"Người bạn nhỏ, con thế nào lại chơi một mình ở đây?"
Giọng nói thật ngọt ngào dễ nghe...
Ngô Lam Lam ngẩng đầu lên nhìn, cô bé chưa bao giờ thấy ai đẹp như thế. Kể cả mẹ Ngôn cũng không đẹp bằng...
Người đó cười với cô bé, một nụ cười thánh thiện tựa thiên sứ mới trở về từ phương xa...
***
"Tiểu thư..."
"Tiểu thư..."
"Ngô Lam Lam..."
Ngô Cẩn Ngôn hoảng sợ chạy xung quanh tìm con gái. Trong lòng chửi rủa Xa Thi Mạn đang yên đang lành lại nổi hứng muốn tổ chức đám cưới ở ngoài trời làm chi. Báo hại cô bây giờ đến con gái còn không tìm thấy...
"Mẹ Ngôn, con ở đây..."
Ngô Lam Lam nghe thấy tiếng gọi quen thuộc liền tít mắt cười chạy đến.
Người phụ nữ thấy Ngô Lam Lam vụt khỏi người mình. Cũng ngẩng đầu nhìn theo hướng mà cô bé vừa di chuyển.
Ngô Cẩn Ngôn ngồi xổm xuống, vươn tay kéo Ngô Lam Lam lại gần: "Lam Lam, mẹ đã dặn con như thế nào? Con vì sao một chút cũng không thông vậy? Tại sao con bên ngoài đã giống người đó, ngay cả cái tính tình cổ quái cứng đầu cũng không khác chút nào như thế?"
"Mẹ Ngôn, con xin lỗi..." Ngô Lam Lam hơi chu cái miệng nhỏ, rất nhanh sau đó liền kéo Ngô Cẩn Ngôn, chỉ về phía người phụ nữ tựa thiên sứ kia. "Mẹ Ngôn, mẹ nói xem, chị gái kia có phải rất xinh đẹp hay không..."
Ngô Cẩn Ngôn nương theo cánh tay nhỏ của con gái...
Bốn mắt chạm nhau...
Cô ngây người, tựa hồ như trong khoảnh khắc ấy, trái tim mình đã chết một nhịp...
Hồi lâu sau mới có thể từ từ đứng dậy.
***
"Mạn Mạn, rốt cuộc mọi chuyện là thế nào?"
Bùi Khả Nhi trông thấy một màn trước mặt cũng kinh hoàng không kém. Nàng nhìn nụ cười ẩn hiện của Xa Thi Mạn, ngăn không được lập tức hỏi.
Xa Thi Mạn thản nhiên kể chuyện: "Ba năm trước, cũng là khi Tần Lam trở dạ, nhịp tim của cậu ấy quả thực gần như đã dừng lại. Song lúc đó chị đã nhanh chóng làm phẫu thuật đem Ngô Lam Lam đến với thế giới này. Về phần Tần Lam... thật may mắn vì khi ấy đã có người đồng ý hiến tim..."
Dừng một chút, Xa Thi Mạn tiếp tục nói: "Thế nhưng vì muốn nhân cơ hội này để dạy dỗ Ngô Cẩn Ngôn, cho nên chị đã lẳng lặng chuyển cậu ấy tới Singapore. Cuối cùng Tần Lam ở Bắc Kinh đã chết, chỉ có một Tần Lam từ nước ngoài trở về mà thôi."
Bùi Khả Nhi thiếu chút nữa là há miệng to như quả trứng.
"Rồi sao? Chủ tịch cũng đồng ý ư?"
"Đương nhiên là không. Ban đầu khi biết mình vẫn còn sống, Tần Lam liền nằng nặc muốn quay về Trung Quốc. Thế nhưng chị sống chết đem cậu ấy nhốt lại. Chị và Tần Lam cãi nhau một trận long trời lở đất, rốt cuộc người phụ nữ ấy cũng chịu bình tĩnh làm theo lời chị."
Thật không ngờ mưu hèn kế bẩn như vậy mà lão công của mình cũng nghĩ ra được - Bùi Khả Nhi thở dài trong lòng.
***
Ngô Cẩn Ngôn đứng như trời trồng nhìn khuôn mặt quen thuộc đang tiến về phía mình.
"Cẩn Ngôn..."
Nàng có chút xúc động muốn vươn tay chạm vào cô. Thế nhưng Ngô Cẩn Ngôn lập tức tránh nghiêng người tránh đi, sau đó lạnh lùng cầm lấy tay Ngô Lam Lam. Nhàn nhạt nói: "Lam Lam, chúng ta đi thôi con."
"..." Ngô Lam Lam ngẩng đầu vô tội nhìn cô. "Nhưng mẹ ơi, tỷ tỷ xinh đẹp này chính là đang muốn chạm vào mẹ mà."
Đôi tay đang nắm bàn tay nhỏ khẽ run rẩy.
Tỷ tỷ xinh đẹp ư? Lam Lam, con có biết mình vừa nói ra điều gì không?
Ngô Cẩn Ngôn gạt đi ý niệm hoang đường trong đầu. Tần Lam đã chết rồi. Cái chết của nàng đã dằn vặt cô suốt ba năm trời rồi... Nữ nhân này không phải nàng, có lẽ không phải nàng...
Có lẽ...
"Đi mau lên, đừng khiến mẹ chán ghét con."
Ngô Cẩn Ngôn có phần mất kiên nhẫn lên tiếng cảnh cáo. Sau đó hai người một lớn một nhỏ nắm tay nhau định rời khỏi lễ đường.
"Cẩn Ngôn..." Nàng bị bỏ lại phía sau, vẫn tiếp tục kiên nhẫn gọi.
Ngô Cẩn Ngôn đối với giọng nói ấy, rốt cuộc chính mình cũng không ngăn nổi mình. Cô buông tay Ngô Lam Lam, sau đó xoay người lao tới ôm chặt lấy nàng.
"Lam Lam..."
Cô biết người ở trong lòng khi nghe thấy hai từ này lập tức sững sờ. Thế nhưng cô mặc kệ. Cô chỉ biết cảm xúc của mình lúc này đang vô cùng bất ổn.
"Tôi không biết chị là ai. Càng không biết vì sao chị lại giống với người đó đến thế. Nhưng xin chị... hãy cho tôi một lần được gọi hai tiếng Lam Lam."
Ngô Cẩn Ngôn càng lúc càng siết chặt lấy nàng, tựa hồ chỉ sợ nếu như mình hơi lỏng tay thì nàng sẽ vĩnh viễn biến mất.
Tần Lam vỗ nhẹ lưng cô, thì thầm nói: "Cẩn Ngôn... chị là Tần Lam."
Chị là Tần Lam.
Chị là người phụ nữ em đã dùng tuổi trẻ của mình để cừu hận.
"Trước khi đồng ý quay về đối mặt với em. Chị đã nghĩ có thể em đã lao tới gϊếŧ chị không chừng."
"Đúng, tôi quả thực rất muốn gϊếŧ chị." Ngô Cẩn Ngôn buông nàng ra, sau đó đặt môi mình lên môi nàng.
Nhưng hôm nay em đã không còn khả năng xuống tay nữa rồi...
Ngô Lam Lam thấy cảnh môi chạm môi mà trên TV hay nói, lập tức chụm hai tay che mắt lại. Thế nhưng lâu lâu vẫn không nhịn được mà hé ra nhìn trộm.
Ở một bên, Xa Thi Mạn khoác vai Bùi Khả Nhi, cười nói: "Em yêu, em thấy không. Nhờ lão công của em đi nước cờ độc nhất vô nhị nên giờ đám cưới của chúng mình đã biến thành nơi bày tỏ tình cảm của người ta rồi đấy."
Nghĩ thêm một lúc liền bổ sung: "Nhìn kìa, coi cái tướng hôn của Ngô Cẩn Ngôn có phải đang muốn ăn tươi nuốt sống Lam Tử hay không?"
Bùi Khả Nhi gật đầu.
"Vậy em yêu, chúng mình cũng thử đi a..."
Dứt lời, mặc kệ cha sứ còn đang ngẩn người vì không định hình nổi chuyện gì đã xảy ra, thì hai nhân vật chính của tiệc cưới đã tự động trao cho nhau nụ hôn rực lửa.
À, thực ra đằng kia còn có một nụ hôn nhiệt tình hơn. Hôn đến nín cả thở mà vẫn không buông nổi nhau ra...
Ai đó nói đúng. Người trong cuộc mù quáng, người ngoài cuộc minh bạch. Rõ ràng Ngô tổng yêu Tần tiểu thư đến mơ hồ đầu óc, thế mà lúc nào cũng nghiến răng nghiến lợi cố ý làm tổn thương người ta. Giờ thì nhìn đi, đến khi người ta không ở bên cạnh mình nữa mới thành ra cái dáng vẻ đói khát như vậy.
Thật không có chút tiền đồ nào...
***
Ngô Cẩn Ngôn nhìn khuôn mặt diễm lệ hơi ửng hồng, còn cả dáng vẻ kiều mị câu dẫn, rốt cuộc cũng vươn tay vuốt nhẹ khuôn mặt nàng, mỉm cười: "Lam Lam, có phải chị luôn muốn nghe điều này không?"
"Điều gì?" Tần Lam ngẩng đầu nhìn cô.
"Tần Lam. Em yêu chị. Em yêu chị."
Hôm nay em mới biết một lời nói yêu hóa ra lại giản đơn đến thế.
Em chưa từng nghĩ những ngày không có chị, mình đã sống một cuộc sống vô vị như thế nào.
Chị về rồi... chị giống như từ trong cơn khổ đau day dứt của em mà trở về.
Tần Lam, nửa đời còn lại, em nguyện ý để chị làm chủ.
Chỉ cần chị không đẩy em ra xa giống như ba năm trước.
Em sợ mất chị...
***
Tần Lam mỉm cười dựa cằm mình lên vai cô, khe khẽ đáp: "Đến cuối cùng chị cũng có thể nghe được những lời này từ chính miệng em nói ra. Cẩn Ngôn, chị cũng vậy... chị yêu em."
- HẾT -