho Khương Tử Tân ư?
Ngô Cẩn Ngôn nhất thời á khẩu, đúng... vì sao cô lại mong Tần Lam sống? Vì sao cô lại đau lòng? Vì sao cô lại không hy vọng nàng rời khỏi thế giới này?
Nhẹ nhàng buông tay nàng, Ngô Cẩn Ngôn đưa mắt nhìn phần bụng đã lớn, tuyệt tình nói: "Bởi vì nếu chị không sống, tôi cũng không có lí do gì để chăm sóc đứa bé trong bụng chị..."
"Em đang mang đứa bé ra uy hϊếp chị?" Tần Lam dùng ngón trỏ nâng khuôn mặt Ngô Cẩn Ngôn lên, đem ánh mắt sáng như sao của mình nhìn chằm chằm vào cô.
"Đúng." Ngô Cẩn Ngôn không hoảng sợ mà thẳng thắn đáp lại.
"Em biết con người dù có tài năng đến đâu, cũng sẽ không thể làm chủ được mạng sống của mình mà." Tần Lam nhàn nhạt cúi người hôn lên môi cô. "Nhưng Cẩn Ngôn, chị yêu em..."
Chỉ một điều đơn giản như vậy, nhưng em có thể đáp ứng không?
Em có thể nói yêu chị không?
Cẩn Ngôn, ước nguyện duy nhất đời này của chị, chỉ đơn giản có thể nghe được lời nói yêu thương từ em...
***
Ngày dự sinh đến mỗi lúc một gần, đi kèm theo đó là những cơn đau của nàng cũng mỗi lúc một tăng lên.
"Tần Lam, Tần Lam... tôi đi gọi Xa Thi Mạn nhé..." Ngô Cẩn Ngôn run rẩy lay nhẹ thân thể yếu ớt của Tần Lam, mà nàng chỉ hơi hé mắt nhìn, sau đó chậm rãi gật đầu.
Đợi Ngô Cẩn Ngôn đi rồi, nàng mới từ từ với tay lấy điện thoại để trên đầu giường, bấm một dòng số lạ rồi đợi bên kia hồi âm.
Chừng một phút sau, Tần Lam lên tiếng: "Khả Nhi, mọi chuyện đã sắp xếp xong chưa?... Đúng... mười phút nữa lập tức triển khai."
***
Xa Thi Mạn vội vã chạy tới khám qua một lượt cho nàng, sau đó cau mày nói: "Lam Tử, đơn thuốc mình kê lúc sáng cậu không uống ư?"
"Mình không muốn dùng thuốc, rất có hại cho đứa bé." Tần Lam hờ hững trả lời.
"Ngô Cẩn Ngôn không ép cậu?"
"Mình nhân lúc em ấy không ở trong phòng liền lén vứt đi."
Tần Lam vừa thì thầm vừa đưa mắt nhìn về phía Ngô Cẩn Ngôn đang đứng ở xa nghe điện thoại.
Sắc mặt Ngô Cẩn Ngôn phi thường tức giận...
"Lam Tử, cậu thật sự chấp nhận thực hiện cách này?" Xa Thi Mạn vốn là người trong cuộc, thấy Tần Lam quả thực đã quyết tâm xuống tay liền nhẹ giọng lên tiếng hỏi nàng. "Ngộ nhỡ một ngày Ngô Cẩn Ngôn biết sự thật, không phải sẽ lại dùng nửa đời sau để ghi hận cậu sao?"
Hai con người này, đến bao giờ mới có thể thôi hành hạ lẫn nhau?
"Mình để Cẩn Ngôn ở bên cạnh trong thời gian này mới chính là nhẫn tâm khơi dậy nỗi hận của em ấy. Mạn Mạn, chờ khi sinh đứa bé xong, cậu nhất định phải thực hiện lời hứa với mình..."
Xa Thi Mạn suy nghĩ một lúc, rốt cuộc cũng nhẹ nhàng gật đầu.
***
Tin tức khiến Ngô Cẩn Ngôn chấn động chính là liền một lúc, cổ phiếu của hai chi nhánh công ty hạng A ở Mỹ đang yên đang lành đột nhiên bị một lượng tiền lớn vung ra mua lại. Mà điều đáng hận là các hacker không thể điều tra được thân phận của kẻ đứng sau đầy bí ẩn kia...
Rốt cuộc cách duy nhất để giải quyết bây giờ, đó là Ngô Cẩn Ngôn buộc phải sang Mỹ một chuyến...
Đợi Ngô Cẩn Ngôn cúp điện thoại, Tần Lam mới vờ như không biết gì hỏi: "Sao vậy?"
"Công ty bên Mỹ xảy ra chuyện rồi... có lẽ tôi phải qua đó." Ngô Cẩn Ngôn thấp giọng trả lời.
"Vậy thì mau đi đi."
"Còn chị...?" Ngô Cẩn Ngôn đương nhiên sẽ không dễ gì mà rời khỏi khỏi bệnh viện như vậy.
"Lam Tử có tôi lo rồi, cô đừng bận tâm. Mau đi thể hiện mình là người đứng đầu Chấn Hưng, là khuê mật của Tần Lam đi." Xa Thi Mạn phối hợp diễn xuất vô cùng tốt. "Dù sao tuần sau mới tới ngày dự sinh. Cô đi vài hôm giải quyết ổn thỏa rồi trở về. Không phải một công đôi việc sao?"
Ngô Cẩn Ngôn nhìn chằm chằm vào Xa Thi Mạn, lại thấy ánh mắt của vị bác sĩ này vô cùng kiên quyết. Rốt cuộc cũng gật đầu: "Được, vậy thì hãy chăm sóc Tần Lam... Còn chị, nhất định phải bảo trọng."
***
Đáng tiếc, vào một ngày tuyết rơi tháng mười hai... Sau khi Ngô Cẩn Ngôn đi được bốn ngày. Tần Lam đã hoàn toàn rơi vào nguy kịch.
Ngô Cẩn Ngôn chưa từng cảm thấy bất lực đến thế. Khi mà khoảnh khắc Bùi Khả Nhi bật khóc nức nở nói với cô: "Ngô tổng, Mạn Mạn vừa gọi tới cho em, nói rằng Chủ tịch đã không qua khỏi rồi..."